Sau khi Giang Trừng chém xong đám thuỷ tuý bên hắn ta, đang để ý coi còn bỏ sót hay không, thì trông thấy bóng đen kia, lập tức hô: "Lại tới nữa rồi!"
Vài tên môn sinh chống sào mà chèo, dùng lưới đuổi theo bóng đen trong nước kia. Một bên khác thì lại gọi với tới: "Ở đây cũng có!"
Trong nước phía bên kia cũng là một bóng đen lướt qua, vài con thuyền nhỏ kéo lưới lướt như bay, nhưng không trùm được thứ gì. Ngụy Vô Tiện nói: "Quái. Hình dạng của cái bóng này, không giống hình người. Hơn nữa chợt dài chợt ngắn, bỗng to bỗng nhỏ... Lam Trạm, cạnh thuyền ngươi!"
Tị Trần trên lưng Lam Vong Cơ theo tiếng rời vỏ, chui vào trong nước. Chỉ chốc lát sau, lại rít lên bay ra khỏi hồ, mang theo một đường cầu vồng nước. Nhưng không hề đâm trúng thứ gì.
Y cầm kiếm trong tay, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, đang định mở miệng, trường kiếm của một môn sinh khác cũng bay ra, đâm vào bóng đen thoáng bơi qua trong nước.
Nhưng sau khi chiêu kiếm đó của người này vào nước, lại hồi lâu vẫn chưa thấy đi ra. Thôi thúc kiếm quyết, nhiều lần triệu hồi, cũng không có bất cứ vật gì được gọi ra khỏi nước. Thanh kiếm kia của người này cứ như bị hồ nước nuốt chửng, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thiếu niên môn sinh nọ trông không lớn hơn bọn Ngụy Vô Tiện bao nhiêu, mất bội kiếm, mặt càng ngày càng trắng. Một môn sinh lớn tuổi hơn ở kế bên nói: "Tô Thiệp, trước mắt không thể tra rõ dưới đó là thứ gì, sao ngươi lại tự tiện thúc kiếm vào nước?"
Tô Thiệp như có chút hốt hoảng, nhưng vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh: "Ta thấy Nhị công tử cũng thúc kiếm vào nước..."
Người này nói xong cũng hiểu ra, câu này thật là không biết sâu cạn. Bất kể là Lam Vong Cơ, hay là Tị Trần, đều không phải người mà kẻ bên ngoài có thể so sánh. Lam Vong Cơ có thể triệu kiếm vào nước lúc không rõ vật địch, không sao cả, nhưng những người khác thì không nhất định. Trong vẻ tái nhợt của gã ta lộ ra chút hồng xấu hổ, dường như chịu sỉ nhục gì đó, liếc nhìn Lam Vong Cơ. Nhưng Lam Vong Cơ không nhìn gã, ngưng thần nhìn nước, chốc lát, Tị Trần rời vỏ lần nữa.
Lần này thân kiếm không chui vào nước, mà là mũi kiếm khẽ hất, khều một bóng đen từ đáy nước lên. Một đống đen thùi ướt nhẹp rơi cái bẹp lên trên thuyền. Ngụy Vô Tiện kiễng chân dòm, vậy mà lại là một bộ quần áo.
Ngụy Vô Tiện cười đến suýt nữa đâm đầu vào nước, nói: "Lam Trạm, ngươi thiệt là lợi hại! Lần đầu tiên ta thấy đi bắt thuỷ quỷ mà lại lột đồ của nó ra đó."
Lam Vong Cơ chỉ lo xem xét mũi kiếm Tị Trần có gì khác thường hay không, dường như đã hạ quyết tâm không nói chuyện với hắn. Giang Trừng nói: "Ngươi ngậm cái miệng lại đi. Thứ bơi dưới nước ban nãy, thật sự không phải thuỷ quỷ, mà chỉ là một bộ quần áo!"
Ngụy Vô Tiện đương nhiên cũng thấy rõ, chẳng qua là do hắn không chọc Lam Vong Cơ vài câu thì cả người ngứa ngáy khó chịu thôi mà, hắn nói: "Thứ cứ bơi tới bơi lui ban nãy, chính là bộ đồ này? Hèn chi lưới không bắt được, kiếm đâm không trúng, hình dạng lại đổi tới đổi lui. Nhưng chỉ một bộ quần áo, cũng không thể nuốt chửng một thanh tiên kiếm được. Trong nước này chắc chắn còn thứ khác nữa."
