Đúng lúc đó ánh mắt Lam Vong Cơ rét lạnh, tay phải vụt đặt lên Tị Trần. Ngụy Vô Tiện theo tầm mắt hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sau một bóng cây ven đường phía sau lưng, một bóng người đen ngòm đứng đó.
Một thanh âm nhỏ xíu nói: "... Công tử."
Ngụy Vô Tiện vừa mới cười đến vô cùng xán lạn, nụ cười trên mặt chẳng hề héo đi, nói: "A? Sao ngươi lại tới đây? Không phải ta đã bảo ngươi đi chơi đi rồi sao?"
Bóng người dưới tàng cây kia bước ra, ánh trăng chiếu rọi một gương mặt tuấn dật nhợt nhạt. Ôn Ninh nói: "Ta vừa nghe thấy tiếng sáo."
Ngụy Vô Tiện nói: "Tiếng sáo? Đợi đã, đúng là ta vừa mới thổi sáo. Nhưng mà ta không có ý kêu ngươi lại, ta chính là thổi bừa chút thôi."
Hắn chỉ vào Lam Vong Cơ nói: "Thổi cho hắn nghe."
Ôn Ninh ngơ ngác một hồi, nói: "À."
Hắn nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hồi lâu, như bỗng nhiên vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của mình không phù hợp cho lắm, nói: "Ta đi trước."
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Đứng lại."
Lời vừa dứt miệng, Ôn Ninh liền đứng lại. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Lam Trạm gọi hắn đứng lại làm cái gì, chẳng lẽ là muốn tính sổ với hắn?"
Lam Vong Cơ nói: "Cho hắn ở lại, chiến lực*."
(*ý anh là cho chính thất nhà tui ở lại làm lá chắn đánh nhau đấy ạ...)
Ôn Ninh vội nói: "Được."
Lam Vong Cơ không nói thêm câu nào nữa, nắm dây cương xoay người đi tiếp.
Ngụy Vô Tiện lắc lư trên lưng Tiểu Bình Quả, ngoái đầu lại nhìn.
Cách một khoảng phía sau Ôn Ninh lại lặng lẽ ẩn núp lần nữa, nhưng hắn biết Ôn Ninh đã đi theo.
Dư ra một "người", một cặp mắt ẩn nấp trong bóng tối, hắn cũng thân bất do kỷ nghiêm chỉnh vài phần, cứ cảm thấy không tiếp tục lên cơn được, có phần tiếc rẻ.
Ngụy Vô Tiện nói: "Nói là muốn tìm lại đầu, nhưng tiếp theo chúng ta nên đi chỗ nào tìm đây? Giờ cũng chẳng có cánh tay chỉ đường cho chúng ta nữa."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi có còn nhớ Tô Mẫn Thiện kia."
Nhìn vẻ mặt hắn, rõ ràng lộ vẻ sẵn sàng Ngụy Vô Tiện trả lời "Không nhớ" rồi, chuẩn bị sau đó kiên trì giảng giải. Ngụy Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân, ngươi có ý gì đây, dù trí nhớ của ta có kém hơn nữa cũng sẽ không kém đến nỗi người mới gặp đêm qua giờ đã quên mất tiêu. Dĩ nhiên là nhớ, cái tên quái gở trong mật thất của Kim Quang Dao đó mà. Hắn có chuyện gì, có cừu oán với ta sao?"
Ngừng một chút, hắn dò xét hỏi: "Trước đây, ta có từng...?"
Lam Vong Cơ nói: "Không phải."
Thở phào nhẹ nhõm, Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy sao hắn lại nhằm vào ta như vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Không phải nhằm vào ngươi. Là nhằm vào Cô Tô Lam thị."
Ngụy Vô Tiện nói: "Mạt Lăng và Cô Tô cách nhau không xa. Nhà bọn họ có hiềm khích gì với nhà các ngươi sao? Ta nghe nói mấy năm nay Mạt Lăng Tô thị danh tiếng gặp dịp, thực sự rất phách lối?"
Lam Vong Cơ tuy cầm dây lại đi rất chậm, sánh đôi cùng hắn, nói: "Mạt Lăng Tô thị, là một chi tách ra từ Cô Tô Lam thị."
Vốn Mạt Lăng Tô thị là do một vị môn sinh khác họ tự lập môn hộ sau khi thoát ly Cô Tô Lam thị. Do không thể thoát khỏi cái bóng của tông gia, bí kỹ nhà hắn đều không khác mấy so với Cô Tô Lam thị, thiện âm luật, dùng âm đánh chắn, ngay cả linh khí hàng đầu của gia chủ Tô Mẫn Thiện cũng tương tự thất huyền cổ cầm của Lam Vong Cơ. Đàn của Lam Vong Cơ cùng tên với chủ, là "Vong Cơ", đàn của Tô Mẫn Thiện lại cũng cùng tên với hắn, là "Mẫn Thiện".
Ngụy Vô Tiện "Phụt" một tiếng, nói: "Đây là âm mưu gì á? Ta thấy hắn cũng giống ngươi cả người mặc đồ trắng, hắn thích ngươi sao? Cái gì cũng học ngươi."
Không chỉ cái gì cũng học, mà Tô Mẫn Thiện còn vô cùng kiêng kỵ người ta đụng tới chuyện này. Nếu có ai bạo dạn để lộ chút ý kiến cho rằng hắn giống Lam gia Hàm Quang Quân trước mặt hắn, hắn lập tức muốn trở mặt ngay.
Ngụy Vô Tiện nói: "Giống chỗ nào. Không giống không giống."
Hắn nghĩ, tên Tô Mẫn Thiện này mặt mũi không bằng Lam Vong Cơ, mặc đồ trắng không bằng Lam Vong Cơ, đánh đàn cũng không hơn Lam Vong Cơ, tính tình đối nhân xử thế chắc chắn càng không sánh nổi. Nếu ai đó nói hai người này giống nhau trước mặt hắn, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: "Ta cũng sẽ trở mặt."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi từng gặp hắn."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta? Ta thật chẳng có ấn tượng gì với cái mặt đó và cái tên kia cả."
Với chuyện này Lam Vong Cơ đã luyện mãi thành quen, làm gì lạ với điều đó nữa*, nói: "Người này họ Tô, tên Thiệp." Cuối cùng còn nhắc thêm: "Thủy hành uyên."
(*见怪不怪 - thành ngữ chỉ việc trở nên chai sạn không còn ngạc nhiên với những chuyện giật gân quái lạ)
Ngụy Vô Tiện chật vật nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vỗ cái đét lên cổ Tiểu Bình Quả, chợt nói: "À, à, à cái tên, cái tên quần áo màu mè ấy ngã xuống cái hồ đó ở trấn gì gì kia, là môn sinh nhà các ngươi?"
Lam Vong Cơ nói: "Không sai."
Ngụy Vô Tiện nói: "Người này ta không có ấn tượng gì, hình như từ nhỏ thần sắc đã luôn rất khó coi? Rặt một bộ dáng bụng dạ hẹp hòi. Ngươi nói hắn làm gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Kẻ quật mộ."
Ngụy Vô Tiện một tay nâng má, chống trên đầu Tiểu Bình Quả nghiêng đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, nói: "Kẻ quật mộ làm sao? Sao lại nói đến hắn?"
(Sao cứ có cảm giác cứ gặp Cơ lang là Tiện nương bèn IQ sụt giảm nhẹ, đúng là yêu vào ngu người mà)
Lam Vong Cơ không nói không rằng mà nhìn hắn, ánh mắt như mơ hồ có ý trách cứ. Bị hắn nhìn như vậy Ngụy Vô Tiện mới động não, cuối cùng mới phản ứng.
đọc❊truyện tại http://truyencuatui.net/
Làm một môn sinh khác họ thoát ly môn gia, nào có dễ dàng chen chân ngay vào huyền môn như vậy, lại còn trong vòng vài chục năm ngắn ngủi thành lập được gia tộc của mình, nói toạc ra thì cũng có chút khoác lác. Sau lưng kia nhất định có người chống đỡ. Mà trên Kim Lân đài trông ý tứ Tô Mẫn Thiện rõ ràng nghiêng về phía Kim Quang Dao, Tô Mẫn Thiện này hẳn chính là một trong mấy kiện tướng đắc lực của hắn.
Trong nghĩa trang Lịch Dương Thường thị tên quật mộ ấy quen thuộc kiếm pháp Cô Tô Lam thị, mà Tô Mẫn Thiện xuất thân là môn sinh khác họ của Lam gia, phù hợp với điều kiện này.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta thiệt ngu mà! Không sai, Tô Mẫn Thiện kia chắc chắn chính là tên quật một kia. Hàm Quang Quân, ngươi thật là sáng suốt quá đi, tiếp theo không bằng chúng ta nên ghé qua phụ cận Mạt Lăng chút, xem có tìm được đầu mối nào không."
Lam Vong Cơ nói: "Vừa rồi ngươi đang nghĩ gì vậy."
Ngụy Vô Tiện không chút hổ thẹn nói: "Không có gì đâu à!"
Nhưng thật ra cái này trung thực mà nói, thì vừa nãy hắn mải ngắm đến nhẵn cả mặt Lam Vong Cơ, lòng dạ đâu đi nghĩ đông nghĩ tây.
Thế nhưng Lam Vong Cơ rõ ràng chẳng tin, lắc đầu nắm dây buộc Tiểu Bình Quả, tiếp tục đi về phía trước.
Hai người đi một đoạn đường về hướng Mạt Lăng. Mấy ngày tiếp theo vì phải tránh né các gia tộc lớn nhỏ, các loại trạm kiểm soát kiểm tra, luôn luôn là đường mòn hẻo lánh hương dã*. Dọc đường chém gió tấu hài**, thi thoảng nói chút chính sự. Ngụy Vô Tiện cả người đều lười biếng, tinh thần không hăng hái lên nổi, chỉ có miệng nói không ngừng, dường như muốn một lần xả hết phần mười ba năm qua chưa nói đủ. Lam Vong Cơ tuy lời ít ý nhiều nhưng có hỏi cũng sẽ đáp. Càng đi càng khiến người ta có một loại ảo giác rằng đây là đang trên đường đi du lịch.
(*hương = nông thôn, dã = hoang dã. **插科打诨 - thành ngữ, nghĩa QT dịch là nói chêm chọc cười)
Một hoàng hôn nọ, Ngụy Vô Tiện nói: "Khát nước."
Cách đó không xa có một hộ nông gia, bên ngoài có rào giậu, trong giậu còn có tường đất quây thành sân trong. Lam Vong Cơ nói: "Xin nước."
Hai người xuyên qua hàng giậu đi tới cửa hộ nông gia. Mở cửa gỗ có dán tranh Tết ra. Ngụy Vô Tiện mè nheo một hồi không dám đi vào, Lam Vong Cơ nói: "Không có chó."
Ngụy Vô Tiện lập tức mạnh mẽ tiến bước qua cửa.
Gọi vài tiếng, chủ nhà đi vắng, gà con đầy sân. Cạnh tường đất có một cây rơm thật cao cắm một cái cào. Giữa sân đặt một tấm bàn gỗ làm thủ công, trên bàn là một xô đậu chưa lột hết.
Bên cạnh bàn chính là một miệng giếng, Ngụy Vô Tiện đi tới đang chuẩn bị thả gáo gỗ xuống, tiếng bước chân đã truyền đến từ ngoài tường. Hai người một trước một sau, hẳn là chủ nhà, về đến.
Vốn không cần phải kinh hãi, thản nhiên thừa nhận mình là người qua đường khát nước là được, nhưng Ngụy Vô Tiện làm nhiều việc xấu, lén la lén lút quen rồi, vừa nghe tiếng bước chân xong lập tức ôm Lam Vong Cơ nhào vào đống rơm rạ.
May sao Lam Vong Cơ là người trầm ổn bình tĩnh, nên mới không bị hắn bất thình lình vồ một cái vồ đến kêu ra tiếng. Hắn hiển nhiên không hiểu tại sao phải trốn, Ngụy Vô Tiện cũng chợt nghĩ ra: "Đúng vậy, tại sao chúng ta phải trốn? Thôn dân nơi hương dã này cũng sẽ không nhận ra chúng ta được. Cho dù có nhận ra thật*, bọn họ cũng vô phương bắt chúng ta thế nào được chứ?"
(* ở đây còn một cụm từ 血霉 - huyết - môi tức máu - nấm/mốc, có thể là một từ lóng mạng TQ, mình k biết nghĩa nên k cho vào. Bạn nào có biết xin giải thích giùm)
Thế nhưng hắn nhào tới cú này, cả người đè Lam Vong Cơ trên đống rơm mềm mại, cái tư thế nửa cường bách kiểu này làm hắn tự dưng nảy sinh một loại cảm giác hưng phấn quỷ dị, bèn dứt khoát khỏi đứng dậy, giả vờ kín đáo giơ ngón trỏ ý bảo Lam Vong Cơ chớ có lên tiếng. Thấy vậy, Lam Vong Cơ lại cũng yên ổn bất động.
Ngụy Vô Tiện thong thả thong thả nằm trên người hắn, lòng lại dạt dào mừng trộm không sao tả nổi.
Trong viện truyền đến tiếng ghế gỗ xô đẩy, hai người chủ hộ nông gia hình như ngồi xuống bên cái bàn gỗ nhỏ. Một giọng nữ nói: "Nhị ca ca, đưa ta bế đi."
Nghe được tiếng "Nhị ca ca", Lam Vong Cơ ngẩn người, Ngụy Vô Tiện đầy ý cười mà nháy nháy mắt trái với Lam Vong Cơ. Vừa khéo, một người chủ hộ nông gia này thế mà cũng là một "Nhị ca ca"!
Lam Vong Cơ nghiêng đầu qua chỗ khác. Lòng dạ Ngụy Vô Tiện chợt mềm nhũn, hận không thể nhoài người tới bên tai hắn, không nghe không tha mà kêu mười mấy hai mấy tiếng "Lam Nhị ca ca", có không nên kêu hắn cũng không kiềm chế mà kiềm chế cũng không nổi.
Lúc này, một giọng nam nói: "Ngươi lột đậu là được rồi."
Xem ra đây là một đôi vợ chồng trẻ. Cô vợ đang chuẩn bị cơm tối, anh chồng thì bế đứa con đang ngủ.
Cô vợ trẻ cười nói: "Ngươi nha, bế còn không nổi. Chút nữa làm con tỉnh dậy còn không phải gọi ta tới dỗ à."
Anh chồng trẻ nói: "Hôm nay nó đùa giỡn muốn khùng, mệt muốn chết rồi giờ không dậy được đâu."
Cô vợ tay xoành xoạch lột ngắt đậu, nói: "Nhị ca ca, ngươi phải dạy dỗ a Bảo cho thật tốt biết chưa? Hắn mới có bốn tuổi, cứ thích ồn ào như vậy, thích bắt nạt người ta như vậy, đợi đến lúc trưởng thành như thế lại hỏng mất."
Lam Vong Cơ vẻ mặt lạnh nhạt mặc hắn đè mình, Ngụy Vô Tiện cũng làm bộ này là bất đắc dĩ, yên tâm sửa sang tư thế mà nằm trên người hắn. Vừa ngẩng lên, thoáng thấy trên mái tóc đen của Lam Vong Cơ có vướng một sợi rơm, lập tức vươn tay nhặt xuống giùm hắn.
Anh chồng trẻ nói: "Không phải a Bảo muốn bắt nạt người ta đâu."
Cô vợ trẻ hờn giận nói: "Còn nói không phải nữa. Con gái nhà người ta cũng nước mắt lưng tròng mấy lần gào khóc mấy lần, không bao giờ muốn để ý hắn nữa rồi."
Anh chồng trẻ nói: "Nhưng lần nào cũng vẫn để ý mà. Ngươi không biết sao? Nếu một bé trai lúc nào cũng bắt nạt ai đó, tức là... Trong lòng hắn thích người này!"
Nghe câu này, tay Ngụy Vô Tiện vèo cái túm chặt y phục trước ngực Lam Vong Cơ.
Cô vợ trẻ trách cứ nói: "Hư đốn thế!"
Anh chồng trẻ nói: "Hơn nữa, nếu như cái người bị hắn bắt nạt kia luôn khóc nhè nói không muốn để ý nữa nhưng vẫn còn chơi đùa với hắn, có nghĩa là, chứng tỏ nàng cũng..."
Cô vợ trẻ khẽ mắng: "Đừng nói nữa!"
Dừng một chút, nàng nói: "Hồi đó, ngươi luôn cướp gà con của ta, kéo bím tóc ta, đưa sâu cho ta xem, không muốn gọi ta nghịch bùn dơ. Ta... Lúc đó ta từng thù ngươi muốn chết đi được."
Anh chồng trẻ nói: "Thế bây giờ thì?"
Cô vợ trẻ nói: "... Ghét ngươi."
Anh chồng nói: "Ngươi mới không ghét ta ấy. Ngươi ghét ta sao lại gả cho ta?"
Ngụy Vô Tiện có tật giật mình*, cả mặt gần như đều vùi trong lồng ngực Lam Vong Cơ.
(*nguyên gốc là trong lòng có quỷ, trong lòng Tiện nhà ta không những có quỷ mà còn là sắc-quỷ)
Trộm liếc lên trên nhìn mặt Lam Vong Cơ một cái, quả nhiên vẫn còn cái tác phong vân đạm phong khinh, chính chuyên mà nhìn chằm chằm nắng chiều nơi chân trời.
Lúc này dường như đứa bé con anh chồng bế đã tỉnh, ọ ẹ mà làu bàu vài câu, hai vợ chồng vội vã cùng chọc nó cười.
Chọc cười một hồi xong đứa bé lại ngủ, cô vợ trẻ nói: "Nhị ca ca, ta vừa bảo ngươi, muốn ngươi dạy dỗ a Bảo cho thật tốt không chỉ vì như vậy, mà cũng bởi vì gần đây không yên ổn, ngươi phải ngưng cho hắn đi chơi khắp nơi, hàng ngày về sớm một chút."
Anh chồng trẻ nói: "Biết rồi. Là chuyện mấy ngày nay mồ mả tổ tiên làng bên cạnh đều bị quật lên phải không?"
Cô vợ trẻ nói: "Ta nghe nói, không chỉ là làng bên cạnh chúng ta, ngay cả mấy hộ trong thành cũng không ít phần mộ tổ tiên gặp chuyện. Tà ma lắm ấy, a Bảo nên chơi ở nhà nhiều thì tốt hơn, không nên đi ra ngoài suốt."
Anh chồng trẻ nói: "Ừ. Nếu như gặp phải cái Di Lăng lão tổ gì gì kia, vậy coi như xong rồi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ở cái chỗ này mà cũng có thể gặp phải người oán trách hắn?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT