Edit: Khuynh Khuynh

________________________________

Bộ Mạch Nhiên ngã xuống như vậy ngược lại doạ đến Diêm Liệt Dương, may mắn hắn phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời đỡ được cơ thể đang ngã xuống đất của Bộ Mạch Nhiên, thương tiếc đem nàng ôm vào trong ngực.

“Nàng làm sao vậy?” Hắn khẩn trương hỏi, lần này mặc kệ Bộ Mạch Nhiên cự tuyệt như thế nào, hắn cũng trực tiếp đem hòm thuốc trên người nàng lấy xuống.

“Chắc là bị cảm nắng rồi.” Bộ Mạch Nhiên cười khổ, thầm than thân thể mình không chịu thua kém.

“Thân thể nàng không tốt? Nàng không phải đại phu sao?”

Diêm Liệt Dương ôm Bộ Mạch Nhiên ngồi xuống một cái ghế đá, sau đó bắt đầu kiểm tra cẩn thận người trong lòng.

“Để ta xuống đất, không đáng ngại, thân thể của ta tự ta rõ ràng.” Nàng không có thói quen tiếp xúc da thịt thân mật cùng người khác, hơn nữa lại là một nam nhân xa lạ không quá quen thuộc. Nhưng hôm nay, hình như đã có quá nhiều lần ngoại lệ. Nam nhân trước mắt này hình như không chấp nhận được người khác cự tuyệt, vô vùng bá đạo làm chuyện mà bản thân cho rằng nên làm.

“Ta không để.” Thái độ Diêm Liệt Dương vô cùng cường ngạnh, tay đặt trên trán Bộ Mạch Nhiên bằng, thử thử, cảm thấy nhiệt độ thật sự rất cao.

Bộ Mạch Nhiên quẫn bách, bọn họ trước đây chỉ có một chút giao tình mà thôi, nhưng mà động tác của nam nhân trước mặt này lại có vẻ vô cùng thân thiết, bao gồm như bây giờ đang kiểm tra thân thể nàng hay chạm vào da thịt nàng vậy.

“Yên tâm, không cần sờ soạng, ngươi cũng không phải đại phu.” Nàng trợn trắng mắt nói, từ sau khi bọn họ gặp nhau, nàng phát hiện mình có thêm một loại cảm giác mới. Loại cảm giác này gọi là bất đắc dĩ.

“Trước đây, ta đã biết là thân thể nàng không tốt rồi.” Diêm Liệt Dương buông tay ra, thương tiếc nhìn Bộ Mạch Nhiên, nói: “Không nghĩ tới hiện tại thân thể nàng vẫn yếu như vậy, nàng không phải là thần y sao? Chẳng lẽ không thể trị khỏi cho mình?”

“Y giả không thể tự y, việc này ai cũng đều biết, cho nên đại phu bình thường bị bệnh đều để đại phu khác trị.” Sau khi nói xong, nàng cảm thấy một cỗ mệt mỏi đánh úp lại, nhịn không được muốn nhắm mắt, không giãy dụa nữa, chuẩn bị nghỉ ngơi. Chờ sau khi thân thêh nàng tốt lên, sau đó lại cùng hắn tính sổ. Huống chi, Bộ Mạch Nhiên thừa nhận, kỳ thật cái ôm của hắn vô cùng rộng rãi, vô cùng thoải mái.

Diêm Liệt Dương hiểu ra gật gật đầu, nói: “Vậy sư phụ nàng đâu? Hắn không thể trị khỏi cho nàng sao?” Khuôn mặt Bộ Mạch Nhiên quá mức trắng nõn, trắng đến trong suốt, trắng không có chút huyết sắc, vừa nhìn đã biết thân thể không tốt lắm.

Chẳng qua, nó cũng thật mềm mại. Diêm Liệt Dương thầm rủa mình một tiếng, nhìn cánh tay Bộ Mạch Nhiên hiện lên một dấu hồng đậm, trên làn da trắng nõn có vẻ thật chói mắt.

Đó là do hắn lưu lại, vừa rồi hắn nắm chặt như vậy, đã để lại dấu hồng. Trong lòng không khỏi trở nên ảo não.

Diêm Liệt Dương nhìn nàng, một đôi mắt bởi vì mệt mỏi và nóng mà hơi sưng lên, như một làn thu thuỷ, phá lệ mị nhân, đôi mi thanh tú như dương liễu, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, tựa hồ một bàn tay không nắm chặt, một đầu tóc đen như tơ, không biết từ khi nào tóc đã hoàn toàn bung ra, mái tóc đen mượt rối tung xoã trên lưng, càng phụ trợ cho vẻ xinh đẹp kiều mị thanh nhã.

Quan trọng nhất là, nàng có được một làn da trắng nõn non mềm, từ cổ áo nhìn xuống, cũng là một mảnh mềm mại, ẩn ẩn có thể ngửi được mùi hương của nữ tử.

Cũng không biết khi cắn vào sẽ có cảm giác gì đây? Ý niệm như vậy nảy lên trong đầu, Diêm Liệt Dương nhất thời cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, toàn thân cũng lập tức nóng lên, vì thế đưa tay kéo kéo áo của mình.

Mà lúc này Bộ Mạch Nhiên đã trở nên mơ màng, nàng tuyệt nhiên không biết phía dưới biểu tình đứng đắn của Diêm Liệt Dương là cái ý niệm kỳ quái gì đang di chuyển trong đầu.

Lúc này, trong một bụi hoa khác đột nhiên truyền đến tiếng vang nho nhỏ.

Diêm Liệt Dương tai thính mắt tinh, cho dù bị vây trong trạng thái thất thần, tính cảnh giác trời sinh vẫn khiến hắn lập tức cảm giác được, khẽ quát: “Ai ở chỗ đó?”

Hắn đối với phòng vệ trong phủ vô cùng tự tin, người xuất hiện lúc này hẳn không có gì là nguy hiểm. Nhưng vì để ngừa vạn nhất, hắn vẫn bày ra tư thái phòng vệ, cảnh giác nhìn bụi hoa cách đó không xa.

“Ách....Con, là ta.”

Một lát sau, nên kia cũng có người đứng dậy, mở miệng lên tiếng.

Diêm An đứng lên, sờ sờ chòm râu bảo bối của mình, chậm rì rì đi tới, trấn định nói: “Ta vừa đến thôi, cái gì cũng không thấy được, cái gì cũng không nghe được. Ta chỉ là nghe nói trong hoa viên hoa nở rất đẹp, cho nên định đến đây ngắm một chút.”

“Giữa trưa chạy đến đây ngắm hoa?” Diêm Liệt Dương hoài nghi nhìn hắn.

“Ha ha...” Diêm An cười khan hai cái, nói: “Tự nhiên có hứng thú, ai quản là khi nào.”

“Ngài cứ thích đến góp vui.” Diêm Liệt Dương thầm rủa một tiếng, mắt lạnh nhìn ba người phía sau Diêm An, khí chất không giận tự uy tự nhiên mà phát ra, khiến người khác không dám khinh thường.

“Còn các ngươi lại đến làm gì? Đừng nói với ta là các ngươi cũng đến ngắm hoa.”

Quản gia Diêm Lục cười gượng một tiếng, cung kính chắp tay nói: “Lão nô chỉ theo lão gia đến mà thôi.” Hắn chỉ vào Diêm An cùng Diêm Kỳ, đề cao âm thanh nói: “Còn không mau chuẩn bị một gian sương phòng để vị cô nương này nghỉ ngơi.”

Sau khi hắn nghe hạ nhân nói thiếu gia mang một vị cô nương trở về, hắn cũng đã cho người đi điều tra rõ ràng, lúc này lại thấy vị cô nương này được thiếu gia nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, tự nhiên biết cô gái này khác những nữ nhân còn lại, cho nên đầu óc vừa chuyển, lập tức sắp xếp chu toàn.

Sau khi nói xong, hắn liền thấy lão gia nhà mình cũng mang bộ dáng vừa lòng gật đầu, không khỏi bội phục bản thân đa mưu túc trí.

Diêm Hoạ cùng Diêm Kỳ một bên cảm kích nhìn Diêm Lục, không nói hai lời liền chuẩn bị nhanh chân bỏ chạy.

Hay nói giỡn, bọn họ lại dám đi nhìn lén thiếu gia cùng một cô nương trò chuyện. Lại nhìn thấy thiếu gia động thủ động cước với người ta, lúc này không đi, còn đợi đến khi nào? Chờ đến khi thiếu gia tính sổ với bọn họ sao?

“Chờ đã.” Diêm Liệt Dương nhìn Bộ Mạch Nhiên đã chuyển tỉnh, đang ở trong lòng mình giãy dụa, cả người không khỏi giận dữ, r mấy người trước mắt một cái, ngầm bực bọn họ tới không đúng thời điểm, hơn nữa tiếng nói cũng quá lớn, khiến cho Nhiên Nhi bị ầm ỹ đến tỉnh.

“Thiếu gia?” Diêm Hoạ cùng Diêm Kỳ có chút bất an.

“Đem Thải Liên các cách vách của ta quét dọn cho sạch sẽ, Nhiên Nhi sẽ ở chỗ đó.” Diêm Liệt Dương phân phó nói.

Lời này thành công làm cho ánh mắt bốn người trợn tròn.

Diêm An là người đầu tiên mở miệng, nói: “Dương Dương, ý con là...” Biểu tình có chút bất khả tư nghị, càng nhiều nghi hoặc, bí mật mang theo kinh hỉ.

Diêm Lục cũng cong khoé miệng, nói: “Chúc mừng thiếu gia, lão nô lập tức dẫn người an bài.”

Nói xong còn cố ý nhìn qua Bộ Mạch Nhiên đang giãy dụa khỏi ôm ấp của Diêm Liệt Dương, vừa lòng gật gật đầu. Sau đó vui vẻ lắc lắc người dẫn Diêm Hoạ cùng Diêm Kỳ đi chuẩn bị.

Bộ Mạch Nhiên rốt cuộc cũng tỉnh, vừa rồi trong lúc mơ màng nàng có nghe được tiếng nói chuyện xa lạ, lúc này mới cưỡng chế mình tỉnh táo lại.

Thật vất vả tỉnh dậy, nàng cuối cùng nhìn rõ cố nhân trước mắt.

Diêm An trước mắt, thân hình vẫn như trước thon dài, mặc một kiện huyền y mỏng, đầu đội kim quan, khuôn mặt vẫn tuấn tú gầy yếu, ngũ quan cùng Diêm Liệt Dương có vài phần giống nhau, chỉ có ánh mắt khiến cho người ta có cảm giác bất đồng. Giống như mười ba năm trước, ánh mắt hắn khi nhìn người khác vô cùng ôn hoà, khiến người ta thấy hắn vô cùng nho nhã.

Qua mười ba năm, Diêm An trừ bỏ già hơn một chút, cái khác vẫn chưa từng thay đổi. Nhưng mà, nàng cùng Diêm Liệt Dương đã trưởng thành rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play