Lúc này, thuyền đã trôi đến trung tâm hồ Bích Linh. Màu sắc của hồ cực đậm, xanh xanh sẫm sẫm. Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ khẽ ngẩng đầu, nói: "Lập tức quay trở về ngay."
Lam Hi Thần: "Tại sao?"
Lam Vong Cơ: "Thứ trong nước cố ý dẫn thuyền tới giữa hồ Bích Linh."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy thân thuyền đột nhiên chìm xuống.
Nước nhanh chóng tràn vào thuyền, Ngụy Vô Tiện chợt phát hiện, nước hồ Bích Linh đã không còn xanh sẫm nữa, mà gần như là màu đen. Nhất là nơi gần giữa hồ, phảng phất đang cuồn cuộn trào lên một dòng suối đen ngòm. Mười mấy con thuyền quay vòng tại chỗ, bốn phía thình lình sinh ra một vòng nước xoáy cực to, chậm rãi di chuyển. Thuyền vừa xoay vừa chìm xuống dưới, hệt như bị một cái miệng rộng màu đen hút xuống!
Thoáng cái, tiếng kiếm rời vỏ vang lên không dứt, mọi người lục tục ngự kiếm bay lên. Ngụy Vô Tiện đã lên tới không trung, cúi đầu trông xuống, lại thấy môn sinh tên Tô Thiệp khu kiếm vào nước nọ đứng trên thuyền bị hồ Bích Linh dìm xuống, nước đã lút quá đầu gối gã, mặt gã đầy kinh hoảng nhưng cũng không lên tiếng kêu cứu, chẳng biết có phải là do sợ quá rồi không nữa. Ngụy Vô Tiện không chút nghĩ ngợi khom lưng, duỗi tay, nắm lấy cổ tay của gã, kéo lên.
Mang thêm một người, thân kiếm dưới chân hắn đột nhiên ghìm xuống, song vẫn gắng bay lên cao. Nhưng không lên được bao lâu, một nguồn sức mạnh bỗng nhiên từ bên phía Tô Thiệp truyền tới, suýt nữa kéo Ngụy Vô Tiện trên kiếm rớt xuống.
Nửa người dưới của Tô Thiệp đã lọt vào vòng xoáy màu đen trong hồ, vòng xoáy đó ngày càng gấp rút xoay chuyển, cơ thể của gã cũng ngày càng chìm sâu, dường như có món đồ nào đó ẩn náu dưới đáy nước, đang ôm chân gã kéo xuống dưới. Giang Trừng vốn giẫm lên Tam Độc của hắn ta, hảo chỉnh dĩ hạ* lên tới không trung cách mặt hồ khoảng hai mươi trượng, vừa cúi đầu nhìn, liền lòng đầy không vui lao xuống, nói: "Ngươi lại đang làm gì?!"
*Đại khái là trong lúc nghiêm túc nhưng dáng vẻ vẫn ung dung
Sức hút từ trong hồ Bích Linh truyền tới ngày càng lớn, thanh kiếm này của Ngụy Vô Tiện thắng ở chỗ nhẹ nhàng tinh xảo, nhưng lại thua ở chỗ sức mạnh không đủ, gần như là bị cưỡng ép đến khoảng không thấp gần sát mặt hồ. Hắn một bên giữ vững người, một bên dùng cả hai tay kéo Tô Thiệp lại, nghĩ thầm: "Kéo không lên? Nếu vẫn kéo không lên được, thì mình đành phải buông tay thôi!"
Mới vừa nghĩ thế, gáy căng cứng, cả người Ngụy Vô Tiện bị người xách lên không. Hắn quay đầu nhìn lại, Lam Vong Cơ đang một tay xách cổ hắn, tay còn lại cầm tay Tô Thiệp. Dù vậy ánh mắt lạnh nhạt của Lam Vong Cơ vẫn nhìn sang nơi khác, một người, một kiếm, chịu đựng trọng lượng của ba người, đồng thời chống chọi quái lực không rõ trong hồ, vị trí của bọn họ vậy mà vẫn vững vàng bay lên cao. Giang Trừng dừng kiếm, hơi hoảng sợ: "Nếu như ban nãy mình giành xuống kéo Ngụy Vô Tiện, e rằng với việc điều khiển Tam Độc sợ sẽ không cách nào đi lên vững vàng như thế. Tuổi Lam Vong Cơ không chênh lệch với mình bao nhiêu, thanh Tị Trần kiếm này lại..."
Lúc này, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, lực kiếm của ngươi lớn ghê nhỉ? Cám ơn cám ơn, nhưng mà sao ngươi lại nắm cổ áo ta? Bộ kéo ta đi không được hả? Ngươi thế này làm ta khó chịu lắm. Ta đưa tay cho ngươi, ngươi kéo ta đi."
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Ta không tiếp xúc với người ngoài."
Ngụy Vô Tiện: "Nào có ai như ngươi..."
Giang Trừng nín hết nổi, mắng: "Nào có ai như ngươi! Lúc bị người ta nắm cổ áo treo giữa không trung có thể nói bớt đi một câu không hả?!"
Đoàn người ngự kiếm cấp tốc rút khỏi hồ Bích Linh, đáp xuống bờ. Lam Vong Cơ thả tay phải đang nắm Ngụy Vô Tiện, ung ung dung dung quay lưng, nói với Lam Hi Thần: "Là Thuỷ Hành Uyên."
Lam Hi Thần lắc đầu: "Này thì khó giải quyết rồi."
Vừa nói ra cái tên "Thủy Hành Uyên", Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng đã biết. Bên trong lòng sông và hồ Bích Linh này, thứ đáng sợ nhất không phải thuỷ quỷ gì đó, mà là dòng nước chảy ở giữa.
Nguyên nhân có chút liên quan tới địa thế hoặc dòng chảy của con sông, nếu thường hay xảy ra việc đắm tàu hoặc người sống rơi xuống nước, lâu dần, vùng nước ấy sẽ hình thành nên tính cách. Rồi nó sẽ như tiểu thư được nuông chiều không chịu thiếu cơm ngon áo đẹp, cách một quãng thời gian lại muốn có thuyền hàng và người sống rơi xuống nước hiến tế. Nếu không có, sẽ quấy phá đòi lấy.
Người trấn Thải Y ai nấy đều am hiểu kỹ năng bơi, đó giờ có cực ít vụ tàu đắm hoặc người sống rơi xuống nước, nên chung quanh đây không thể nào hình thành Thủy Hành Uyên được. Nếu Thủy Hành Uyên xuất hiện ở đây, chỉ có một khả năng, nó từ nơi khác chạy tới.
Một khi Thủy Hành Uyên trưởng thành, vậy thì toàn bộ vùng nước đó đều đã biến thành một con quái vật, rất khó trừ khử. Trừ phi tát cạn nước, vớt sạch tất cả người và vật chết đuối trong đó, rồi phơi nắng lòng sông ba hoặc năm năm. Nhưng đây gần như là chuyện không thể làm được. Cơ mà, vẫn có biện pháp thiệt người lợi mình có thể giải ưu, giải sầu cho một phía. Đó là xua đuổi nó đến những dòng sông và hồ nước khác, kêu nó tới nơi khác mà gieo vạ.
Lam Vong Cơ hỏi: "Dạo gần đây có nơi nào đã từng bị Thủy Hành Uyên quấy nhiễu?"
Lam Hi Thần chỉ lên trời.
Thứ hắn ta chỉ không phải cái gì khác, mà chính là mặt trời. Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng sáng tỏ: "Kỳ Sơn Ôn thị."
Trong tiên môn, thế gia to nhỏ chi chít như sao trên trời, nhiều đếm không xuể. Nhưng có một quái vật khổng lồ ở trên tất cả, có thể ngự trị tất cả, là Kỳ Sơn Ôn thị.
Ôn thị lấy mặt trời làm gia văn, mang ý "Dữ nhật tranh huy, dữ nhật đồng thọ", Tiên phủ chiếm diện tích rất rộng, có thể so với một toà thành, tên Bất Dạ Thiên, còn gọi là "Bất Dạ Tiên Đô", Có người nói trong thành không có ban đêm. Nói nó là quái vật khổng lồ, bởi vì bất kể nhân số môn sinh, lực lượng hay là đất đai, tiên khí, những gia tộc khác đều không theo kịp, không kẻ nào có thể chống lại. Không ít người tu tiên coi việc chiếm giữ vị trí khách khanh của Ôn thị là điều hết sức vinh quang. Lấy tác phong làm việc của Ôn thị, Thủy Hành Uyên ở trấn Thải Y, cực kỳ có khả năng là do bọn họ đuổi đi.
*Dữ nhật tranh huy, dữ nhật đồng thọ: Tranh sáng với mặt trời, sống thọ ngang mặt trời
Tuy đã biết nguồn gốc thuỷ tuý nơi đây, nhưng trái lại, mọi người im lặng. Nếu do người nhà họ Ôn kia làm ra, dù có lên án khiển trách thế nào, cũng là chuyện vô ích. Đầu tiên, nhà đó sẽ không thừa nhận, thứ hai, cũng sẽ chẳng bồi thường bất cứ thứ gì cả.
Một môn sinh không cam lòng nói: "Nhà đó đuổi Thủy Hành Uyên tới nơi này, có lẽ là muốn hại trấn Thải Y thê thảm. Nếu Thủy Hành Uyên trưởng thành, lan rộng đến đường sông bên trong trấn, ở đó nhiều người như thế, mỗi ngày đều phải kiếm sống trên thân một con quái vật, đây thật sự là..."
Rơi vào vấn đề khó xử lý do kẻ khác đẩy tới, từ nay về sau Cô Tô Lam thị thế nào cũng sẽ gặp phiền phức không ngơi, Lam Hi Thần than thở: "Thôi. Thôi, Trở về trấn đi."
***Bọn họ lên con thuyền mới ở bến, chèo về nơi đông đúc nhân khẩu trong trấn.
Băng qua cầu hình vòm, thuyền lái vào đường sông, Ngụy Vô Tiện lại phát tác.
Hắn vứt sào trúc đi, đạp một chân lên mạn thuyền, nhìn vào nước như soi gương, coi thử coi tóc mình có rối không, tự nhiên cứ như chưa hề chạy trốn khỏi miệng Thủy Hành Uyên và mấy con thuỷ quỷ, khí định thần nhàn đá lông nheo với hai bên bờ: "Tỷ tỷ, sơn trà bao nhiêu tiền một cân?"
Hắn trẻ tuổi, mặt mày sáng lạng đẹp trai, vẻ mặt lại cởi mở như thế, thật sự có hơi chút ý vị cợt nhả đào hoa trục lưu thuỷ*. Một nữ tử đẩy chiếc mũ rộng vành, ngẩng đầu cười nói: "Tiểu lang quân, khỏi trả tiền, tặng không cho ngươi một quả nhé?"
*này chắc cũng như câu [đào hoa lưu thuỷ - lưu thuỷ đào hoa]: Hình dung cảnh sắc tươi đẹp của mùa xuân, cũng dùng trong việc chỉ tình yêu nam nữ. Trục ở đây là [đuổi, theo đuổi], nếu chỉ tình yêu nam-nữ, thì hoa đào có lẽ là nam, nước chảy là nữ. Hoa đào "đuổi" nước chảy > nam cưa nữ. (Nói nhiều vật vã, cuối cùng tóm gọn trong 3 chữ, phục tui thiệt =)))))
Tiếng địa phương mềm mại êm ái, trong trong trẻo trẻo. Người nói uyển chuyển hé môi, người nghe tai thấm đầy hương. Ngụy Vô Tiện chắp tay nói: "Tỷ tỷ tặng, đương nhiên là muốn!"
*gốc là [ngô âm] ngô là từ chỉ địa phương, ở đây nói tới tiếng nói vùng Giang Đông, Giang Nam, Ngô Việt. (Baidu)
Cô gái nọ đưa tay vào giỏ mò, giơ tay ném tới một quả sơn trà vàng óng tròn trịa: "Khách sáo làm chi, nể ngươi có vẻ anh tuấn!"
Đằng trước có thuyền tới, đi cực nhanh, hai thuyền đối mặt rồi lập tức sát mé mà qua, Ngụy Vô Tiện xoay người lại tiếp gọn, cười nói: "Tỷ tỷ lại còn đẹp hơn!"
Hắn bên đó ba hoa chích choè ong bướm bay loạn, Lam Vong Cơ bên này mắt nhìn thẳng, một vẻ đức độ. Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện chỉ vào y nói: "Tỷ tỷ, mấy tỷ thấy y có anh tuấn không?"
Lam Vong Cơ làm sao cũng không ngờ tới, hắn bỗng dưng kéo mình vào, đang không biết ứng đối thế nào, chúng nữ tử trên sông cùng kêu lên: "Anh tuấn hơn nhiều!" Trong đó dường như còn trộn lẫn tiếng cười đùa của vài chàng trai.
Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy ai tặng y một quả đây? Chỉ cho ta mà không cho y, e là y sẽ ghen tị với ta mất!"
Cả con sông trầm bổng tiếng nói cười hi hi ha ha. Một cô gái khác ở đối diện chống sào lướt đến, nói: "Được được được, tặng hai trái. Ăn của ta. Tiểu lang quân tiếp!"
Quả thứ hai cũng đã vào tay, Ngụy Vô Tiện hô: "Tỷ tỷ người đẹp lòng cũng đẹp nốt, lần sau ta sẽ đến mua. Mua một giỏ!"
Cô gái kia có âm sắc rõ ràng, lá gan cũng lớn hơn, chỉ vào Lam Vong Cơ nói: "Gọi y tới nữa, các ngươi cùng tới mua đi!"
Ngụy Vô Tiện đưa quả sơn trà kia đến trước mặt Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nhìn thẳng phía trước, nói: "Bỏ ra."
Ngụy Vô Tiện liền rụt lại: "Biết chắc ngươi sẽ không ăn mà. Nên ta đâu có định cho ngươi. Giang Trừng, chụp!"
Đúng lúc Giang Trừng ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ khác lướt như bay đi qua, hắn ta giơ một tay chụp quả sơn trà, mỉm cười, rồi chợt hầm hừ nói: "Lại đang khoe sắc?"
*gốc là [tao tư lộng thủ], dùng theo nghĩa xấu là khoe khoang sắc đẹp. (Baidu)
Ngụy Vô Tiện hớn ha hớn hở nói: "Cút!" Quay đầu lại hỏi: "Lam Trạm, ngươi là người Cô Tô, cũng biết nói chuyện kiểu nơi này chứ? Ngươi dạy ta đi, Cô Tô chửi người thế nào?"
Lam Vong Cơ nhả cho hắn một từ "vô vị", lên một chiếc thuyền khác. Ngụy Vô Tiện vốn cũng chẳng hi vọng y sẽ trả lời thật, chỉ có điều nghe khẩu âm người ở đây hết sức dễ thương, lại nghĩ đến lúc bé chắc hẳn Lam Vong Cơ cũng đã nói mấy câu như thế này, nên ghẹo y chơi thôi. Hắn ngửa đầu uống một hớp rượu gạo nếp, cầm theo cái vò tròn vo đen bóng kia, quơ sào trúc, chống sang chỗ Giang Trừng. Lam Vong Cơ thì lại cùng Lam Hi Thần song song mà đứng, lần này nét mặt của hai người có hơi giống nhau, đều là vẻ nặng nề tâm sự, suy tư nên ứng đối Thủy Hành Uyên ra sao, làm thế nào giao phó tất cả chuyện này cho trưởng trấn Thải Y.
Một con thuyền hàng ăn nước cực nặng ở đằng trước tiến tới, trên thuyền đặt từng giỏ từng giỏ quả sơn trà nặng trịch vàng óng. Lam Vong Cơ liếc nhìn, rồi tiếp tục đưa mắt về phía trước.
Lam Hi Thần lại nói: "Ngươi muốn ăn sơn trà, cần mua một sọt về không?"
"..."
Lam Vong Cơ phất tay áo bỏ đi: "Không muốn!"
Y lại đi sang một chiếc thuyền khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT