Bộ Mạch Nhiên nghe vậy, không khỉ thở ra nhẹ nhõm, nàng đang định nói gì đó, chợt nghe Diêm Liệt Dương tiếp tục nói: “Cho nên ta muốn giữ nàng lại bên cạnh ta, qua một đoạn thời gian liền biết nàng có phải là nữ tử ta muốn hay không. Hoặc là, ta chỉ vì trước đây không chiếm được cho nên nhớ mãi không quên, hay cũng có thể do ấn tượng lúc nhỏ qúa tốt đẹp làm cho ta luôn nhớ đến.”
Nhìn thấy phản ứng trên mặt Bộ Mạch Nhiên, sắc mặt Diêm Liệt Dương nhu hoà lại một chút, hắn điểm điểm chóp mũi của nàng, nói: “Nàng có biết, ta vẫn luôn đợi nàng, mười ba năm qua, chưa từng quên một ngày. Trong mười ba năm qua ta chưa từng để ý một nữ nhân nào khác, như vậy chứng tỏ trong lòng ta có nàng. Còn có, tuy rằng Kỳ Liên quốc thiếu nữ tử, nhưng đối với ta mà nói, muốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
Trong mắt Diêm Liệt Dương chứa đầy ý cười, cúi đầu sát vào tai Bộ Mạch Nhiên, âm thanh từ tính trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng: “Thải Liên các là nơi dành cho thê tử tương lai của ta, cách Liệt Dương các của ta rất gần, thuận tiện cho chúng ta lui tới, giúp chúng ta taưng thêm hiểu biết và tình cảm, nàng tất nhiên phải ở. Đương nhiên, nếu nàng không muốn ở đó, nàng có thể ở trong Liệt Dương các, hai chỗ đó, nàng tự mình chọn đi.
Âm thanh kia, tràn ngập mị lực nam tính dụ hoặc, dễ dàng làm cho người ta say mê.
Nhưng Bộ Mạch Nhiên chỉ là trợn mắt nhìn hắn, đây mạnh thân hình cao lớn của hắn ra, nói: “Chúng ta đi thôi. Còn có, không cần tìm đại phu cho ta, ta tự biết cơ thể của mình, sư phụ ta đã nói qua, muốn chữa khỏi bệnh này, nhất định phải tìm được ba loại thảo dược kia, sau này ta sẽ cùng ngươi nói tiếp.”
Ở thì ở, dù sao chỉ cần nàng không đồng ý, hắn cũng không có cách nào cưới được nàng.
Đi một lúc lâu, hai người rốt cuộc đi tới chỗ gọi là “Thải Liên các”.
Thải Liên các, tên như ý nghĩa, bên trong hơn phân nửa đều trồng các loại hoa sen. Kỳ Liên quốc lấy sen vi tôn, đa số quốc dân đều thích sen, cho nên cơ hồ mỗi hộ gia đình đều có trồng loại hoa này.
Thải Liên các không lớn, nhưng lại khéo léo tinh xảo, lúc này đang giữa mùa hạ, hoa sen trong hồ nở rộ mê người, bên trong hồ có một loan đình mái vòm, phía dưới sen nở rộ, có trắng, có hồng, duyên dáng yêu kiều, vô cùng nổi bật trên nền lá sen xanh ngát, hiện lên vẻ phong tình, làm động lòng người.
Cạnh hồ sen là một toà tiểu lâu cao ba tầng, mái cong kiều giác, mái lưu ly tràn đầy lưu quang, trên bức tường vôi trắng cơ hồ tràn đây dây leo xanh biếc nở đầy hoa, trước cửa tiểu lâu treo bốn chữ vàng thật to: “Lạc Nguyệt thuỷ tạ.”
Tinh xảo mà tao nhã, nhìn nó, liền thấy được thuỷ sắc thanh u tao nhã, tình thơ ý hạ của Giang Nam. Chính là cái nhìn đầu tiên, Bộ Mạch Nhiên đã thích nơi này rồi.
Thấy được sự kinh diễm trong mắt Bộ Mạch Nhiên, Diêm Liệt Dương có chút cao hứng, nói: “Nơi này phong cảnh rất tốt, mỗi khi trăng tròn, sẽ nhìn thấy bóng trăng hiện lên trên cầu, cho nên gọi là “Lạc Nguyệt kiều”, tiểu lâu cũng gọi là Lạc Nguyệt thuỷ tạ. Đây là mẫu thân ta bố trí, người nói nữ tử đều thích như vậy.”
“Ta quả thực rất thích.” Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, lúc bước vào phòng, mới phát hiện bên trong quả là bỏ tâm tư ra mà bố trí.
Sau khi tìm được thư phòng, Bộ Mạch Nhiên lấy giấy Tuyên Thành, cúi đầu viết: “Đây, chính là ba loại dược liệu này, người bình thường căn bản không tìm thấy, cho nên có khả năng phải tốn rất nhiều công sức.”
Kỳ thật, trong lòng Bộ Mạch Nhiên cũng không thoải mái, nàng cảm thấy mình đang lợi dụng Diêm Liệt Dương giúp mình tìm dược liệu.
“Được.” Diêm Liệt Dương cũng không để ý nhiều.