Thấy thế, Bộ Mạch Nhiên không khỏi bật cười, lập tức nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: “Các người muốn lấy một con ngựa uy hiếp ta sao, các người không biết chuyện này rất buồn cười à?”
“Cô nương, thần y, ngài giúp chúng ta đi, tiểu nhân chỉ là phận tôi đòi, tất cả đều nghe theo chủ nhân sai khiến. Nếu không phải không có biện pháp, tiểu nhân cũng không bày ra hạ sách này.”
Đại hán trung niên hé ra khuôn mặt khóc tang, ánh mát loé ra không chừng. Mấy người khác cũng mang sắc mặt đồng dạng, chính là lén lút phân tán ra, đem tất cả các con đường có thể chạy của Bộ Mạch Nhiên đều chặn lại.
Chỉ cần nàng còn sống, đều không có khả năng tránh khỏi, hơn nữa cái tên tiểu Hầu gia kia quá kiêu ngạo, nàng quyết định sẽ đi gặp hắn một lần.
Đại hán trung niên mừng rỡ, hoan hô một tiếng, ân cần vì Bộ Mạch Nhiên dắt ngựa, nói: “Cô nương, nếu không ngài ngồi của ngựa tiểu nhân đi, tiểu nhân ngồi con ngựa nhỏ này.”
Bộ Mạch Nhiên nhìn thoáng qua mấy con ngựa ô cao to, lắc đầu nói: “Ta ngồi ngựa mình là được rồi.”
Con ngựa gầy nhỏ này là nàng lấy ra thử kim châm đầu tiên sau khi thành niên, có ý nghĩa kỷ niệm. Hơn nữa, nàng không thích ngồi khoái mã.
Đại hán trung niên bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng được Bộ Mạch Nhiên đáp ứng cho hộ tống vẫn là cao hứng, dọc theo đường đi luôn nhiệt tình cùng nàng trò chuyện hàn huyên, chỉ tiếc Bộ Mạch Nhiên không phải là đối tượng tốt để nói chyện phiếm, đại đa số thời điểm đều trầm mặc, tuân thủ nguyên tắc “im lặng là vàng”, cho nên trên đường chỉ có đại hán trung niên nói, cuối cùng là im miệng chạy đi.
Nửa ngày sau bọn họ rốt cuộc thay đổi lộ tuyến chạy tới Thông Châu thành.
Thông Châu thanh vẫn giống như mười ba năm trước náo nhiệt, thậm chí còn sầm uất hơn. Lúc đi ngang qua Diêm phủ, Bộ Mạch Nhiên theo bản năng nhìn thoáng qua, sau đó liền dời tầm mắt đi.
Chủ nhân nơi này cùng sư phụ là quan hệ gì? Còn có, tiểu nam hài bá đạo đáng yêu lúc trước đã trưởng thành đi? Cũng không biết trở nên như thế nào? Không biết có phải vừa thấy nữ nhân liền cho rằng là nương tử hắn?
Bộ Mạch Nhiên đưng trước cửa, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhất định phải đi vào sao? Tiểu Hầu gia nhà ngươi thực sự bệnh nặng như vậy?”
Vì tị hiềm, nói chung, Bộ Mạch Nhiên sẽ chẩn bệnh công khai, cho dù không phải, bên cạnh cũng phải có người nhìn. Không giống hiện tại, bên cạnh chỉ có Mộ Dung Phúc.
Mọ Dung Phúc nghe vậy, có chút nóng nảy, hắn dùng tay áo lau mồ hôi, nói; “Cô nương, thần y, tiểu Hầu gia thực sự bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh rất phiền toái, các đại phu khác không chịu trị, bằng không cũng sẽ không đến đây tìm ngài. Ngài xem, đến giờ còn chưa ngồi dậy được đâu, nếu không cũng sẽ không mời ngài vào phòng ngủ của tiểu Hầu gia.”
Bộ Mạch Nhiên nhăn mặt nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trời, sờ sờ hòm thuốc khéo léo trong tay mình, không nói gì, yên lặng đi theo vào.
Sau khi tiến vào cửa liền thấy ánh sáng có chút ảm đạm, nhưng ngoài dự kiến của Bộ Mạch Nhiên là, phòng ngủ của tiểu Hầu gia rất sạch sẽ, cách thưởng thức bất phàm.
Chỉ thấy nội thất rộng rãi dùng bình phong ngăn cách thành hai phần, gian trong treo màn kim sa thêu hoa văn cung nữ, chẳng qua là toàn thân các cung nữ trong tranh đều loã lồ trắng trợn, bộ vị mẫn cảm đều lộ ra nhất thanh nhị sở, tấm màn tuỳ ý rơi xuống đất, ánh nến chiếu vào cửa sổ bằng gỗ làm cho hình ảnh các nữ tử khắc trên đó càng thêm thiên kiều bá mị, căn phòng tựa như phủ một tầng lụa mỏng vừa thực vừa ảo.
Bên gian trong còn đặt một thư án bằng gỗ đồi mồi, trên bàn có một bình bằng đồng đựng đầy nước, bên trong cắm một đoá hoa không biết tên, hoa nở cực diễm, cánh hoa như lửa, tản ra mùi thơm ngát sâu kín. Mà vị trí bên cạnh là một chiếc giường khảm mã não, trên giường đang có một nam nhân đang ngồi, dáng người rất là mập mạp, cơ hồ lớn gấp ba lần Bộ Mạch Nhiên, lúc này đang dùng ánh mắt háo sắc mê mê nhìn nàng, đôi mắt gần như híp thành một đường chỉ nhỏ, điều này làm Bộ Mạch Nhiên vô cùng phản cảm.
Hương vị dị thường trong không khí làm cho thần kinh của nàng mẫn cảm lên hẳn, nàng hít mũi hai cái, chân mày cau lại. Tuy rằng nàng bách độc bất xâm, nhưng cũng không cần dung chiêu tổn hại như vậy chứ?
Vì thế nàng nhìn cũng không nhìn đến nam tử kia, trực tiếp đi đến thư án, ngón tay mềm mại như ngọc chậm rãi phất qua đoá hoa, từng tấc từng tấc chậm rãi xẹt qua, màu trắng cùng màu đỏ vô cùng nổi bật, khiến đôi tay kia càng có vẻ tuyệt vời...
Tròng mắt nàng vừa chuyển, vô hỉ vô bi nhìn tiểu Hầu gia, nhẹ giọng nói: “Ta không thích loại hoa này, cũng thích mùi của nó.”