Vùng Giang Nam có hẻm nhỏ đan xen nhau dày đặc như đan lưới, vô cùng có lợi cho việc tiềm hành. Ngụy Vô Tiện xuyên qua đường tắt rắc rối phức tạp, khi thì truy đuổi lúc thì ẩn náu bám theo ngay phía sau, vẫn chưa bị hai tên mặt sương kia phát hiện. Hắn tranh thủ giành giật đủ loại kẽ hở để quan sát, cảm thấy chiều cao lẫn cân nặng của hai tên mặt sương này đều khác xa tên đào mộ mà bọn hắn trông thấy lần trước, khá là cường tráng chứ không phải kiểu thân hình thon thả như Tô Thiệp.
Xem ra cũng không phải chính chủ, mà là tiểu lâu la thuộc hạ của chính chủ.
Nhưng thực lực của hai tên lâu la này cũng không hề tầm thường, Ngụy Vô Tiện chỉ theo hơi gần hơn chút một tên mặt sương trong đó như bắt được động tĩnh cực kỳ bé nhỏ này, đột ngột quay đầu lại.
Vừa lúc Ngụy Vô Tiện cũng mất kiên nhẫn, không muốn bám gót thêm nữa, định bụng giải quyết nhanh gọn, tay đã đè lên trên sáo trúc bên hông, chỉ cần bọn chúng động đậy tí thôi, hắn sẽ triệu hoán Ôn Ninh ngay lập tức, giải quyết xong lại trở về tụ họp với Lam Vong Cơ.
Nhưng đợi hồi lâu, không biết hai kẻ kia thế nào mà lại không đuổi đến đây, trái lại châu đầu rỉ tai nhau vài câu rồi sóng vai nghênh ngang nhắm hướng ngược lại mà đi.
Ngụy Vô Tiện thầm giật mình hoài nghi: "Rõ ràng bọn chúng phát giác có người đang bám theo, tại sao không lại đây?"
Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn vòng qua chỗ rẽ, bắt đầu lao nhanh trong con ngõ nhỏ hẹp đó, vừa đi trong đầu vừa nhanh chóng suy đoán ý đồ của hai tên mặt sương này. Hai bên ngõ nhỏ đều là nhà dân, trên tường đá gắn một cánh cửa gỗ đóng kín, chỗ này đều là gia đình bình thường. Lúc hắn vội vã đi qua ngôi nhà thứ sáu, thì một cánh cửa gỗ thình lình mở vào bên trong, một đôi tay kéo mạnh hắn vô cửa!
Lẽ nào hai tên mặt sương kia mai phục trong cánh cửa này?!
Cửa mở rồi lại đóng, tốc độ người kia kéo hắn vào cực nhanh, nhưng phản ứng của Ngụy Vô Tiện còn nhanh hơn, hắn vốn định trở tay bẻ gãy cánh tay tên này, nhưng lại lập tức nhận ra đối phương không phải tên mặt sương như hắn tưởng, mà là một thanh niên toàn thân mặc áo bào trắng.
Trên áo bào của thanh niên này thêu gia văn nhà nào đó, hẳn là con cháu thế gia nhà ai rồi, lúc này hai mắt đỏ ửng, cả người run lẩy bẩy, động tác hoảng loạn, sau khi kéo vào hắn lập tức bóp cổ Ngụy Vô Tiện, nhỏ giọng uy hiếp: "Đừng lên tiếng!"
Ngụy Vô Tiện lập tức xác nhận: "Tên này chắc chắn không nhận ra mình."
Tuy là uy hiếp, nhưng trong mắt Ngụy Vô Tiện, khắp người tên con cháu thế gia này đều là sơ hở, không hề có sức uy hiếp. Hắn bất giác mất hứng phản kháng, nhưng lại muốn xem xem rốt cuộc thì người này tính làm gì. Thế là, hắn phối hợp theo cùng run rẩy, vừa run vừa dạt dào tình cảm nói: "... Đừng... Đừng giết ta!"
Mắt của tên con cháu thế gia này trợn muốn nứt ra: "Câm miệng! Không phải đã bảo ngươi đừng lên tiếng hay sao! Lỡ đâu bị phát hiện ta đòi mạng ngươi ngay!"
"Lỡ đâu bị phát hiện"? Hắn đang trốn tránh ai?
Ngụy Vô Tiện nghe lời câm miệng, người này thở hổn hển mấy hơi, nói: "Cởi đồ ra!"
Ngụy Vô Tiện: "Hả?"
Người này nói: "Bớt nói nhảm! Ngươi có cởi hay không?"
Ba chữ "cởi quần áo" này vốn hết sức hư hỏng, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của người này lại vừa hung dữ vừa nôn nóng, làm người ta hoàn toàn không tài nào nghĩ tới chỗ hấp dẫn. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Phải chăng hắn đang trốn hai tên mặt sương kia, trốn vào trong con ngõ trống trong khu dân cư rồi, lại lo hai tên ở ngoài vẫn chưa đi, bèn túm đại ai đó vào đây định đổi quần áo rồi tiện thể chạy trốn?"
Ngụy Vô Tiện: "Đại ca, ta cởi quần áo cho ngươi xong, còn ta thì sao đây?"
Người này bực mình nói: "Đã bảo ngươi bớt nói nhảm đi rồi mà! Ngươi mang đồ ta vào, xông ra ngoài, chạy về phía bên phải. Ta cảnh cáo ngươi, thành thành thật thật làm theo lời ta bảo, bằng không ngươi cứ chờ xem!"
Hoá ra không chỉ muốn đổi đồ thôi, mà còn muốn tìm kẻ chết thay dẫn hai tên mặt sương kia đi giúp hắn.
Ngụy Vô Tiện lập tức thu cái vẻ mặt sợ hãi lại, khẽ cười đang định mở miệng, ai ngờ người này muốn trốn đến cuống lên, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt kỳ lạ ấy của hắn, vươn tay ra túm, không chút để tâm mà kéo áo ngoài hắn xuống. Đúng lúc ấy, cửa viện thình lình mở tung. Lam Vong Cơ đứng ở cửa, một tay cầm Tị Trần, tay còn lạ giữ yên tư thế đẩy cửa, lặng thinh nhìn cảnh này.
Ngụy Vô Tiện bay lên cho tên con cháu thế gia kia một đạp hôn mê bất tỉnh xong, loáng cái đã lưu loát mặc đồ vào, nói: "Cảnh này có phải hơi dễ khiến người ta hiểu lầm không?"
Ôn Ninh đứng sau Lam Vong Cơ, ló đầu ra, yên lặng gật gật.
Ngụy Vô Tiện cười cười, nói ngắn gọn việc hắn mới vừa trông thấy cho hai người, thắt chặt lại vạt áo, ngồi xổm xuống lay tên con cháu thế gia kia tỉnh lại. Lực một đạp kia của hắn không nhẹ, lay một lúc lâu, cái người ngã ra đất này mới mơ màng tỉnh lại, nhìn lần một, trông thấy Ngụy Vô Tiện với nét mặt ôn hòa ngay phía trên tầm nhìn, trong mắt hãy còn đầy vẻ mê man. Nhưng nhìn lần hai, lại nhìn thấy Lam Vong Cơ lạnh lùng ở bên cạnh, giật mình một cái rồi lập tức tỉnh táo hoàn toàn: "Hàm Quang Quân?!"
Suy cho cùng, trong tiên môn thế gia, không có ai nhận ra khuôn mặt Mạc Huyền Vũ, nhưng lại không ai không nhận ra Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ.
Tên con cháu thế gia này lại quay phắt đầu sang, nhìn lần ba, quả nhiên trông thấy Ôn Ninh với gương mặt gỗ*, kêu thảm thiết: "Quỷ tướng quân!"
*gốc là 木, vừa là gỗ vừa mang nghĩa hiền lành. Cơ mà vì Ninh em nó là hung thi nên cơ mặt bị đơ, chắc đoạn này tg nói em nó mặt đơ như gỗ =.,="
Cuối cùng, hắn run lẩy bẩy chỉ vào Ngụy Vô Tiện mà rằng: "Ngươi, ngươi chính là... Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện?!"
Ngụy Vô Tiện nhìn một loạt phản ứng của hắn từ đầu tới đuôi, buồn tẻ chán phèo nói: "A, nét mặt đủ kiểu sợ hãi, kinh ngạc thốt lên đầy vẻ không thể tin nổi quen thuộc này, qua bao nhiêu năm, hình thức quen thuộc vẫn thế kia chẳng hề đổi thay. Không sai, ta chính là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện."
Ôn Ninh lại yên lặng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Tên con cháu thế gia kia xụi lơ dưới đất, hất đầu lên, nhắm mắt lại, nói: "Đã như vậy... Các... Các ngươi cho ta thống khoái đi!"
Ngụy Vô Tiện trắng trợn chế nhạo: "Mới vừa rồi còn đe doạ bảo ta đổi quần áo với ngươi, dẫn dụ kẻ địch đi giúp ngươi, giờ ngược lại khí phách đòi thống khoái?"
Tên con cháu thế gia kia bi tráng nói: "Dù sao thì cũng sẽ chết! Bắt ta tới Loạn Táng Cương luyện thành Hoạt thi, làm huyết tế, còn không bằng một đao giết ta đi, bớt được chút giày vò cỏn con!"
Ngụy Vô Tiện: "Ngừng. Ngươi nói "cũng"? "Cũng" là ý gì? Không chỉ một mình ngươi bị bắt? Bắt đến đâu? Loạn Táng Cương? Người mà ngươi trốn ban nãy là ai, có phải là hai tên mặt sương không?"
Tên con cháu thế gia nói: "Biết rõ còn hỏi, ngoài đám tay sai kia của ngươi ra thì còn có thể là ai? Giấu đầu lòi đuôi lén lén lút lút, không... Không dám ló mặt thật ra gặp người!"
Ngụy Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ ở cạnh bên: "Coi đi. Lúc ta không hay biết, ta lại lòi ra thêm một mớ tay sai. Ta cũng không biết hoá ra sức hiệu triệu của mình lại mạnh đến như vậy."
Hắn quay sang người kia, nghiêm túc nói: "Ta hỏi ngươi vài thứ. Có phải trong mắt các ngươi, "Di Lăng lão tổ" chính là một tổ chức thần bí, tổ chức này không gì không làm được, ngày nào cũng phát rồ, tất cả âm mưu đều đẩy hết lên người nó?"
Có lẽ tên con cháu thế gia này cảm thấy bị đại ma đầu mất trí bắt giữ rồi, chắc chắn sẽ chết, nhưng trước khi chết cũng phải anh dũng một phen, bỗng dưng trở nên dõng dạc, ầm ầm hùng hồn nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi bắt nhiều con cháu thế gia như thế, ngươi tưởng các gia tộc lớn sẽ để mặc ngươi hoành hành hay sao? Cuối cùng cũng sẽ có ngày, ngươi và những bè lũ giáo chúng tà ma kia đều sẽ bị báo ứng! Lại như mười ba năm trước..."
Lời còn chưa dứt, Ôn Ninh bất ngờ ra tay, bóp lấy cổ hắn ta.
Những tơ máu màu đen trên cổ hắn kia, lại xuôi theo tĩnh mạch bò lên trên má, con ngươi liên tục co rút, quả thật quá dữ tợn doạ người!
Lam Vong Cơ thấy Ôn Ninh nóng nảy, Tị Trần rời vỏ nửa tấc, đề phòng hắn làm hại đến tính mạng người ta thật. Ngụy Vô Tiện thì lại nói: "Ôn Ninh, thả hắn xuống."
Đứng im chốc lát, Ôn Ninh ném mạnh tên con cháu thế gia này xuống đất.
Ngụy Vô Tiện cười khẩy: "Bè lũ giáo chúng tà ma? Ngươi có biết số thuộc hạ dưới tay ta nhiều nhất là bao nhiêu không, biết trên Loạn Táng Cương có bao nhiêu tà đảng giáo chúng không? Tiền bối của ngươi nói sao với ngươi? Ba mươi ngàn? Năm mươi ngàn? Có muốn ta nói thật không? Chưa tới một trăm người!"
Tên con cháu thế gia này bị Ôn Ninh bóp đến mặt mày đỏ rực, ho khan liên tục, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Còn Hoạt thi, đã nói rất nhiều lần rồi, thứ ăn hại cấp thấp kia, ta đây không luyện!"
Dứt lời, hắn bổ một chưởng, vỗ cho tên con cháu thế gia kia bất tỉnh.
Dừng một chút, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên nói: "Hai tên mặt sương kia cố ý thả gã chạy. Lúc ta theo dõi, rõ ràng bọn chúng đã phát hiện ra ta, nhưng lại cố hết sức không để ý. Quán nửa là coi ta là người này, cố ý thả. Đây là ý đồ gì?"
Lam Vong Cơ: "Tiết lộ tin tức."
Tiết lộ tin Di Lăng lão tổ trở về thế gian, đào xác khắp nơi, bắt người về Loạn Táng Cương luyện thành Hoạt thi, chuẩn bị huyết tế. Mặc kệ thật hay giả, tin tức và bầu không khí như thế, đã bao phủ khắp nơi rồi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Mục đích để lộ tin tức này là gì? Nếu như chỉ vì hãm hại ta, thì vở kịch trên đài Kim Lân đã đủ rồi, trong Huyền môn vốn ai ai cũng hận ta thấu xương, cần gì phải làm điều thừa?"
Lam Vong Cơ: "Danh chính ngôn thuận dẫn đầu các đại thế gia đến Loạn Táng Cương."
Sau đó, tiến hành trận vây quét Loạn Táng Cương lần hai.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói: "Dường như chỉ có mỗi lời này giải thích được, nhưng tiến hành trận vây quét lần hai thì có ích lợi gì? Vây quét ta ư? Nhưng hiện giờ ta đâu có ở Loạn Táng Cương, còn Kim Quang Dao sao lại có thể dám chắc sau khi ta nhận được tin tức, thì nhất định sẽ đến Loạn Táng Cương? Lỡ đâu ta không đi, gom đồ bỏ trốn thì sao đây? Hắn dẫn một đống gia tộc lớn có nhỏ có vồ hụt, chẳng phải là uổng công vô ích hay sao?"
Dù có nghĩ thế nào, nói tóm lại đây cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy quyết định tiếp theo trong mắt đôi bên.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nói: "Loạn Táng Cương phải không? Đúng lúc đã nhiều năm rồi chưa trở lại."
Có người dám giương oai ngay trên địa bàn của hắn, tưởng chủ nhân không ở nhà là có thể làm xằng làm bậy hay sao?
Hạ quyết định xong, Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ liền đổi tuyến đường, không đi Mạt Lăng nữa, nhắm hướng Di Lăng mà xuất phát.
Ngụy Vô Tiện ngồi xếp bằng trên con lừa, vừa lắc lư vừa nói: "Còn chưa tới Mạt Lăng lại muốn đi Di Lăng, bôn ba mệt nhọc, khi nào mới đến cuối đây."
Lam Vong Cơ nắm dây thừng, lẳng lặng mà đáp: "Cuối cùng cũng sẽ có ngày yên ổn."
Ngụy Vô Tiện khẽ động lòng: "Ừ, cuối cùng cũng sẽ có ngày yên ổn."
Tán gẫu vài câu, hắn lại trông như thờ ơ nói: "Hàm Quang Quân, nói tới, ngươi dự định quy ẩn lúc nào?"
Thân hình Lam Vong Cơ ở phía trước hơi dừng lại một chút, dường như suy tư, Ngụy Vô Tiện nói: "Quy ẩn rồi định làm những gì đấy?"
Sau một hồi yên lặng, Lam Vong Cơ đáp: "Vẫn chưa nghĩ tới."
Từ khi thấy đôi vợ chồng trẻ chuyện trò việc nhà nọ, Ngụy Vô Tiện vẫn không kiềm được mà tưởng tượng, nếu chuyện này có ngày yên ổn thật, mai sau quy ẩn, hắn muốn tìm một nơi non xanh nước biếc thưa thớt người ở, xây một căn nhà lớn, sẵn tiện xây luôn một căn bên cạnh cho Lam Vong Cơ nữa. Mỗi ngày ăn hai món một canh, đương nhiên, tốt nhất là Lam Vong Cơ làm cơm, không thì cũng chỉ có thể ăn của hắn làm thôi, sổ sách thì tốt nhất cũng giao tất cho Lam Vong Cơ quản. Thậm chí dáng dấp Lam Vong Cơ mặc quần áo vải, ngực với đầu gối có mảnh vá, mặt không chút cảm xúc ngồi bên bàn gỗ tự tay làm, đếm từng đồng từng đồng tiền một, đếm xong lại vác cuốc ra ngoài làm việc hiện lên trước mắt hắn, còn hắn thì... Hắn thì... Hắn thì làm gì?
Ngụy Vô Tiện nghiêm túc ngẫm nghĩ coi mình nên làm gì, người ta nói có kiểu người củi gạo dầu muối, rồi dệt vải cày bừa, như vậy cũng chỉ còn thừa lại dệt vải. Nghĩ tới dáng điệu mình bắt chéo chân ngồi trước máy dệt mà phát hoảng, vẫn nên để mình vác cuốc đi thôi, bảo Lam Vong Cơ dệt vải mới khá là hợp. Ban ngày đánh cá trồng trọt, ban đêm xách kiếm ra ngoài săn đêm, trảm yêu trừ ma, thiệt tốt đẹp. Chán quá thì vờ như vốn không có chuyện quy ẩn này, vào đời lần nữa cũng vậy. Nhưng thật ra, vẫn khác nhau một chút...
Lam Vong Cơ thình lình nói: "Chút cái gì?"
Ngụy Vô Tiện: "Hả?"
Hắn mới nhận ra, mình vậy mà lại nói câu cuối cùng ra miệng mất, lập tức nghiêm mặt nói: "Ta nói, Tiểu Bình Quả hơi khác với đồng loại của nó chút."
Tiểu Bình Quả quay đầu, ra sức khạc một ngụm nước bọt.
Ngụy Vô Tiện vỗ lên cái đầu lừa của nó một phát, kéo hai cái tai dài của nó, nghĩ bụng: "Mình bị bệnh thiệt rồi à? Hay là đoạn tụ có thể truyền nhiễm thông qua cơ thể thật? Bằng không thì tại sao mấy ngày qua mình cứ luôn cảm thấy... Đến cả giấc mơ hão kia cũng một lời khó mà nói hết. Quy ẩn, Lam Trạm muốn quy ẩn cũng phải là chuyện tám mươi hay một trăm năm sau lận, hơn nữa cũng đâu nhất định phải ở sát vách mình chứ? Lại còn làm cơm cho mình, trồng trọt giúp mình, quản lý sổ sách thay mình, dệt vải cho mình? Không đúng, quên mất trồng trọt là việc của mình... Này là cái gì với cái gì đây... Y có phải vợ mình đâu chứ!"
Hắn tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lam Vong Cơ, lại vì vậy mà sinh ra chút tiếc nuối kỳ lạ: "Người như vậy, lại không phải vợ mình, ài..."
Lúc hai người đến thị trấn nhỏ trước Loạn Táng Cương Di Lăng, thì đã cách biến cố Kim Lân đài năm ngày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT