Vương Linh Kiều hét lên, bật dậy khỏi giường. Ôn Triều đang ngồi đọc thư ở bàn đập bàn một cái bực mình, nói: "Đêm hôm khuya khoắt, ngươi lại gào cái quỷ gì vậy!"
Vương Linh Kiều chưa hoàn hồn mà thở hổn hển vài hớp, nói: "Ta... Ta mơ thấy cái thằng họ Ngụy kia, ta lại mơ thấy hắn!"
Ôn Triều nói: "Hắn bị ta ném vào Loạn Táng Cương cũng hơn ba tháng rồi. Sao mà ngươi vẫn còn mơ thấy hắn? Ngươi còn mơ đến mấy lần!"
Vương Linh Kiều nói: "Ta... Ta cũng không biết tại sao gần đây luôn mơ thấy hắn."
Ôn Triều vốn đã đọc thư đến tâm phiền ý loạn, không rảnh mà đến với ả, càng không có lòng dạ nào xoa dịu ả như trước kia, sốt ruột nói: "Vậy ngươi đừng ngủ nữa!"
Ả xuống giường nhào tới bên bàn Ôn Triều nói: "Ôn công tử ta... Ta càng nghĩ càng thấy sợ a. Ta nghĩ... Có phải khi đó chúng ta đã phạm phải sai lầm lớn không?... Hắn bị ném vào trong Loạn Táng Cương có thể nào không chết không ha? Hắn có thể nào..."
Gân xanh nơi thái dương Ôn Triều co giật không ngừng, nói: "Làm sao được? Môn ta trước từng phái bao nhiêu nhóm tu sĩ đi quét sạch Loạn Táng Cương? Có nhóm nào trở về chưa? Hắn bị ném vào trong chỉ e bây giờ xác đã rữa đến thối um rồi."
Vương Linh Kiều nói: "Chết rồi cũng rất đáng sợ! Nếu như hắn thực sự như hắn nói đó hóa thành lệ quỷ quay về tìm đến chúng ta..."
Ả nói vậy hai người đều nhớ lại hôm ấy, khuôn mặt Ngụy Anh lúc rơi xuống cái biểu tình đó không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Ôn Triều lập tức phản bác: "Chết rồi cũng không thể được! Người chết ở Loạn Táng Cương hồn phách cũng sẽ bị giam cầm ở đó. Ngươi đừng có tự hù dọa mình. Không thấy ta đang phiền não sao!"
Hắn vò thư báo trong tay thành một cục ném ra ngoài giọng oán hận, nói: "Xạ Nhật Chi Chinh cái gì, Xạ Nhật ccc* muốn bắn rơi mặt trời ư? Hoang tưởng!"
(Gốc là cẩu thỉ nghĩa là vớ vẩn bullshit nhưng dân ta thì k lấy chó chửi mà hay chửi bằng cớt/cẹc mạn phép viết tắt cho lịch sự...)
Vương Linh Kiều đứng dậy cẩn thận, rót cho hắn chén trà đắn đo mấy lời ton hót một hồi, trong lòng rồi mới nói giọng nịnh nọt: "Ôn công tử, mấy nhà bọn họ cũng chỉ có thể càn rỡ một thời gian thôi. Ôn tông chủ nhất định là có thể lập tức..."
Ôn Triều quát: "Ngươi câm miệng! Ngươi thì biết cái gì! Cút ra ngoài, đừng có đến làm phiền ta!"
Vương Linh Kiều trong lòng vừa uất ức vừa có chút oán hận, đặt chén trà xuống sửa sang lại tóc với sa y, bày ra vẻ thảo mai tươi cười đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa ả buông nụ cười trên mặt xuống, mở viên giấy trong tay ra. Nãy khi đi ra ả đã lặng lẽ nhặt lá thư Ôn Triều ném đi kia muốn xem xem cuối cùng là tin tức gì mà khiến hắn nổi giận như vậy. Ả không biết nhiều chữ lắm, lật qua lật lại xem một lát cuối cùng đoán ra phong thư này viết: Trưởng tử của tông chủ Ôn gia đại ca của Ôn Triều là Ôn Húc bị một trong mấy gia chủ cầm đầu gây loạn một đao chặt đầu còn bị đóng cọc thị uy trước trận địa!
Vương Linh Kiều ngây người.
Cô tô Lam thị bị đốt, Vân Mộng Giang thị bị diệt, còn vô số gia tộc lớn bé khác bị chèn ép đủ kiểu, kêu la phản kháng không phải là không có nhưng tới giờ mấy lời phản kháng đều nhanh chóng bị Kỳ Sơn Ôn thị trấn áp vì vậy ba tháng trước Kim Nhiếp Lam Giang bốn nhà kết đồng minh cầm đầu gây loạn dựng lên cái cờ hiệu "Xạ Nhật Chi Chinh" gì đó bọn họ đều chẳng để tâm.
Khi ấy Ôn tông chủ bèn lên tiếng. Trong bốn nhà này Lan Lăng Kim thị là cây cỏ đầu tường trước mắt thấy các nhà lòng đầy căm phẫn, đi chinh phạt gì đó hắn cũng tham gia theo một phần nhưng nếu liên tiếp thất bại sẽ nhanh chóng hiểu ra mình tự rước khổ vào thân, rồi không chừng lại phải lập tức về ôm đùi Ôn gia kêu cha gọi mẹ; Gia chủ Thanh Hà Nhiếp thị hữu dũng vô mưu, cứng quá dễ gãy không đủ sức dài lâu, không cần người khác động thủ sớm muộn gì cũng phải chết trên tay người nhà; Cô Tô Lam thị bị đốt sạch không còn manh giáp, Lam Hi Thần di dời tàng thư các rồi trở về kế vị gia chủ, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu bối không gánh nổi việc lớn gì; Buồn cười nhất là Vân Mộng Giang thị cả nhà chết chết ráo tan tan tác chỉ còn sót lại một Giang Trừng tuổi nhỏ bằng Lam Hi Thần, một thằng oắt con chưa dứt sữa không có thủ hạ còn dám tự xưng gia chủ giương cờ chinh phạt một bên chinh phạt một bên kêu gọi môn sinh mới.
Nói ngắn gọn tám chữ: Không ra hồn, không biết tự lượng sức mình!
Toàn bộ người đứng về phía Ôn gia đều coi trận xạ nhật chi chinh này như một hồi tiếu lâm. Ai ngờ sau ba tháng tình thế lại hoàn toàn không tiến triển theo chiều hướng như bọn họ nghĩ!
Nhiều chỗ trọng yếu dạng như Hà Giang Vân Mộng thất thủ bị đoạt mất thì thôi đi. Giờ đây thậm chí cả trưởng tử của Ôn tông chủ cũng bị người ta chém đầu. Kỳ Sơn Ôn thị - chẳng lẽ thực sự số mệnh đã tận?
Vương Linh Kiều ở trên hành lang lo sợ bất an một hồi, tâm thần bất ổn mà trở lại phòng mình mi mắt vẫn không ngừng nháy loạn. Ả một tay xoa mắt một tay đè trước ngực suy nghĩ đường lui cho bản thân.
Ả theo bên người Ôn Triều tính ra cũng gần nửa năm. Nửa năm đã là thời điểm cực hạn để Ôn Triều từ yêu thích chuyển sang chán ghét một người phụ nữ. Ả vốn tưởng rằng mình không giống người khác là người có thể trụ vững đến cuối thế nhưng gần đây biểu hiện càng ngày càng sốt ruột của Ôn Triều đã nói cho ả hay ả và phụ nữ khác cũng chẳng có gì khác biệt cả.
Vương Linh Kiều cắn môi suy nghĩ một chút ngồi xổm xuống, lôi một cái rương nhỏ từ trong gậm giường ra.
Cái hòm này chính là tài vật và bảo khí ả cướp đoạt được khi theo bên người Ôn Triều trong nửa năm qua. Tài vật có thể tiêu dùng bảo khí có thể phòng thân.
Tuy rằng không cam lòng thế nhưng ngày này rốt cuộc đã tới. Ả định kiểm lại một chút xem mình có bao nhiêu hàng tích trữ, móc một cái chìa nhỏ từ trong thắt lưng ra vừa mở khóa vừa càu nhàu: "Thằng tiện nam con xxx* tinh phì mỡ nhà ngươi sớm muộn gì cũng phải chết, bà đây khỏi phải hầu hạ ngươi bà còn sướng muốn chết này ngươi nhanh đi chết... A!"
(*bản gốc đã bị kiểm duyệt thành hai cái ô vuông chắc là đang chửi bậy)
Ả bỗng ngã ngồi trên mặt đất.
Mới rồi khi ả mở rương ra thấy thứ bên trong.
Không có bảo vật ả yêu thích chỉ có một đứa nhỏ da trắng bệch co quắp trong rương!
Vương Linh Kiều sợ đến thảm thiết kêu la liên lục chân giãy giụa không ngừng lùi về phía sau. Cái rương này ả luôn khóa chỉ có một cái chìa ả mang theo bên người làm sao lại có thể có một đứa bé bên trong? Cả tháng rồi ả không mở đến một lần nếu có một đứa trẻ giấu bên trong sao mà ả lại không biết? Đứa bé này cũng làm thế nào mà sống được?!
Cái rương bị ả đá lăn lóc miệng rương lật ngược xuống đáy rương quay về phía ả. Mãi cũng chẳng có động tĩnh gì.
Vương Linh Kiều hai chân run lập cập bò dậy từ dưới đất muốn đến gần nhìn cái nữa nhưng lại không dám nghĩ thầm: "Có quỷ có quỷ!"
Tu vi ả cực kém, có quỷ cũng không đối phó được, chợt nghĩ ra chỗ này là trại giám sát ngoài đại môn và bên ngoài mỗi phòng đều dán phù triện nếu có quỷ phù triện nhất định cũng bảo vệ được, ả vội xông ra ngoài xé tấm phù triện ngoài phòng xuống dán lên ngực.
Có phù triện chắn trước ngực, ả như uống một viên an thần rón ra rón rén đi vào phòng tìm một cây sào treo quần áo từ xa dùng nó lật cái rương lại. Rất ngay ngắn bên trong là đống bảo bối kia của ả hoàn toàn chẳng có đứa trẻ nào.
Vương Linh Kiều thở phào nhẹ nhõm, cầm sào treo ngồi xổm xuống, đang định bắt đầu kiểm kê chợt phát hiện dưới gầm giường có hai đốm sáng trắng trắng.
Là một đôi mắt.
Có một đứa bé trắng bệch nằm sấp dưới gầm giường đang mặt đối mặt với ả.
Đây là lần thứ ba trong đêm nay Ôn Triều nghe thấy tiếng hét chói tai của Vương Linh Kiều cơn bực tức trong lòng càng tăng quát: "Con tiện nhân ngu xuẩn! Hơi tí là sợ, con mẹ nó không để ông đây bớt phiền chút sao?"
Nếu không phải mấy ngày nay tin báo tình hình chiến trận đều không có vẻ lạc quan tạm thời không rảnh đi tìm chọn người đẹp, mới sợ tìm phải thích khách mấy gia tộc hỗn tạp kia phái tới không minh bạch đáng tin lại không thiếu được một người làm ấm giường hắn đã sớm khiến ả đàn bà này cút cho xa. Ôn Triều quát lên: "Người đâu! Làm nó câm miệng cho ta!"
Không người nào đáp trả. Ôn Triều đá bay một cái ghế lửa giận còn bùng lên cao hơn: "Các ngươi chết đâu hết rồi!"
Đột nhiên cửa phòng mở toang!
Ôn Triều nói: "Ông đây bảo các ngươi đi làm con tiện nhân kia câm miệng không phải cho các ngươi vào..."
Hắn vừa quay đầu lại nửa câu sau liền mắc nghẹn trong cổ. Hắn thấy một người phụ nữ đứng ở ngưỡng cửa phòng hắn.
Người đàn bà này mũi xiêu mắt vẹo, ngũ quan như bị người ta đánh nát rồi lại vá vào hai tròng mắt cũng nhìn đi hai hướng khác nhau, mắt trái nhìn chòng chọc phía trên, mắt phải nhìn chằm chằm phía dưới cả khuôn mặt vặn vẹo không ra hình thù!
Ôn Triều gom góp hết dũng khí mới từ kiện sa y có phần lõa lồ nhận ra ả. Kia là Vương Linh Kiều!
Họng Vương Linh Kiều lào khào ra tiếng bước vài bước đến gần phía hắn, vươn tay: "... Cứu mạng... Cứu mạng... Cứu ta với!"
Ôn Triều gào lên một tiếng rút bội kiếm mới của hắn ra, chém tới một nhát: "Cút! Cút ngay!"
Vương Linh Kiều bị hắn một kiếm chém ngập vai, ngũ quan càng vặn vẹo hơn thét to: "A a a a a a... Đau a a a a - đau a a a a!!!"
Ôn Triều cả kiếm cũng không dám rút đã lui về nhặt ghế lên ném về phía ả. Ghế phang trúng ả rồi gãy vụn, Vương Linh Kiều lung lay quỳ xuống, quỳ rạp trên mặt đất như đang dập đầu với ai, giọng lùng bùng nói: "... Xin lỗi... Xin lỗi... Tha cho ta tha cho ta tha cho ta ô ô ô..."
Ả vừa dập đầu vừa chảy máu tươi ra từ thất khiếu. Cửa bị ả chặn lại Ôn Triều không cách nào xông ra, đành phải đẩy tung cửa sổ tê tâm liệt phế gào: "Ôn Trục Lưu! Ôn Trục Lưu!!!"
Vương Linh Kiều trên sàn đã nhặt một chân ghế lên điên cuồng nhét vào miệng mình, vừa nhét vừa cười nói: "Được được ta ăn ta ăn! Ha ha ta ăn!"
Vậy mà cái chân ghế cứ thế bị ả nhồi vào cả khúc!
Ôn Triều hồn phi phách tán đang định nhảy qua cửa sổ mà chạy bỗng phát hiện trong đình viện dưới ánh trăng phủ đầy mặt đất có đứng một bóng đen.
Cùng lúc ấy.
Giang Trừng đứng ở bìa rừng cảm thấy có người đến gần khẽ nâng tay. Người nọ một thân áo trắng buộc băng trán dải băng thả sau người theo bước chân nhẹ phất, khuôn mặt trắng ngần như ngọc cực tuấn cực nhã dưới ánh trăng cả người như bao phủ một quầng sáng mờ ảo.
Giang Trừng lãnh đạm nói: "Lam nhị công tử."
Lam Vong Cơ thần sắc nghiêm nghị gật đầu nói: "Giang tông chủ."
Hai người chào hỏi xong thì không còn gì để nói, mang theo tu sĩ mỗi nhà lặng lẽ ngự kiếm mà đi.
Hai tháng trước Lam thị song bích cùng Giang Trừng bất ngờ tập kích một trận, đoạt lại tiên kiếm đệ tử các nhà bị bắt giao nộp từ trong "Giáo Hóa ti" của Ôn Triều, vật trao chủ cũ. Tam Độc Tị Trần lúc ấy mới trở về trong tay mỗi người họ.
Đôi mắt nhàn nhạt của Lam Vong Cơ lướt qua một thanh kiếm khác bên hông Giang Trừng rồi lại chuyển hướng.
Một lúc sau hắn nhìn thẳng phía trước hỏi: "Ngụy Anh không đến?"
Giang Trừng liếc hắn một cái như thấy khó hiểu sao hắn tự dưng lại hỏi tới Ngụy Anh đáp: "Không."
Hắn nhìn nhìn Tùy Tiện bên hông nói: "Hắn về rồi nhất định sẽ tới tìm ta, đến thì ta trả kiếm lại cho hắn."
Không lâu sau hai người mang theo một nhóm tu sĩ đuổi tới trại giám sát Ôn Triều, ẩn náu chuẩn bị đánh lén về đêm. Còn chưa vào cửa ánh mắt Lam Vong Cơ đã sững lại còn Giang Trừng nhíu mày.
Âm khí bốn bề oán khí tràn lan.
Nhưng phù triện hai bên đại môn lại nguyên vẹn không hao tổn. Giang Trừng huơ tay ra hiệu hắn dẫn các tu sĩ tản ra đến mai phục dưới tường. Còn hắn thì vung Tam Độc lên, kiếm khí đánh ra phá tung đại môn. Trước khi vào cửa ánh mắt Lam Vong Cơ đảo qua một cái trên phù triện hai bên cổng.
Trong trại giám sát cảnh tượng thê thảm không gì sánh nổi.
Trong đình viện đầy trên mặt đất đều là thi thể. Hơn nữa không chỉ có đình viện, cả bụi hoa hàng lang lan can gỗ thậm chí trên nóc nhà đều chất đống xác người.
Tất cả những thi thể này đều mặc áo bào viêm dương liệt nhật là môn sinh Ôn gia. Giang Trừng dùng Tam Độc lật một cái xác, lại thấy trên khuôn mặt trắng bệch này phủ năm sáu vệt máu nói: "Thất khiếu chảy máu."
Lam Vong Cơ đứng bên kia nói: "Bên này không phải."
Giang Trừng đi tới, phát hiện cái xác kia hai mắt trợn trắng, vẻ mặt khác hẳn, khóe miệng chảy ra nước mật vàng vọt là bị tươi sống hù chết. Lúc này một gã môn sinh thủ hạ của hắn nói: "Tông chủ, xem kỹ rồi toàn bộ đều chết hết hơn nữa mỗi thi thể đều không cùng chết một kiểu."
Treo cổ., chết cháy, chết chìm, cắt cổ, vật nhọn đâm xuyên đầu chết... Giang Trừng nghe xong lành lạnh nói: "Xem ra nhiệm vụ tối nay đã có thứ khác giúp chúng ta hoàn thành."
Lam Vong Cơ im lặng không nói gì, đi trước vào phòng.
Cửa phòng Ôn Triều mở toang, trong phòng chỉ còn lại một xác chết phụ nữ. Xác nữ này áo quần sơ sài nửa khúc chân ghế nhồi trong miệng hẳn là vì muốn cưỡng ép nuốt mẩu chân này vào bụng mới tươi sống đâm chết chính mình.
Giang Trừng lật cái xác nữ mặt vặn vẹo này lại, nhìn chòng chọc một hồi, cười lạnh một tiếng, cầm chân ghế dồn sức nhồi một cái vào trong miệng ả, sống sượng đâm hết nửa khúc còn thừa ở ngoài vào bên trong.
Hắn hoe mắt đứng dậy, đang muốn trò chuyện nhưng lại thấy Lam Vong Cơ đứng ở trước cửa nhíu mày suy tư. Hắn đi tới nhìn theo ánh mắt Lam Vong Cơ chỉ thấy một cái phù triện nền vàng chữ đỏ dán trên cửa.
Tấm phù triện này nhìn qua thì chẳng có gì không ổn nhưng nhìn kỹ lại chút liền phát hiện có tí vi diệu, khiến người ta không thoải mái.
Lam Vong Cơ nói: "Nhiều hơn."
Cách vẽ phù triện trấn trạch bọn họ đã học thuộc lòng từ lâu nhưng trong tấm phù triện chu sa rồng bay phượng múa này, nhiều hơn vài nét bút. Chỉ vài nét bút này thôi cũng cải biến chỉnh sửa văn lộ lá bùa. Giờ nhìn lại phù chú dán trên cửa này trông như mặt người đang lành lạnh mà cười mỉm!
Không tìm thấy xác Ôn Triều và Ôn Trục Lưu trong trại giám sát, Giang Trừng đoán bọn họ hẳn là bỏ chạy về hướng Kỳ Sơn, lập tức rút khỏi chỗ trại giám sát hoang tàn này ngự kiếm đuổi đánh. Lam Vong Cơ lại về Cô Tô một chuyến trước ngày thứ hai mới bắt kịp Giang Trừng.
Lam Vong Cơ lấy tờ phù chú lần trước ra nói: "Tấm bùa này bị đảo ngược."
Giang Trừng nói: "Đảo ngược? Đảo ngược thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Phù chú bình thường trừ tà. Bùa này chiêu tà."
Giang Trừng hơi ngạc nhiên: "Phù triện - còn có thể chiêu tà? Chưa nghe qua bao giờ."
Lam Vong Cơ nói: "Quả thật chưa nghe qua bao giờ nhưng trải qua kiểm nghiệmg. Nó thật sự có khả năng triệu âm tập sát."
Giang Trừng đón lấy lá bùa kia, xem xét tỉ mỉ nói: "Chỉ thêm chẳng qua là vài nét bút liền chỉnh ngược lại công hiệu phù chú? Cái này là nhân tạo sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Tổng cộng chỗ thêm là bốn nét là vẽ bằng máu người. Phù triện trấn trạch cả trại giám sát đều bị cải biến qua. Đầu bút lông có xu hướng là cùng một người."
Giang Trừng nói: "Vậy người này có thể là ai? Cũng chưa từng nghe có ai trong danh sĩ các nhà có thể làm loại chuyện này bao giờ." Lập tức lại nói: "Nhưng mà bất kể hắn là ai mục đích cùng như chúng ta là được - tàn sát Ôn cẩu!"
Hai người theo tin báo một đường lên phía bắc đi qua vùng nào cũng nghe được tin có quái thi chết thảm xuất hiện ở nơi đó. Những xác chết này không nơi nào không phải tu sĩ Ôn gia mặc áo viêm dương liệt nhật, phẩm cấp đều rất cao tu vi khá. Nhưng tất cả đều chết trong tình trạng thê thảm, cách chết đa dạng phong phú lại cả đống người lộn xộn phơi thây cùng một chỗ. Giang Trừng nói: "Ngươi nghĩ những người này cũng là người kia giết sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Tà khí rất nặng. Đúng là một người gây nên."
Giang Trừng hừ nói: "Tà? Trên đời này còn gì có thể tà hơn Ôn cẩu sao!"
Đuổi tới đêm khuya ngày thứ tư cuối cùng hai người tóm được dấu vết của Ôn Trục Lưu ở lân cận một trạm dịch phố núi hẻo lánh.
Trạm dịch có hai tầng lầu bên lầu là tàu ngựa. Khi Lam Vong Cơ và Giang Trừng đuổi tới nơi vừa lúc thấy một thân ảnh đồ sộ vọt vào trong lầu khóa trái đại môn. Hai người kiêng kỵ tu vi của Ôn Trục Lưu không tiện đánh rắn động cỏ không theo vào cửa mà phi lên nóc nhà.
Giang Trừng cố nén thù hận cuồn cuộn trong ngực, nghiến răng, hết sức chăm chú qua khe ngói nhìn vào trong.
Ôn Trục Lưu cả người bụi bặm, mệt mỏi ôm một người trong tay bước đi chậm chạp lên lầu hai, đặt người này ngồi ở bàn rồi lại chạy vội đến cửa sổ kéo hết rèm xuống, che đến gió thổi không lọt lúc này mới quay lại bàn đốt đèn lên.
Ngọn đèn leo lắt chiếu sángg. Mặt hắn vẫn âm lãnh tái nhợt như vậy, dưới vành mắt đã có hai quầng thâm đậm sì. Cạnh bàn là một người khác từ đầu đến chân bọc kín như bưng, đến mặt cũng giấu trong áo choàng như một cái kén, cực kỳ yếu ớt run lẩy bẩy trốn trong áo thở hổn hển chợt nói: "Đừng đốt đèn! Nhỡ bị hắn tìm thấy thì sao!"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu cùng Giang Trừng liếc mắt nhìn nhau trong mắt hai người đều là nghi vấn giống nhau.
Người này nhất định là Ôn Triều nhưng giọng Ôn Triều sao lại thành ra thế này vừa the thé vừa nhỏ hoàn toàn không giống Ôn Triều?
Ôn Trục Lưu cúi đầu tìm đồ trong tay áo nói: "Chẳng lẽ không đốt đèn thì hắn không tìm ra được sao."
Ôn Triều hổn hển nói: "Chúng ta chúng ta chạy xa như vậy, lâu như vậy hắn phải không bắt được chứ!"
Ôn Trục Lưu hờ hững nói: "May ra."
Ôn Triều cả giận nói: "May ra cái gì! Chưa thoát được ngươi còn không chạy mau!"
Ôn Trục Lưu nói: "Ngươi cần thuốc. Không thì chết chắc."
Nói rồi hắn bỗng mở áo choàng Ôn Triều ra.
Lúc vén áo lên hai người trên nóc nhà cùng thoáng ngây ngẩn!
Dưới áo choàng không phải khuôn mặt kiêu ngạo ngang ngược tuấn tú nhưng có phần phì nộn của Ôn Triều mà là một cái đầu bóng lưỡng quấn đầy băng vải!
Ôn Trục Lưu đều đặn lột một tầng lại một tầng băng vải da thịt kẻ trọc đầu kia cũng dần lộ ra. Trên gương mặt đó loang lổ vết bỏng và sẹo không đều khiến cả người hắn giống như bị luộc chín, dữ tợn mà khó coi hoàn toàn không nhìn ra hình dáng trước kia của kẻ này!
Ôn Trục Lưu lấy lọ thuốc ra đầu tiên cho gã ăn vài viên thuốc lại lấy thuốc mỡ bôi loạn lên vết bỏng trên đầu trên mặt gã. Ôn Triều đau đến ô ô nấc nghẹn nhưng Ôn Trục Lưu nói: "Không được khóc không nước mắt sẽ làm vết thương lở loét lại càng đau hơn!"
Ôn Triều đành cố nhịn nước mắt cả khóc cũng không thể khóc. Cạnh đốm lửa chập chờn một kẻ mặt bỏng đầu trọc nhe ra hàm răng rạn nứt, miệng phát ra âm thanh mập mờ quái gở ánh lửa chập chờn ảm đạm vàng vọt. Cảnh tượng này thật khủng bố không gì sánh nổi
Đang lúc ấy thì Ôn Triều thét lên một tiếng nói: "Sáo! Sáo! Có phải sáo không?! Ta nghe thấy hắn lại thổi sáo!"
Ôn Trục Lưu nói: "Không phải! Là tiếng gió thổi."
Nhưng Ôn Triều đã sợ đến vừa ngã xuống đất vừa gào lên, Ôn Trục Lưu lại xốc hắn lên. Xem ra chân Ôn Triều có vấn đề gì đó không tự đi lại được.
Ôn Trục Lưu bôi thuốc cho gã xong lấy trong ngực ra mấy cái bánh bao đưa vào tay gã nói: "Ăn đi. Ăn xong chạy tiếp."
Ôn Triều lập cập cầm lên cắn một miếng. Thấy thế Giang Trừng nhớ lại ngày ấy hắn và Ngụy Vô Tiện chạy nạn cả một miếng lương khô hai đứa cũng không có mà ăn, tình cảnh giờ quả thật là báo ứng xác đáng! Lòng hắn khoan khoái dạt dào khóe miệng nhếch lên im lặng cười như điên.
Đột nhiên Ôn Triều như cắn phải cái gì biểu lộ vẻ mặt vô cùng đáng sợ, ném bánh bao đi thét to: "Ta không ăn thịt! Ta không ăn! Ta không ăn! Không ăn thịt!"
Ôn Trục Lưu lại đưa cái nữa nói: "Cái này không có thịt."
Ôn Triều nói: "Ta muốn tìm cha ta khi nào mới có thể quay về chỗ cha ta!"
Ôn Trục Lưu nói: "Theo tốc độ hiện nay còn hai ngày."
Hắn nói vô cùng thành thật tuyệt đối không khoa trương không giả vờ thành thật như vậy lại khiến Ôn Triều vô cùng đau đớn khản giọng nói: "Hai ngày? Hai ngày?! Ngươi xem xem giờ dáng vẻ ta như thế nào? Đợi đến hai ngày nữa dáng vẻ ta sẽ ra sao?! Đồ vô dụng!"
Ôn Trục Lưu đứng bật dậy, Ôn Triều sợ đến co rụt lại nghĩ hắn muốn bỏ chạy một mình bỗng thấy sợ hãi. Tất cả hộ vệ đều chết thảm từng người một trước mặt gã chỉ có Ôn Trục Lưu này là chỗ dựa cuối cùng của gã vội vàng đổi giọng: "Không không không! Ôn Trục Lưu Ôn đại ca! Ngươi đừng đi, ngươi không thể bỏ ta lại, chỉ cần ngươi dẫn ta về bên cạnh cha ta, ta bảo hắn thăng chức cho ngươi thành khách khanh thượng nhất đẳng! Không không không, ngươi đã cứu ta, ngươi chính là đại ca của ta, ta bảo hắn nhận ngươi vào bổn tông! Từ nay về sau, ngươi chính là đại ca của ta!"
Ôn Trục Lưu nhìn về phía thang gác nói: "Không cần."
Không chỉ mình hắn nghe thấy, Lam Vong Cơ và Giang Trừng cũng nghe được. Từ thang gác trạm dịch bên kia vọng tới một tiếng lại một tiếng bước chân.
Có người đang từng bước từng bước giẫm bậc thang đi lên lầu.
Gương mặt bỏng loang lổ của Ôn Triều trong nháy mắt tụt hết huyết sắc vốn thừa thãi, hắn run rẩy vươn hai tay từ trong áo choàng ra bưng kín mặt mình như thể sợ hãi quá độ muốn bịt tai trộm chuông nhờ che mắt mà bảo vệ bản thân. Mà bàn tay kia cũng lại cụt trụi lủi một ngón cũng không có!
Cộp cộp cộp.
Người kia chậm rãi đi lên, một thân áo đen dáng dấp thon dài bên hông là một cây sáo chắp tay mà đi.
Lam Vong Cơ và Giang Trừng trên nóc nhà đồng thời đặt tay lên chuôi kiếm.
Nhưng đến khi người kia thong thả mà lên lầu mỉm cười quay đầu lại rồi Lam Vong Cơ thấy được khuôn mặt minh tuấn kia không tin nổi mà mở to hai mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT