Edit: Nhu Nhu/ Beta: Thanh Du

Câu chuyện bắt đầu từ một đêm cách đây ba ngày.

Đêm đó, Tần công tử về phủ sau bữa tiệc tùng, cả người mệt mỏi say khướt. Đang định đi nghỉ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Có ai đó đang ra sức gõ lên cửa chính Tần phủ, từng nhịp từng nhịp một.

Gia bộc gác viện mơ mơ màng màng cất tiếng hỏi, rồi bò dậy xách đèn lồng ra xem thử. Đang muốn dò hỏi, thì người gõ cửa lại cứ như đột ngột lên cơn, điên cuồng đập đầu vào cửa.

Đúng là đập đầu thật. Chốt cửa rung lên cót két, cứ như có mười cái móng vuốt sắt nhọn cùng lúc cào cấu không ngừng lên cánh cửa.

Lần này tiếng động quá lớn rồi, chỉ ít lâu sau, những gia bộc bị đánh thức đã tụ tập đầy trong viện. Cả đám người thắp đèn lên, chống gậy gộc, xách đèn lồng, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng chờ được chủ nhân khoác hờ áo ngoài, cầm một thanh kiếm đi vào trong sân.

Tần công tử rút kiếm đánh "keng" một tiếng, quát: "Ai đấy?"

Tiếng cào cửa kia lập tức vang to hơn.

Một tên gia bộc cầm chổi rúc vào một xó, Tần công tử chỉ hắn nói: "Ngươi trèo lên trên kia, nhìn ra ngoài xem sao."

Tên gia bộc kia không dám cãi lời, mặt mũi tái nhợt, vừa trèo chậm như sên vừa quay đầu nhìn Tần công tử bằng vẻ mặt khó xử, chỉ đổi lại mấy câu giục giã cho thấy hắn đang rất sốt ruột.

Sau cùng, gã nơm nớp lo sợ đặt hai tay lên trên mái tường, thò đầu ra, chỉ lia mắt nhìn qua đã ngã chổng ngược, cắm đầu xuống đất.

Tần công tử kể: "Gã nói, đứng ngoài gõ cửa là một quái vật mặc áo liệm. Đầu tóc bù xù, toàn thân vấy máu, không phải người sống."

Nghe đến đây, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn nhau một cái.

Lam Tư Truy liền hỏi: "Tần công tử, không thể miêu tả cụ thể hơn sao?"

Tần công tử không phải người trong huyền môn, đi tìm bừa mà lại gặp đúng người. Hắn chỉ biết mấy vị trước mặt là người theo đạo, nhưng chẳng hề biết thân phận danh hiệu của họ là gì. Nhưng Lam Vong Cơ mang phong tư như băng tuyết cùng với khí độ phi phàm; Ngụy Vô Tiện thần sắc lanh lợi cứ như đã dự liệu sẵn trong lòng; Lam Tư Truy tuy còn trẻ tuổi, nhưng từng cử chỉ đều toát lên phong thái, cho nên Tần công tử không dám thất lễ, đáp: "Không thể. Tên người hầu ngu xuẩn kia rất nhát gan, mới liếc qua một cái đã bị dọa ngất rồi. Ta bóp nhân trung gã nửa ngày mới tỉnh, làm sao trông chờ gã thấy rõ ràng tỉ mỉ cơ chứ."

Ngụy Vô Tiện mở lời: "Cho phép ta hỏi một câu."

"Xin cứ hỏi."

"Tần công tử, lúc đó ngươi chỉ sai kẻ khác nhìn, còn bản thân không nhìn sao?"

"Không."

"Tiếc quá."

"Có gì đáng tiếc?"

Ngụy Vô Tiện trả lời: "Theo lời ngươi nói, thì thứ tìm đến trước cửa nhà ngươi là một con hung thi. Hung thi đến nhà, tám chín phần mười là nhằm vào một ai đó. Nếu ngươi nhìn thử, không chừng sẽ nhận ra người quen cũ đấy."

"Cũng có thể ta thuộc về một hai phần mười còn lại. Huống chi, cho dù là đến vì ai đó, thì người này cũng chưa chắc là ta mà."

Nguy Vô Tiện gật gật đầu, cười nói: "Phải."

Tần công tử nói tiếp: "Thứ đó liên tục cào cửa đến tận hừng đông, chờ đến sáng sớm ta ra ngoài xem, thì thấy cửa lớn nhà mình đã thay đổi hoàn toàn rồi."

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi một vòng quanh cổng vào.

Lam Tư Truy theo sau bọn họ, nghiêm túc quan sát. Chỉ thấy trên cửa lớn Tần phủ, rải rác mấy trăm vết cào thảm thiết dày đặc, năm đường thành một nhóm, dài thì mấy thước, ngắn thì mấy tấc, quả nhiên là thay đổi hoàn toàn.

Tuy đây hiển nhiên là vết tay người cào ra, nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống vết cào của móng tay người sống.

Tần công tử nói: "Trở lại vấn đề chính, hai vị công tử đây là người trong huyền môn, liệu có cách gì xua đuổi tà vật này chăng?"

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Không cần đâu."

Lam Tư Truy hơi khó hiểu, nhưng không tiện nhiều lời. Tần công tử cũng cảm thấy khó hiểu, liền hỏi ngược lại: "Không cần đâu?"

"Cái gọi là "nhà ở", từ thời khắc nó được xây nên và có chủ sở hữu, thì đã mang sứ mệnh che mưa chắn gió chống lại ngoại vật. Cổng nhà chính là một tấm lá chắn tự nhiên, chẳng những có thể ngăn người, còn có thể chặn thứ không phải người."

"Ngươi đã là chủ nhân của nơi này, vậy thì chỉ cần ngươi không mở miệng hoặc dùng hành động mời gọi tà túy tiến vào, là bọn nó sẽ chẳng thể nào xâm nhập. Dựa theo tà khí còn lưu lại trên cửa chính, thì thứ tìm đến phủ của công tử đây cũng không phải hung thi lệ quỷ trăm năm khó gặp gì, chỉ cần một tầng cửa cũng đủ để chế ngự rồi."

Tần công tử bán tín bán nghi hỏi: "Thực sự lợi hại dữ vậy sao?"

Lam Vong Cơ đáp: "Đương nhiên."

Ngụy Vô Tiện lại đạp một chân lên bậc cửa, nói: "Đương nhiên. Hơn nữa, bậc cửa thật ra cũng là một tấm chắn. Người chết sống dậy gân mạch không thông khí huyết không trôi chảy, chỉ có thể di chuyển bằng cách nhảy cứng ngắc. Trừ phi tẩu thi đó thuở sinh thời có lực chân kinh người, nhảy cao ba thước, bằng không cho dù cửa ra vào mở rộng, nó cũng không nhảy vào được."

Tần công tử vẫn không yên lòng: "Ta không cần mua thêm thứ gì sao? Chẳng hạn như phù triện trấn trạch, bảo kiếm trừ tà ấy. Tại hạ nguyện trả công hậu hĩnh, tiền bạc không thành vấn đề."

Lam Vong Cơ nói: "Đổi cái chốt cửa mới."

"..."

Thấy Tần công tử trưng ra bộ mặt không tin, dường như cảm thấy đề nghị này là nói cho có, Ngụy Vô Tiện bảo: "Đổi hay không đổi là do ngươi, Tần công tử tự mình xem xét lo liệu đi. Nếu có lần sau, hoan nghênh quay lại đây hỏi."

Rời khỏi Tần phủ, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ sánh vai đi một hồi, vừa dạo chơi loanh quanh, vừa trò chuyện câu được câu chăng.

Bây giờ hai người có thể coi như nửa quy ẩn, nếu không có chuyện hệ trọng thì sẽ dao chơi lung tung vô định bên ngoài, lâu thì nửa tháng đến một tháng, nhanh thì hai ba ngày. Trước kia Ngụy Vô Tiện nghe danh "phùng loạn tất xuất" của Lam Vong Cơ cũng không cảm thấy nề hà chi; nhưng giờ đây kề vai sát cánh bên Lam Vong Cơ, lại phát hiện ra đây quả là tính cách giày xéo lòng người.

Nói thế không phải vì cực khổ, mà trái lại, là vì quá đơn giản. Lúc trước khi săn đêm, hắn rất thích chọn những nơi kỳ lạ nguy hiểm, trải qua đủ chuyện xông pha, hiển nhiên là xoay chuyển như chong chóng, biến hóa khôn lường. Nhưng Lam Vong Cơ lại không kén cá chọn canh, gặp việc nên làm là làm, cho nên khó tránh khỏi đôi lúc sẽ gặp một số con mồi săn đêm mà Ngụy Vô Tiện cho là tầm thường. Ví như vụ hung thi đến nhà này, so với những thứ Ngụy Vô Tiện từng săn trước kia thì đúng là nhàm chán vô vị. Nếu bảo người khác đến xem, thì quá nửa sẽ cảm thấy dùng dao giết trâu để mổ gà, không đáng đi một chuyến.

Có điều hắn đi chung với Lam Vong Cơ, nên dẫu là bản thân vụ việc chẳng hấp dẫn người ta chỗ nào, nhưng được hỗ trợ lẫn nhau thì vẫn thoải mái hài lòng.

Lam Tư Truy dắt Tiểu Bình Quả lặng lẽ theo sau, suy đi nghĩ lại, vẫn buột miệng hỏi: "Hàm Quang quân, Ngụy tiền bối, nhà Tần công tử kia cứ mặc kệ không quan tâm sao?"

Lam Vong Cơ đáp: "Không vội."

Ngụy Vô Tiện cười: "Lẽ nào Tư Truy cho rằng vừa nãy ta bốc phét lừa người?"

Lam Tư Truy vội chối: "Nào có! Khụ, Tư Truy không có ý này. Con muốn hỏi, tuy rằng cổng chính quả thực có công hiệu ngăn bước tà túy, nhưng cửa đó cũng sắp hỏng rồi. Chúng ta không cho họ lấy một lá bùa, thực sự không sao chứ?"

Ngụy Vô Tiện tỏ ra khó hiểu: "Cái này còn phải hỏi à?"

"A..."

"Đương nhiên sẽ có chuyện."

"Hả? Vậy vì sao?"

Ngụy Vô Tiện giải thích: "Bởi vì, vị Tần công tử kia đã nói dối."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu. Lam Tư Truy lại hơi ngạc nhiên: "Làm sao Ngụy tiền bối nhìn ra được?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Ta chỉ mới gặp Tần công tử đó một lần, không dám nói có thể chắc chắn tám chín phần mười, nhưng con người này..."

Lam Vong Cơ tiếp lời: "Tính tình ngoan cố mà lại lạnh lùng cay nghiệt."

Ngụy Vô Tiện "Ừ" một tiếng: "Từa tựa thế, nói chung không phải người nhút nhát rụt rè. Đêm đó tình hình quỷ dị, nhưng dựa vào miêu tả của hắn thì cũng không quỷ dị đến mức có thể dọa người ta mất đi lý trí. Trèo lên mái hiên nhìn ra ngoài chẳng lẽ là việc quá khó khăn đối với hắn sao?"

Lam Tư Truy vỡ lẽ: "Nhưng hắn lại khăng khăng mình chưa từng liếc mắt lấy một cái..."

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng rồi. Nếu nửa đêm cửa chính nhà con bị người ta đập điên cuồng, ai mà chẳng có lòng hiếu kỳ, lá gan của con cũng không nhỏ, lén nhìn một cái mới là bình thường. Vậy mà hắn nói không nhìn, há chẳng kỳ lạ sao?"

Lam Vong Cơ: "Hoàn toàn đồng ý."

"Vậy là tâm linh tương thông còn gì!"

Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện lại cười cười, xoa cằm nói: "Vả lại, vết cào hung thi kia lưu lại trên cửa chính trông thì ghê đấy, nhưng tà khí và huyết khí không nặng. Nó tìm đến cửa tuyệt đối không phải để giết người báo thù, điểm này ta có thể tin được. Vậy nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì còn phải xem lại."

Lam Tư Truy hỏi: "Nếu đã như vậy, sao Ngụy tiền bối không trực tiếp triệu hung thi đó đến, hỏi cái là biết ngay?"

"Không triệu."

"Hả?"

Ngụy Vô Tiền hùng hồ khí khái nói: "Vẽ một tấm Triệu Âm kỳ không cần máu sao? Ta mong manh lắm."

Lam Tư Truy còn tưởng hắn thật sự lười đổ máu, bèn xung phong: "Ngụy tiền bối, có thể dùng máu của con nè."

Ai ngờ, Ngụy Vô Tiện lại bật ra một tiếng phì cười.

"Tư Truy, thật ra vấn đề không phải ở đây. Lần này chúng ta đưa con ra ngoài là để rèn luyện, đúng không?"

Lam Tư Truy sững sờ, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Đương nhiên ta có thể triệu hung thi đến, trực tiếp đuổi nó cút đi. Nhưng mà, con có làm được không?"

Nghe vậy, Lam Tư Truy lập tức hiểu ý.

Sau khi trải qua một loạt sự kiện, cậu và nhiều tiểu bối Cô Tô Lam thị đều ỷ lại vào Ngụy Vô Tiện hơi quá. Triệu nhanh hỏi nhanh, chọn hung thi biến chúng thành tướng, tuy đó là cách nhanh nhất, nhưng đâu phải cũng làm được. Cậu lại chẳng tu quỷ đạo, cho nên đối với cậu, cách này không nên học tập quá nhiều. Nếu lần này Ngụy Vô Tiện lại dùng cách cũ là sở trường của hắn, múa may vài cái là hóa giải, thì còn nói gì đến rèn luyện nữa chứ.

Lần này, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ chủ yếu là muốn dẫn cậu đi thử con đường bình thường, để xem dựa theo cách thức bình thường thì việc này nên giải quyết ra sao.

Lam Tư Truy nói: "Cho nên, ý của Hàm Quang quân và Ngụy tiền bối là vị Tần công tử này không chịu nói thật, cho nên trước hết cứ mặc kệ hắn, dọa hắn một chút sao?"

"Đúng rồi. Mà con nhìn xem, chốt cửa kia nhiều nhất còn có thể chống đỡ thêm hai ngày nữa. Hàm Quang quân nhà con bảo hắn đổi cái mới, đây là một kiến nghị có tâm rất chính xác, thế mà Tần công tử hình như còn không thèm để tâm. Có điều nếu hắn quả thự che giấu chuyện gì đó quan trọng, e là thay thêm mười cái chốt cửa mới cũng vô dụng. Sớm muộn gì hắn cũng trở lại thôi."

Ai ngờ, chốt cửa kia lại không chống đỡ nổi dù chỉ là một đêm. Đến hôm sau, Tần công tử đã đen mặt đi bái phỏng Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ rồi.

Huyền môn thế gia đều bố trí rất nhiều tài sản khắp thiên hạ, sau khi đến nơi, ba người nghỉ chân trong một tiểu trúc thanh nhã của môn hạ Cô Tô Lam thị, tên là Tiểu Trúc hiên. Tần công tử tìm đến rất sớm, vừa hay gặp Lam Tư Truy kéo một sợi dây cương để dắt lừa. Lam Tư Truy đáng thương gắng sức lôi Tiểu Bình Quả đang mài răng trên cây trúc ra ngoài, vừa quay đầu lại đã thấy Tần công tử nhìn mình, khóe miệng giần giật. Mặt cậu ửng hồng, lập tức ném phăng dây thừng, mời Tần công tử vào trong.

Cậu hết sức dè dặt đi gõ cửa phòng ngủ của hai vị tiền bối để thông báo, thấy Lam Vong Cơ mặc quần áo chỉnh tề lẳng lặng ra mở cửa, lắc lắc đầu, liền biết Ngụy tiền bối không thể dậy ngay được. Lam Tư Truy hết sức khó xử, cuối cùng vẫn đánh liều phạm vào gia quy "không được nói dối", lừa Tần công tử rằng tiền bối mắc bệnh nhẹ, hiện đang tĩnh dưỡng. Bằng không cũng chẳng thể nói toẹt ra là "Ngụy tiền bối buồn ngủ, Hàm Quang quân bảo ngươi ngồi chờ một mình đi".

Ngụy Vô Tiện ngủ một giấc mãi đến khi mặt trời lên cao, lại được Lam Vong Cơ nghìn ôm vạn ấp, mới miễn miễn cưỡng cưỡng bò dậy. Lúc nhắm mắt vệ sinh cá nhân, hắn còn mặc nhầm áo trong của Lam Vong Cơ, tay áo bên dưới áo khoác bỗng dưng dài thêm mấy tấc, phải xắn lên mấy lượt, thực sự là vô cùng kỳ quặc. May thay, Tần công tử không rảnh quan tâm hắn có kỳ quặc hay không, kéo ba người đi liền.

Cửa lớn Tần phủ đóng chặt, Tần công tử gõ cửa xong bèn nói thẳng, không thèm dài dòng: "Hôm qua sau khi được hai vị tiên sinh chỉ điểm, ta đã hơi yên tâm, những vẫn không sao yên giấc, đành đóng cửa đọc sách đêm trong đại đường, trấn giữ bên trong và chú ý động tĩnh bên ngoài."

Rất nhanh, một tên gia bộc mở cửa chính, đón ba người vào đình viện. Vừa bước xuống bậc thềm, Ngụy Vô Tiện đã thoáng ngẩn ra.

Chỉ thấy một mảng dấu chân đỏ thẫm rải rác trong đình viện, nhìn mà hết hồn.

Tần công tử buồn rầu nói: "Đêm hôm qua, thứ kia lại đến. Nó vừa cào vừa đập ngoài cửa, ồn ào đến gần nửa canh giờ. Ta đang bị nó quậy đến tâm phiền ý loạn, chợt nghe một tiếng rắc, chốt cửa kia đã bị đập gãy rồi."

Trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng chốt cửa bị gãy, lông măng trên lưng Tần công tử dựng hết cả lên.

Hắn chạy đến trước cửa, lén nhìn ra ngoài qua khe hở trên cánh cửa gỗ của đại đường.

Ánh trăng u ám, xa xa trông thấy cửa lớn mở rộng, một bóng người đứng ngay trước cửa lớn Tần phủ, đang nhảy lung tung trước cổng cứ như lòng bàn chân có gắn lò xo vậy.

Nhảy hồi lâu, nó vẫn chưa thể nhảy vào. Tần công tử khẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ lời Ngụy Vô Tiện nói vào ban ngày xem ra không sai, thứ này đúng là gân mạch không thông, toàn thân cứng ngắc, hai chân không thể co duỗi, tuyệt đối không thể nhảy qua bậc cửa cao nhà mình.

Thế mà, hắn còn chưa kịp thở phào đã thấy bóng người nhảy tới nhảy lui trước cửa bất chợt nhảy tót lên, cao vời vợi - thoáng cái đã nhảy vào bên trong cửa!

Tần công tử xoay phắt lại, dán chặt lưng lên cánh cửa.

Tà vật đó vượt qua cửa chính, tiến vào đình viện, nhảy thẳng về phía trước. Bình bịch bình bịch, bình bịch bình bịch, mới nhảy vài cái đã nhào tới cửa lớn đại đường.

Tần công tử cảm thấy cửa gỗ sau lưng khẽ rung, giật mình phát hiện thứ kia chỉ cách mình một cánh cửa, bèn cuống quít chuồn đi.

Tần công tử nói: "Bóng của tà vật đó bị ánh trăng hắt lên giấy dán cửa sổ. Nó không vào được, bèn đi lòng vòng xung quanh phòng khách. Dấu chân trong viện đều là của nó lưu lại đó! Hai vị công tử, không phải ta không tin lời hai người, nhưng rõ ràng các ngươi từng nói thứ đó không thể nhảy vào đây!"

Ngụy Vô Tiện đạp lên bậc cửa, nói: "Tần công tử, thường thì xác chết cứng ngắc đích xác không nhảy vào được. Người chết gân máu không linh hoạt, tự nhiên cũng không thể cong chân uốn gối. Lời này ngươi có thể đem đi hỏi tiên môn thế gia trấn ở bất cứ đâu, đối phương đều nói với ngươi như thế."

Tần công tử giơ hai tay ra, như muốn phơi cho hắn thấy dấu chân đỏ tươi kín viện, hỏi: "Vậy cái này nên giải thích ra sao?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Chỉ có thể giải thích rằng, thứ tiến vào cửa lớn nhà ngươi không giống bình thường. Tần công tử, ngươi hãy ngẫm lại chút đi, hung thi tối qua người lén nhìn đó, có phát hiện ra chỗ nào là lạ không?"

Tần công tử ngẫm nghĩ một hồi mới đáp, sắc mặt rất khó coi: "Kể ra thì, tư thế thứ đó nhảy lên cũng hơi quái dị."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Quái dị thế nào?"

"Dường như là..."

Đằng kia, Lam Vong Cơ đã đi được một vòng quanh đình viện và trở về bên cạnh Ngụy Vô Tiện, lãnh đạm nói: "Tập tà tập tễnh."

Tần công tử lập tức nói: "Không sai!"

Chợt ngờ vực hỏi: "Làm sao vị công tử đây biết được?"

Trong lòng Lam Tư Truy cũng suy nghĩ vấn đề này. Nhưng trong nhận thức của cậu từ trước đến nay, Hàm Quang quân chuyện gì cũng biết, nên cậu chỉ tò mò chứ không nghi ngờ gì cả, yên lặng chờ giải đáp.

Lam Vong Cơ nói: "Dấu chân trên mặt đất."

Ngụy Vô Tiện cúi người, Lam Tư Truy cũng ngồi xổm xuống theo, chăm chú xem xét những dấu chân đó. Ngụy Vô Tiện nhìn lướt qua rồi ngẩng đầu, nói với Lam Vong Cơ: "Thi thể một chân?"

Lam Vong Cơ gật đầu. Ngụy Vô Tiện đứng dậy, nói: "Chẳng trách có thể nhảy qua. Những dấu chân này toàn là một sâu một nông, con tẩu thi này có một chân bị gãy rồi."

Hắn ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Ngươi cảm thấy chân nó gãy lúc sống hay là sau khi chết?"

"Lúc sống."

"Ừ. Nếu đã chết, thì trên người có gãy cái gì cũng không ảnh hưởng."

Đến đây bọn họ bắt đầu trao đổi không hề ngần ngại, nhưng Lam Tư Truy lại không theo kịp, buộc phải kêu ngừng rồi nói dồn dập: "Đợi đã, Hàm Quang quân, Ngụy tiền bối, để con sắp xếp lại cái đã. Hai người đang nói, con hung thi này, nó bị gãy một chân, đi tập tễnh, mà chính vì thế, nên so với hai chân... ặc, so với hung thi hoàn chỉnh, nó lại càng dễ nhảy qua bậc cửa cao này ư?"

Tần công tử rõ ràng cũng đang nghĩ vậy, hỏi ngay: "Ta không nghe nhầm chứ?"

Lam Vong Cơ đáp: "Không nghe nhầm."

Tần công tử có vẻ hoang mang: "Các ngươi nói vậy, khác nào nói người một chân chạy trốn nhanh hơn người có đủ hai chân?"

Hai người bên kia đang tập trung thảo luận, Ngụy Vô Tiện lựa lúc rảnh cười nói với hắn: "Ngươi nghĩ lệch rồi. Chẳng qua nếu ta nói thế này, hẳn là ngươi sẽ hiểu ra ngay. Có những người chột một mắt, vì thế mà trân trọng gấp bội con còn lại, nên tuy hắn chột một mắt nhưng thị lực chưa chắc đã thua kém người đủ hai mắt, thậm chí có thể còn tốt hơn. Tương tự như thế, nếu một người gãy mất tay trái, chỉ có thể chuyên dụng tay phải, cứ thế qua một thời gian dài, lực tay phải của hắn có thể sẽ mạnh vô cùng, chỉ một tay là có thể chống đỡ sức nặng gấp hai lần người bình thường..."

Quả nhiên Lam Tư Truy đã thông: "Mà con hung thi này, khi còn sống nó đã gãy một chân, sau khi chết quanh năm nhảy bằng một chân, cho nên sức bật còn mạnh hơn cả hành thi hai chân?"

Ngụy Vô Tiện hớn hở đáp: "Chính là như vậy."

Lam Tư Truy có phần hứng thú, âm thầm ghi nhớ. Tần công tử buồn bực nói: "Chỉ trách ta hôm qua cãi nhau với phu nhân, xử lý chuyện nhà tốn quá nhiều thời gian nên chưa kịp sửa sang lại cửa lớn. Ta sẽ đi gia cố ngay bây giờ, nhất định phải biến cánh cửa này thành vách sắt!"

Nhưng Lam Vong Cơ lại lắc lắc đầu, nói: "Vô ích. "Tiền lệ không thể mở"."

Tần công tử giật mình, cảm thấy không phải lời hay ý đẹp gì, mới hỏi lại: ""Tiền lệ không thể mở" nghĩa là gì?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Y nói một câu thuật ngữ trong nghề của chúng ta. Nghĩa là đối với tà túy, có những thủ đoạn phòng ngự chỉ có thể dùng một lần, đến lần thứ hai sẽ không hiệu quả nữa. Nếu đêm qua ngươi sửa sang lại trước, thì đương nhiên còn có thể chống đỡ thêm một thời gian. Nhưng chỉ cần để nó vào cổng chính một lần, thì từ sau nó cứ thuận lợi nhảy vào thôi."

Tần công tử vừa sợ vừa hối hận: "Vậy! Ta phải làm thế nào mới được đây?"

Lam Vong Cơ đáp: "Ngồi là được."

Ngụy Vô Tiện tiếp lời: "Không phải xoắn. Đã đi vào cửa lớn, vẫn không qua cửa trong. Căn nhà này của ngươi giống như một thành trì, trước mắt chỉ là bị công phá cửa ải thứ nhất, sau đó còn hai ải nữa."

"Còn hai ải nữa? Hai ải nào?"

Lam Vong Cơ: "Cửa phòng khách, cửa phòng riêng."

Ngụy Vô Tiện: "Đại đường nhà ngươi, phòng ngủ nhà ngươi."

Trong khi nói chuyện, nhóm người đã đi qua đình viện, bước vào đại đường ngồi xuống, thế mà chờ cả buổi vẫn không có người dâng trà, gia bộc chẳng biết đã chạy đi đâu mất. Tần công tử phải đanh giọng gọi người mới có người đến, hắn lại đá bay người ta đi. Sau khi hả giận, sắc mặt Tần công tử hơi nguôi ngoai, lại không cam lòng: "Không thể cho ta ít bùa chú trấn áp nó sao? Xin hai vị công tử yên tâm, thù lao thật sự không thành vấn đề."

Hắn không biết, mấy người họ ra ngoài săn đêm, vốn cũng chẳng để thù lao vào mắt. Ngụy Vô Tiện bảo: "Vậy phải xem ngươi muốn trấn áp thế nào."

"Nói vậy là sao?"

Ngụy Vô Tiện lại bật băng.

"Trấn áp ấy à, là chữa ngọn không chữa gốc. Nếu ngươi chỉ muốn ngăn không cho tà túy tiến vào cửa, vậy còn dễ dàng, cứ nửa tháng đổi một lá phù triện là được. Nhưng nó vẫn có thể đến nhà ngươi gõ cửa bào gỗ, ta đoán khi đó cửa lớn nhà ngươi còn thay nhanh hơn cả phù triện. Nếu ngươi muốn khiến tà túy tránh xa chín mươi dặm, vậy thì bảy ngày phải đổi một lần, loại phù triện này vẽ vời phức tạp chi phí đắt đỏ. Vả lại thời gian trấn áp càng lâu, oán khí của nó cũng càng lớn..."

Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng nghe Ngụy Vô Tiện chém gió, không nói câu nào.

Chung quy trấn áp không phải thượng sách, câu này không sai, nhưng cách chế tác và sử dụng bùa trấn áp lẫn bùa xua đuổi cũng đâu đến nỗi vừa phức tạp vừa rườm rà như Ngụy Vô Tiện nói. Có điều luận về đạo trấn áp, không ai có thể chém đủ chuyện trên trời dưới đất như miệng lưỡi của Ngụy Vô Tiện. Ngay đến Lam Tư Truy học hành xuất sắc đứng bên cạnh cũng nghe đến sững sờ, gần như sắp tin luôn. Tần công tử nghe hắn nói thì phiền muộn vô cùng, cứ như nếu mình lựa chọn trấn áp thì sẽ để lại hậu hoạn khôn lường, bấy giác lẩm bẩm trong lòng, liên tục nhìn sang Lam Vong Cơ ngồi một bên cúi đầu uống trà. Nhưng từ đầu đến cuối trên mặt Lam Vong Cơ không hề có biểu cảm "Hắn đang nói dóc đó", nên hắn không thể không tin, đành phải nói: "Vậy không có cách nào làm một lần dứt điểm sao?!"

Ngụy Vô Tiện bẻ lái: "Có cách hay không, thì phải xem Tần công tử ngươi rồi."

Tần công tử hỏi: "Sao lại xem ta chứ?"

"Ta có thể làm riêng cho ngươi một lá bùa, nhưng còn phải xem ngươi có chịu thành thật trả lời câu hỏi của ta hay không."

"Câu hỏi gì?"

"Khi còn sống hung thi này có quen biết ngươi không?"

Trầm mặc nửa buổi, cuối cùng, Tần công tử cũng đáp: "Quen."

Nghe thế, hai người Vong Tiện đưa mắt nhìn nhau, tinh thần Lam Tư Truy chấn động.

Ngụy Vô Tiện nói: "Xin hãy kể rành mạch."

Suy tư chốc lát, Tần công tử chậm rãi kể: "Thật ra cũng chẳng rành mạch hơn bao nhiêu, ta vốn không hiểu rõ người này cho lắm. Thuở niên thiếu, ta sống với bà nội trong một thôn miền núi thuộc một tỉnh xa. Người này lại là một tên gia bộc trong nhà bà, do tuổi tác xấp xỉ với ta, nên vẫn hay chơi đùa với ta từ nhỏ đến lớn."

Ngụy Vô Tiện nói: "Đây gọi là trúc mã*. Sao lại không hiểu rõ lắm?"

"Vì càng lớn lại càng thêm xa cách."

"Ngươi nghĩ lại đi, ngươi đã từng làm chuyện gì đắc tội tên gia bộc đó chưa?"

"Cũng có một chuyện, nhưng không biết đắc tội sâu đến chừng nào."

Lam Vong Cơ bảo: "Nói."

Tần công tử kể: "Tên gia bộc này quanh năm hầu hạ, bầu bạn sớm hôm bên bà nội ta. Do tay chân nhanh nhẹn, tuổi tác lại vào hàng cháu, nên bà nội khá thích hắn, thường khen hắn thông minh. Thế là hắn cũng sinh lòng kiêu ngạo, luôn đi theo đệ tử trong tộc chúng ta, không hiểu chủ tớ khác biệt. Về sau, bà nội còn cho phép hắn đến nghe giảng chung với bọn ta."

"Một ngày kia, tiên sinh giao bài tập rất khó. Trong lúc thảo luận, có người tính ra một đáp án, cả đám bạn học luôn miệng tán dương, tên gia bộc kia lại đột nhiên nói, sai rồi."

"Khi đó tên gia bộc này chẳng qua mới nghe giảng được một hai tháng, mà đệ tử trong tộc chúng ta đã học được hai ba năm rồi, ai sai ai đúng đương nhiên khỏi phải bàn cãi, thế là lập tức có người phản bác. Hắn lại hết sức quật cường, không ngừng nói ban nãy người kia giải sai rồi, muốn cho bọn ta xem cách giải của hắn. Cuối cùng ầm ĩ đến mức người trong lớp ai cũng thấy phiền, mới bảo nhau tống khứ hắn ra ngoài."

Nghe đến đây, Lam Tư Truy buột miệng nói: "Tần công tử, dù hắn làm phiền các ngươi, nhưng cũng chưa làm chuyện gì quá đáng... Hà tất phải đuổi người."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Tần công tử, chuyện này nghe cứ như cả đám đệ tử trong tộc các ngươi trêu chọc hắn, trong vụ này ngươi có vai trò đặc biệt gì à? Bằng không hắn chắc chắn không chỉ tìm một mình ngươi, mà sẽ lần lượt tìm đến toàn bộ đám người kia."

Tần công tử đáp: "Lúc đó ta là người đầu tiên đuổi hắn ra ngoài, vốn cũng chỉ là nói chơi thôi, ai ngờ mọi người đều đã ngán ngẩm hắn từ lâu, chuyện đến đây không thể vãn hồi. Mà tên này đúng là rất nóng nảy, sau khi trở về hắn bảo với bà nội rằng mình không đi nữa, thế là ở nhà luôn."

"Ta hỏi thêm hai câu nữa, Tần công tử nhất định phải thành thật trả lời ta."

"Hỏi đi."

"Câu hỏi thứ nhất." Ánh mắt Ngụy Vô Tiện sáng rực lên: "Ban nãy ngươi nói "Có người tính ra một đáp án". "Có người" này, có phải ngươi không?"

Ngừng một chút, Tần công tử hỏi: "Chuyện này có quan trọng lắm không?"

Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp: "Vậy thì, câu hỏi thứ hai - đáp án của bài tập kia, rốt cuộc là ai đúng ai sai?"

Tần công tử tái mặt, ống tay áo run lên, thản nhiên nói: "Chuyện cũ năm xưa, cách đây đã bao năm, thứ cho ta không thể nhớ rõ từng chuyện. Có điều xét một cách công bằng thì ai chẳng có một thời trẻ dại, từng làm một số chuyện không thể giải thích, gặp phải một vài người không sao hiểu nổi, xin đừng chấp nhất cái đó. Bây giờ ta chỉ muốn mau chóng giải quyết triệt để chuyện này."

Ngụy Vô Tiện cười tít mắt: "Được rồi. Ta hiểu, ta hiểu."

Lam Vong Cơ hỏi: "Người này qua đời lúc nào?"

Tần công tử đáp: "Khoảng hai năm rồi."

"Hai năm? Khá lắm, không phải xác cũ, cũng không tính là lính mới. Chết như thế nào? Tự sát hả?"

"Không phải. Nghe nói là nửa đêm uống rượu chạy lung tung, không nhìn dưới chân nên ngã chết."

"Không phải tự sát, vậy tình hình cũng khá tốt. Tần công tử, không còn gì khác sao?"

"Hết rồi."

"Vậy mời công tử về trước, chờ thêm một lát sẽ có phù triện đưa đến tận phủ. Nếu nhớ ra chuyện gì khác, xin hãy nhớ báo cho chúng ta ngay."

Sau khi quay về Tiểu Trúc hiên, Lam Tư Truy đóng cửa lại, xoay người thở ra một hơi: "Vị Tần công tử này... Đúng thật là... Đúng thật là..."

Lam Vong Cơ chợt nói: "Hai năm."

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng, hai năm, chuyện này hơi lạ."

Lam Tư Truy hỏi: "Lạ?"

Ngụy Vô Tiện rút từ trong tay áo ra một lá bùa trống, đáp: "Nếu là tà túy thù sâu oán nặng đi báo oán, thông thường trong bảy đêm đầu đã đi quấy phá rồi. Lâu hơn một chút, trong năm đầu đi quấy phá cũng coi như thường thấy. Đã biến thành hung thi rồi, cớ sao phải chờ đến hai năm mới tìm đến tận cửa."

Lam Tư Truy suy đoán: "Lẽ nào trong hai năm vẫn không tìm ra địa chỉ của Tần công tử sau khi dọn đi sao?"

Cậu thử tưởng tượng thi thể kia đêm đêm đi gõ cửa lớn từng nhà từng hộ, lén nhìn vào bên trong xem có phải bóng hình Tần công tử hay không, sau lưng cũng hơi lành lạnh.

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Không đâu. Hung thi này và Tần công tử có giao tình cũ, lần theo mùi là tìm được hắn, không phải chuyện khó. Hơn nữa nếu như con nói, trong quá trình tìm kiếm Tần công tử nó sẽ tìm sai bao nhiêu nhà, mấy chuyện lạ như hung thi gõ cửa chắc không chỉ xảy ra một lần. Lam Trạm, ngươi xem nhiều tài liệu hơn ta, trí nhớ hoàn chỉnh hơn ta, xin hỏi trong hai năm nay ngươi đã từng thấy ghi chép kiểu này chưa?"

Hắn tiến vào thư phòng, Lam Vong Cơ nói: "Không liên quan gì."

Ngụy Vô Tiện: "Vậy thì đúng rồi... Lam Trạm ta không tìm thấy chu sa." Hắn cầm một cây bút ra ngoài, nói: "Tối qua ta còn dùng mà! Các người có ai thấy chu sa không?"

Lam Vong Cơ cũng đi vào thư phòng, tìm được chu sa, Ngụy Vô Tiện chấm ngòi bút hai cái lần vào một cái chén tinh xảo, lại rót trà rồi ngồi vào bàn, tay trái uống trà tay phải cầm bút, vừa thỏa sức vẽ một mạch lên lá bùa mà chẳng thèm nhìn lại, vừa nói với Lam Vong Cơ: "Nếu ngươi không nhớ, thì nhất định là không có rồi. Cho nên, suốt hai năm nó không động đến Tần công tử, ắt phải có nguyên nhân khác. Được rồi, đã vẽ xong."

Hắn giao tấm phù triện còn chưa khô vết chu sa trên bàn cho Lam Tư Truy, nói: "Giao cho hắn đi."

Lam Tư Truy nhận lá bùa rồi nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không hiểu gì. Cậu chưa từng thấy phù văn điên cuồng lộn xộn không theo một quy tắc nào như thế trên sách vở, cầm lòng không đặng mà hỏi: "Ngụy tiền bối, lá bùa này... Không phải người vẽ bừa đấy chứ?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đương nhiên rồi."

"..."

"Xưa nay ta vẽ bùa đều không cần nhìn."

"..."

Ngụy Vô Tiện cười bảo: "Yên tâm đi, nhất định sẽ có tác dụng mà. Nói mới nhớ, Tư Truy, có phải con không thích vị Tần công tử này lắm đúng không?"

Lam Tư Truy suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Con cũng không biết." Cậu thành thật trả lời: "Hắn cũng chưa làm chuyện đại gian đại ác gì, có điều, có lẽ con khó mà chung sống với loại người có tính tình như thế. Con không thích ngữ khí của hắn khi nhắc đến "gia bộc"..."

Nói đến đây thì ngừng. Ngụy Vô Tiện vẫn hoàn toàn không nhận ra: "Thường thôi thường thôi, trên đời này người ta vẫn thường coi khinh gia bộc, đôi khi e là bản thân gia bộc cũng xem thường mình... Sao các ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?"

Nói được phân nửa, hắn dở khóc dở cười: "Ngưng ngưng, các ngươi có hiểu lầm gì không đấy? Cái này có thể so sánh sao, Liên Hoa ổ cũng đâu phải gia tộc tầm thường, hồi nhỏ ta đánh Giang Trừng còn nhiều hơn hắn đánh ta đó!"

Lam Vong Cơ không mở miệng, chỉ lặng lẽ ôm hắn một cái. Ngụy Vô Tiện không nhịn nổi cười, ôm lại một cái, xoa mấy cái xuôi theo sống lưng y. Lam Tư Truy ho khan một tiếng, thấy Ngụy Vô Tiện trưng ra sắc mặt tự nhiên, quả nhiên không có vẻ gì là nhạy cảm với hai chữ "gia bộc", cậu mới yên tâm.

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Nhưng e là hắn sẽ quay lại đây."

Lam Tư Truy ngẩn ra, hỏi: "Hôm nay vẫn chưa thể giải quyết sao?"

Lam Vong Cơ đáp: "Hắn chưa nói hết."

"Phải. Dù sao cũng đâu phải lần đầu, loại người này hết thuốc chữa rồi, lời nói nhất định phải móc ra từng chút một. Để xem qua đêm nay, đến ngày mai hắn có chịu nói hết một lần không."

Không ngoài dự đoán, sáng sớm hôm sau khi Lam Tư Truy đang luyện kiếm trong sân Tiểu Trúc hiên, Tần công tử lại tới nữa.

Hắn vừa đến đã đánh đòn phủ đầu: "Ta mặc kệ!"

Lam Tư Truy vội nói: "Tần công tử dừng bước! Hai vị tiền bối nhà ta đang ngủ... đang tu luyện! Tu luyện đến thời khắc quan trọng, không thể quấy nhiễu!"

Nghe vậy, Tần công tử không xông vào trong viện nữa, nhưng vẫn trút hết oán khí trong lòng lên đầu Lam Tư Truy: "Ta không muốn nghe trị ngọn trị gốc gì sất! Ta muốn thứ kia đừng đến tìm ta nữa!!!"

Đêm thứ hai, Tần công tử vẫn không ngủ được, đốt đèn đọc sách đêm trong đại đường. Không lâu sau, con hung thi đó - tên gia bộc đó, vẫn đến như lệ cũ.

Nó vẫn không thể mò vào nhà, chỉ nhảy lung tung ngoài cửa, đôi khi đập cửa, vậy mà vẫn chẳng thể đập được cánh cửa gỗ dán bằng giấy. Chẳng bao lâu sau, tiếng động kia xa dần. Liên tục mấy ngày Tần công tử không thể ngủ yên, cuối cùng chịu hết nổi, trong lúc sơ ý cơn buồn ngủ dâng lên, hắn nghiêng đầu ngồi ngủ mê man.

Mơ mơ màng màng chẳng biết bao lâu, chợt nghe thấy cửa bị gõ ba tiếng trong trẻo. Cả người hắn căng ra, sống lưng thẳng tắp, thoáng chốc tỉnh táo trở lại.

Ngoài cửa, một người phụ nữ gọi: "Phu quân."

Tần công tử ngủ say chẳng biết trời trăng gì, cha cũng không nhận ra, thoáng nghe tiếng Tần phu nhân bèn đứng dậy định mở cửa. Nhưng chưa đi được vài bước, chợt nhớ ra mấy ngày nay Tần phu nhân liên tục khóc lóc quậy phá cãi cọ với hắn, mấy ngày này nàng ta không sao chịu nổi, hôm qua vừa thu xếp đồ đạc về nhà mẹ đẻ rồi. Nàng ta sợ hãi mới về nhà, lý nào nửa đêm canh ba lại dám một thân một mình quay về?

Thân thể cô gái yểu điệu in trên giấy dán cửa sổ, quả thực rất giống bóng dáng phu nhân hắn. Nhưng Tần công tử không dám khinh thường, nhẹ nhàng rút kiếm ra, hỏi: "Phu nhân, sao nàng lại trở về? Nàng hết giận rồi sao?"

Cô gái ngoài cửa cất giọng khô khan: "Thiếp về rồi, thiếp đã hết giận, chàng mở cửa đi."

Tần công tử không dám tùy tiện mở cửa, chỉ kiếm vào cửa, nói: "Phu nhân, hay là nàng về chỗ nhạc trượng đi, nơi đó an toàn hơn. Lỡ nó còn chưa đi, cứ quanh quẩn ở gần căn phòng này thì phải làm sao?"

Ngoài cửa im lặng một hồi.

Tay cầm kiếm của Tần công tử chảy mồ hôi lạnh.

Bất thình lình, cô gái kia cao giọng thét lên: "Ngươi còn không mở cửa! Có quỷ đến rồi! Mau cho ta vào đi!"

Ngoài cửa, Tần phu nhân không biết là thật hay giả đang cào lên giấy dán cửa thét chói tai. Tần công tử da đầu tê rần, nắm trong tay lá bùa Ngụy Vô Tiện đưa, bỗng một luồng huyết khí dâng trào, nâng kiếm lao ra ngoài cửa...

Tần công tử kể: "Sau đó một mớ hầm bà lằng đập thẳng vào mặt, làm ta ngất luôn."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Thứ gì đập ngươi hôn mê?"

Tần công tử chỉ lên bàn. Ngụy Vô Tiện nhìn qua, vui mừng khôn xiết: "Tại sao lại là trái cây?"

Tần công tử gắt: "Làm sao ta biết được!"

"Đương nhiên ngươi biết, trừ ngươi ra không ai biết cả. Tà túy đều thù dai hết sức, trước đây có phải ngươi từng dùng hoa quả đập nó không?"

Tần công tử âm trầm không nói. Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua sắc mặt hắn đã đoán được tám chín phần, có điều hắn đương nhiên không chịu thừa nhận rồi, nên cũng không truy hỏi nữa. Đến khi Tần công tử mở miệng, quả nhiên đã lái chủ đề: "Sáng sớm ta sai người đi hỏi bên nhạc phụ, đêm qua phu nhân ta căn bản không hề bước ra khỏi cửa."

"Thứ đó chuyên phá bình phong che chắn nhà của người sống, hiếm thấy trong ghi chép và cổ tịch của người xưa. Nó tự tìm hiểu mình, tuyệt không hại người, nhưng có khả năng bắt chước âm thanh hình ảnh của người thân cận với chủ nhà. Nó thường phối hợp với tà túy không vào nhà được, trợ giúp tà túy, lừa gạt ngươi mở cửa. Hung thi kia đúng là đã tìm được một trợ thủ tốt."

"Mặc kệ nó là cái gì, ta biết cũng vô dụng. Công tử, cửa ải thứ hai đã bị phá, thứ đó đã tiến vào đại đường nhà ta rồi, xin hỏi có phải ngươi lại muốn nói với ta không cần làm gì cả?"

"Tần công tử." Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta nói lý đi, cửa ải thứ hai này là do ngươi tự tay mở ra mà. Nếu không nhờ lá bùa của ta, bây giờ ngươi đã ra cái dạng gì, ta cũng không dám nó."

Tần công tử đuối lý, liền nổi giận: "Nếu cứ tiếp tục như thế, lần sau ta tỉnh dậy, có phải sẽ thấy thứ kia đứng ngay đầu giường mình không!"

"Nếu thật sự muốn yên ổn ngủ một giấc, thì Tần công tử đây hãy mau mau ngẫm lại xem mình có quên nói chuyện gì không? Tuyệt đối đừng giữ lại điều gì, ngươi phải biết đêm nay, ha ha ha, ta không hù ngươi, nhưng nó đã đến trước cửa phòng ngủ của ngươi rồi."

Bị ép đến đường cùng, Tần công tử đành phải nói ra một việc.

"Hai năm trước ta về quê tế bái cha mẹ tổ tiên, có gặp lại người này lần cuối. Lúc ấy ta về nhà cũ của gia tộc tế tự, có đeo một miếng ngọc bội."

"Hắn nhận ra là đồ của bà nội ta lúc còn sống, bèn mượn ta xem thử. Ta niệm tình hắn rất có thể là muốn tưởng nhớ bà nội, mới đưa cho. Nào hay hắn xem chưa lâu đã đánh mất miếng ngọc bội."

Ngụy Vô Tiện thắc mắc: "Đánh mất là sao? Hắn đánh rơi hay là đem đi bán?"

Tần công tử ngập ngừng giây lát rồi nói: "Ta chẳng biết. Ban đầu ta tưởng là hắn đem đi bán rồi, quay về nói láo là đánh mất. Nhưng..."

Hắn không kể tiếp, Ngụy Vô Tiện rất nhẫn nại mà hỏi: "Nhưng thế nào?"

Từ nãy đến giờ sắc mặt Lam Vong Cơ đều lãnh đạm: "Cứ nói đừng ngại."

"Nhưng, bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn chưa đến nỗi phải đem bán đồ của bà nội ta."

"Về sau nghe nói người này ưa uống rượu, rất có thể trong đêm say rượu đã đánh rơi, hoặc là bị người ta lấy cắp. Tóm lại khi đó ta nhất thời tức giận, liền trách phạt hắn một phen."

Ngụy Vô Tiện nói: "Đợi đã. Tần công tử, chuyện liên quan đến tính mạng, không thể suy đoán qua loa. Cái từ "trách phạt" này có thể nhẹ có thể nặng, khác biệt có thể rất lớn, rốt cuộc là "trách phạt" kiểu gì?"

Tần công tử khẽ nhíu mày, bổ sung: "Ta nhớ là đánh nhẹ một trận."

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, hỏi: "Vậy... cái chân què kia của hắn, chắc không phải bị ngươi đánh gãy đó chứ?"

"..." Tần công tử làm như không có chuyện gì, nói: "Ta cũng không rõ nữa. Chẳng biết kẻ phụ trách phạt hắn có nặng tay không, nhưng suy cho cùng vẫn là gia bộc cũ trong nhà, ta cũng thật lòng không muốn làm khó hắn. Nếu hắn chỉ ôm oán hận trong lòng mà không dám nói ra, thì ta cũng hết cách rồi."

Lam Tư Truy đứng một bên nghe chuyện, buột miệng hỏi: "Tần công tử, chuyện này... chuyện này so với câu chuyện ngươi kể lần đầu cũng... khác quá xa rồi. Lúc đó hai vị tiền bối mời ngài nói rõ ra, cớ sao ngài lại che giấu quá nhiều như vậy?"

Tần công tử nói: "Ta cho rằng chỉ cần có phù triện bảo kiếm thì vẫn có thể bảo vệ nhà mình, ta nào hay nhất định phải nói mấy chuyện xấu ngày xửa ngày xưa cơ chứ?"

Ngụy Vô Tiện cất giọng du dương trầm bổng: "Không không không, đây không phải chuyện này xửa ngày xưa, tình hình tương đối nghiêm trọng đó nha Tần công tử! Ngươi nghĩ xem, người này thuở sinh thời từng bị ngươi chửi ngươi đánh, nói không chừng ngươi đã đánh gãy chân người ta luôn rồi. Ngộ nhỡ hắn thật sự không mang ngọc bội đi bán, vậy tức là hắn chính ngậm oan mà chết, không tìm ngươi thì tìm ai?"

Tần công tử cãi liền: "Đâu phải ta giết hắn! Cũng chẳng phải tự sát! Tại sao muốn tìm ta?"

"Ơ? Làm sao ngươi biết không phải tự sát? Nói không chừng là thực sự nghĩ quẩn tự sát đó, chỉ có điều đã bị người ta coi như ngoài ý muốn. Vậy thì càng hỏng bét."

"Một gã đàn ông trưởng thành, sao có thể vì chút chuyện cỏn con mà tức đến tự sát?"

"Tần công tử, làm nghề của chúng ta, kị nhất là nghĩ theo lối mòn. Lòng dạ khí độ của mỗi người khác nhau, một người đàn ông trưởng thành có thể sẽ vì "chút chuyện cỏn con" mà tức đến tự sát không, cái này không nói chắc được. Ngươi phải biết nguyên nhân gây thi biến có thể là mối hận cướp vợ mối thù giết con, cũng có thể là mấy lý do lông gà vỏ tỏi đại loại như hồi bé người A không dẫn người B đi nghịch bùn."

Tần công tử mạnh miệng nói: "Tuyệt đối không phải tự sát! Nếu một người muốn tự sát, hắn có thể treo cổ có thể uống thuốc độc, sao lại chọn cách lăn từ trên núi xuống để tự sát chứ? Có chết được không còn chưa dám chắc, nhưng tuyệt đối không phải tự sát."

"Ngươi nói cũng có lý. Nhưng Tần công tử đã bao giờ nghĩ, lỡ đâu bởi vì ngươi đánh què chân hắn khiến hắn đi lại không tiện, nên mới lăn từ trên núi xuống ngã chết không? Nếu đúng là như thế thì coi như ngươi giết hắn rồi, chẳng phải càng chết sao?"

Tần công tử buồn bực nói: "Cái gì gọi là coi như ta giết hắn chứ? Nếu đúng là như thế, thì đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!"

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi cứ khăng khăng muốn thuyết phục một người chết thảm như thế, rằng cái chết của hắn chỉ là chuyện"ngoài ý muốn" sao? Nếu người ta đã quay lại rồi, tức là muốn nói dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện "ngoài ý muốn" này đó."

Tần công tử nói một câu hắn cãi lại một câu, cãi cho Tần công tử toát mồi hôi lạnh, sắc mặt tái xanh. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Có điều cũng không cần phải tuyệt vọng dữ vậy, ta sẽ nói cho ngươi phương pháp bảo mệnh cuối cùng, ngươi thử cách này đi."

"Cách nào?!"

Lam Vong Cơ chỉ cầm liếc nhìn Ngụy Vô Tiện một cái là biết hắn lại muốn ba hoa chích chòe rồi, đành lắc lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi nghe cho kỹ đây, phải mở to cửa lớn đã bị khai phá và cửa sảnh đường, giữ cho một đường thông suốt. Dù ngươi không mở, thì cũng chẳng ngăn nổi thứ kia nữa rồi."

Tần công tử đáp: "Được!"

"Rút sạch những người không phận sự trong nhà, coi chừng tổn thương người vô tội."

"Đều đã đi gần hết rồi!"

"Vậy thì tốt, giờ thì tìm một đồng tử dương khí dồi dào, vào lúc nửa đêm, đặt một chiếc ghế dài nằm ngang ngồi canh gác trước cửa phòng ngủ của ngươi, binh đến tướng chặn nước tới đất ngăn."

"Chỉ vậy thôi à?"

"Chỉ vậy thôi. Đồng tử đã ở đây rồi, còn những chuyện khác Tần công tử có thể mặc kệ hết thảy, yên tâm đợi đến khi trời sáng là được."

Hắn chỉ vào Lam Tư Truy. Tần công tử nghe đến câu cuối cùng, khóe miệng liền giật giật, liếc mắt nhìn qua thiếu niên nhã nhặn thanh tú rồi hỏi: "Cậu ấy canh giữ ngoài cửa, còn hai vị đây thì sao?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta đương nhiên sẽ canh giữ trong phòng, phụng bồi Tần công tử đây rồi. Ngộ nhỡ cửa ngoài không giữ nổi, hung thi kia đánh vào đây, thì chúng ta lại tính tiếp."

Tần công tử thực sự nhịn hết nổi rồi, bèn hỏi: "Hay là ta mời vị công tử này ra canh giữ cửa ngoài giúp ta luôn được không?"

Hắn chỉ vào Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện chết sững, hỏi lại: "Ngươi nói ai cơ? Y ấy à?"

Hắn suýt nữa cười lăn cười bò ra đất, "Hahahahahahahahaha!"

Lam Vong Cơ phải giữ vai Ngụy Vô Tiện, hắn mới không ngã vật xuống đất. Y đáp: "Không được."

Tần công tử bị từ chối thẳng thừng, cảm thấy không vui: "Vì sao không được?"

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói: "Ngươi quên ta vừa nói gì rồi sao, phải là đồng tử."

"..." Tần công tử không tin. "Cái gì cơ, y không phải?"

Rất lâu sau khi Lam Tư Truy tiễn Tần Công Tử ra khỏi Tiểu Trúc hiên, Ngụy Vô Tiện vẫn ôm bụng cười không dứt cơn được.

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, đột ngột đưa tay ra kéo Ngụy Vô Tiện ngồi lên đùi mình, cất giọng nhàn nhạt: "Cười đủ chưa."

"Vẫn chưa đủ."

Ngụy Vô Tiện ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, nói: "Hàm Quang Quân, mặt mũi ngươi đúng là lừa tình. Ai cũng nói ngươi là người thanh tâm quả dục đoan chính ngời ngời thủ thân như ngọc. Ta cảm thấy rất uất ức."

Lam Vong Cơ nâng hắn lên cho hắn ngồi cao hơn, hai người dựa vào nhau càng thêm gần. Y hỏi: "Uất ức?"

Ngụy Vô Tiện tiếp: "Thật là, lý nào lại thế chứ. Ngươi nói coi, ngươi rõ ràng đã thất thân, thế mà người khác nhìn mặt ngươi sẽ phán ngay ngươi là đồng tử, không cần biết đúng sai phải trái gì sất. Đời trước trừ khi cứu người, ta chưa từng chạm vào tay con gái, nhưng chẳng ai chịu tin ta là đồng tử." Hắn đếm từng cái một, "Đi học, đi săn đêm! Thiên hạ kháo nhau ta trăng hoa đa tình. Lên Loạn Táng Cương, họ lại bảo ta là dâm ma trà trộn xuống trần. Đúng là có nỗi khổ không thể nói ra, có nỗi oan không biết kêu ai cả."

Lam Vong Cơ đè chặt một cánh tay Ngụy Vô Tiện mà không hề biến sắc, đáy mắt thấp thoáng ý cười khó thấy, dần dần lan ra cả gương mặt.

"Ngươi lại còn cười, thật không biết thông cảm gì hết, đúng là một gã đàn ông khắc nghiệt vô tình. Ta dù sao cũng đứng thứ tư trên bảng xếp hạng thế gia công tử, kết quả cả đời mới hôn ngươi đúng một lần. Ta còn đinh ninh là vị tiên tử xinh đẹp nào phải lòng mình cơ đấy, cứ nghĩ Ngụy Anh ta sống không uổng kiếp này, ai dè lại là ngươi..."

Nghe đến đây, Lam Vong Cơ rốt cuộc không ngồi yên nổi nữa.

Y đè Ngụy Vô Tiện lên sập, bảo: "Là ta không tốt sao?"

"Ngươi căng thẳng cái gì chứ, hahahahahaha..."

Đến đúng giờ, Lam Tư Truy dắt Tiểu Bình Quả đứng trong sân, đợi chờ mòn mỏi, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ mới lề mề chui ra khỏi phòng.

Cậu vốn định nhắc nhở một câu, Ngụy tiền bối, người lại mặc nhầm y phục của Hàm Quang quân rồi. Nhưng nghĩ lại, vẫn nên im lặng nuốt xuống thôi.

Dù sao thì cứ hai ba ngày hắn lại mặc nhầm một lần, lần nào cũng nhắc có mà mệt chết.

Hơn nữa lần nào Ngụy tiền bối cũng sẽ ngại phiền, mặc lại đồ một cách miễn cưỡng. Cậu cảm thấy nhắc nhở cũng vô ích, cứ vờ như không thấy là được rồi.

Ngụy Vô Tiện cưỡi Tiểu Bình Quả, lấy từ tay nải ra một quả táo, cắn một miếng giòn tan. Lam Tư Truy nhìn quả táo kia, cứ cảm thấy cực kỳ quen mắt, lưỡng lự giây lát rồi hỏi: "Ngụy tiền bối, đây không phải trái cây Tần công tử mang tới sao?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Không sai."

"...Trái cây hung thi mang tới?"

"Chuẩn."

"Ăn cái này không sao chứ?"

"Không sao. Chẳng qua là rớt trên mặt đất rồi mà thôi, rửa sạch là ăn được."

"Táo của hung thi, liệu có độc không..."

"Chuyện này ta có thể giải đáp cho con: Không có."

"Sao tiền bối biết?"

"Bởi vì ta đã cho Tiểu Bình Quả ăn năm sáu trái rồi... Tiểu Bình Quả dừng móng! Đừng đá hậu mà!! Lam Trạm cứu ta!!!"

Một tay Lam Trạm nắm chặt dây cương của Tiểu Bình Quả đang phẫn nộ, một tay lấy táo trên miệng Ngụy Vô Tiện xuống, nói: "Đừng ăn nữa. Ngày mai mưa."

Ngụy Vô Tiện vịn vai y, khó khăn lắm mới ngồi vững được, nói: "Đây không phải là giúp Hàm Quang quân tiết kiệm chút tiền sao."

"Vĩnh viễn không cần."

Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm y, cười tủm tỉm. Bỗng nhiên, giống như nghĩ đến chuyện gì, hắn thuận miệng hỏi: "À, đúng rồi, Tư Truy, con vẫn còn là đồng tử chứ?"

Hắn hỏi hết sức tự nhiên, lại khiến Lam Tư Truy lập tức phun "phì" một tiếng.

Hành động này rất không giống Cô Tô Lam thị, Lam Tư Truy phát hiện Lam Vong Cơ nhìn cậu một cái, vội chỉnh lại dáng vẻ đoan chính. Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng căng thẳng, lúc nãy ta chỉ thuận miệng nói bậy với Tần công tử thôi, có đôi khi không phải đồng tử thật sự là không được, nhưng con đã từng dùng kiếm chém hung thi, vậy thì không phải đồng tử thật ra cũng chẳng sao hết. Có điều nếu như con nói không phải, ta sẽ rất hoảng đó..."

Lời còn chưa dứt, Lam Tư Truy đã mặt đỏ tai hồng, đáp: "Con con con con đương nhiên phải!!!"

Nửa đêm canh ba, Tần phủ hoang vắng thực sự mở rộng cửa, Tần công tử chờ đợi đã lâu.

Lam Tư Truy đứng trước cửa phòng Tần công tử, không nón không giáp, thoạt nhìn lại có phần bình tĩnh đáng tin. Tần công tử thấy cậu có chút khí thế thanh niên trai trẻ, lông mày cũng không nhíu chặt như trước nữa, nhưng cuối cùng vẫn không yên tâm, sau khi bước vào phòng ngủ liền đóng cửa xoay người, nói: "Cho vị tiểu công tử đó giữ cửa thực sự không sao chứ? Ngộ nhỡ trừ ma không thành ngược lại trong nhà ta lại thêm một mạng người..."

Hai người bên kia đã yên vị cạnh bàn, Ngụy Vô Tiện nói: "Sẽ không mất mạng người đâu. Tần công tử, ngươi tính xem hung thi đó quậy phá bao nhiêu ngày rồi, quý phủ của ngươi thực sự đã mất cái mạng nào chưa?"

Tần công tử cũng ngồi xuống, Ngụy Vô Tiện bỏ một quả lê của hung thi lên bàn, nói: "Ăn trái cây cho đỡ sợ nè."

Mấy ngàu liền chịu áp lực, tinh thần Tần công tử đúng là có phần hoảng hốt, cầm quả lê lên đưa đến bên miệng, đang định nói chuyện thì lại nghe tiếng "Đùng đùng", "Đùng đùng" quái dị truyền đến.

Trong nháy mắt, dường như có luồng khí âm lãnh xoay vần trong phòng, ngọn nến trên bàn chập chờn muốn tắt.

Quả lê trên tay Tần công tử rơi xuống, lăn vòng vòng, tay phải hắn đặt lên chuôi kiếm bên hông.

"Đùng", "đùng", "đùng". Âm thanh quái dị càng lúc càng vang, càng gần. Mỗi lần vang lên, ngọn nến lại run rẩy một lần giống như đang sợ hãi.

Ngoài cửa có một tiếng kiếm rời vỏ trong trẻo, một bóng đen lời mờ xẹt qua trên giấy dán cửa. Thoáng chốc, âm thanh kì quái nọ biến mất,thay vào đó là tiếng bay lên và đánh nhau, còn có tiếng nổ mạnh của đồ gỗ vỡ nát.

Sắc mặt Tần công tử tái xanh, hỏi: "Bên ngoài làm sao thế?!"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Bắt đầu đánh nhau ấy mà. Không cần quan tâm."

Lam Vong Cơ lắng nghe một lát, nói: "Quá đà."

Ngụy Vô Tiện hiểu, ý của y là, nghe tiếng gió sinh ra từ đường kiếm và bước chân thì thấy Lam Tư Truy xuất kiếm nhanh mà ác liệt, mất đi tao nhã, không đủ trầm ổn. Nào phải uy lực không mạnh, mà là không khớp với tôn chỉ của kiếm pháp Cô Tô Lam thị. Nếu như tinh - khí - thần không thống nhất, hoặc lối đi hỗn tạp, thì tu luyện đến cấp cao chỉ e sẽ nảy sinh bất đồng, khó mà tinh tiến.

Hắn nói: "Vậy cũng không tệ rồi. Tư Truy còn nhỏ, ra tay không có chừng mực. Lớn thêm một chút, giao thủ với nhiều người nó sẽ hiểu thôi mà."

Lam Vong Cơ lắc đầu, lại nghe giây lát, chợt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện thoáng kinh ngạc. Hắn cũng nghe ra, vừa nãy có vài chiêu kiếm của Lam Tư Truy không phải kiếm pháp Cô Tô Lam thị, mà là kiếm pháp Vân Mộng Giang thị.

Nhưng hắn đâu có dạy tiểu bối Cô Tô Lam thị cái này chứ, bèn suy đoán: "Đám Tư Truy thường bầu bạn với Kim Lăng ra ngoài săn đêm, chắc là trong lúc so chiêu vô tình nhớ được thôi."

Lam Vong Cơ nói: "Không ổn."

"Thế về nhà ngươi định phạt nó hả?"

"Phạt."

Tần công tử hỏi: "Các ngươi đang nói gì thế?"

Ngụy Vô Tiện nhặt quả lê lăn lóc dưới đất lên, đặt vào tay hắn một lần nữa, nói: "Không có chi. Ngươi ăn chút gì đó cho đỡ sợ đi, đừng căng thẳng dữ vậy." Sau đó liền cười nói với Lam Vong Cơ: "Có điều, Hàm Quang quân, ngươi thật lợi hại nha. Ta nghe ra là kiếm pháp của Vân Mộng Giang thị thì cũng thôi đi, sao ngươi cũng nghe ra vậy?"

Dường như nghẹn một hồi, Lam Vong Cơ mới nói: "Giao thủ với ngươi mấy lần, nên nhớ được thôi."

Ngụy Vô Tiện bảo: "Cho nên mới nói ngươi lợi hại đó, ta dùng kiếm pháp Vân Mộng Giang thị giao thủ với ngươi tổng cộng có vài lần, cũng đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi. Thế mà ngươi lại có thể nhớ rõ, vừa nghe đã biết luôn, còn không lợi hại sao?"

Hắn vừa nói vừa đẩy cây nến về phía Lam Vong Cơ, muốn xem vành tai y đã đỏ lên chưa. Lam Vong Cơ lại nhìn thấu ý đồ xấu xa của hắn, năm ngón tay vững vàng chụp lên bàn tay đang cầm giá nến của Ngụy Vô Tiện, đẩy ngược về phía hắn. Ánh nến chập chờn sáng tối, chao đảo như say, chiếu lên đôi mắt thấp thoáng ý cười và khóe môi cong cong khẽ nhếch của Ngụy Vô Tiện, khiến yết hầu Lam Vong Cơ thoáng rung động.

Đương lúc này, hai người đều ngây ngẩn, Ngụy Vô Tiện bỗng "Ồ" một tiếng. Tần công tử như thấy đại địch: "Sao vậy? Ngọn nến này có vấn đề gì?"

Im lặng giây lát, Ngụy Vô Tiện nói: "Không sao, ngọn nến này rất tốt. Sáng hơn chút nữa thì càng tốt."

Hắn nói với Lam Vong Cơ: "Thật ra mấy kiếm này của Tư Truy mới là tuyệt vời nhất. Nhưng nghe không giống kiếm pháp nhà ngươi, cũng chẳng phải của nhà ta."

Lát sau, Lam Vong Cơ nhíu mày nói: "Có lẽ, là của Ôn thị."

Ngụy Vô Tiện vỡ lẽ: "Quá nửa là Ôn Ninh dạy nó. Cũng tốt."

Đang trò chuyện, ngoài phòng vẫn không ngừng vang lên những tiếng va chạm đùng đùng keng keng, tiếng động ngày càng lớn, sắc mặt Tần công tử cũng ngày càng xanh. Ngụy Vô Tiện cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nói vọng ra ngoài: "Tư Truy, chúng ta trong này đã nói hơn chục câu rồi, dù con phá nhà thì bây giờ cũng phải phá xong rồi chứ?"

Lam Tư Truy ở bên ngoài đáp: "Ngụy tiền bối, hung thi này trốn cực nhanh, với lại nó cứ tránh mặt con suốt."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Nó sợ con hả?"

"Không sợ, nó biết đánh đấm, nhưng hình như không muốn đánh với con!"

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi: "Nó không muốn tổn thương người không liên quan sao?"

Hắn quay sang Lam Vong Cơ: "Vậy cũng thú vị, rất lâu rồi ta chưa gặp hung thi hiểu đạo lý như vậy đó."

Tần công tử thì lại nôn nóng nói: "Cậu ta có ổn không vậy, sao còn chưa bắt được?"

Ngụy Vô Tiện còn chưa mở miệng, Lam Tư Truy lại nói: "Hàm Quang quân, Ngụy tiền bối, tay trái hung thi này vung trảo, nhưng tay phải nắm chặt, hình như đang nắm thứ gì đó trong tay!"

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ trong phòng đưa mắt nhìn nhau. Ngụy Vô Tiện khẽ gật đầu, Lam Vong Cơ nói: "Tư Truy thu kiếm."

Lam Tư Truy ngạc nhiên hỏi: Hàm Quang quân? Đồ vật trong tay nó con còn chưa..."

Ngụy Vô Tiện đứng dậy, nói: "Không sao! Thu kiếm đi, không cần đánh nữa đâu."

Tần công tử hỏi: "Không cần đánh nữa?"

Ngoài cửa, Lam Tư Truy đáp: "Vâng!" rồi thật sự thu kiếm, tung người nhảy đi. Trong cửa, Tần công tử nói: "Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Thứ đó còn ở bên ngoài chưa đi mà!"

Ngụy Vô Tiện đứng lên, nói: "Không cần đánh nữa, bởi sự việc sắp giải quyết xong rồi, chỉ còn một bước cuối thôi."

Tần công tử hỏi: "Bước cuối nào?"

Ngụy Vô Tiện một cước đạp văng cửa ra, nói: "Bước của ta nè!"

Hai cánh cửa gỗ mở ra đánh "Rầm", một cái bóng tối thui đứng nghiêm trước cửa, tóc tai bù xù, gương mặt lấm lem, đôi tròng mắt trắng dã trông vô cùng dữ tợn.

Vừa thấy khuôn mặt này, sắc mặt Tần công tử đã hoàn toàn biến đổi, vừa rút kiếm vừa lui lại. Mà hung thi kia đã ào vào như một luồng gió đen, giơ tay trái bóp cổ hắn.

Lam Tư Truy từ ngoài cửa rảo bước đến, thấy tình huống này thì hết hồn, đang định cứu người thì lại bị Ngụy Vô Tiện ngăn cản. Lam Tư Truy nghĩ thầm, tuy Tần công tử này tính tình ương ngạnh không ưa nổi, nhưng hoàn toàn không đáng tội chết, hai vị tiền bối cũng chưa đến nỗi muốn khoanh tay đứng nhìn hung thi giết hắn, mới thoáng bình tĩnh lại.

Chỉ thấy năm ngón tay của tên gia bộc đã chết kia giống như vòng sắt, Tần công tử bị hắn bóp cho mặt mày tím tái, nổi đầy gân xanh, thanh kiếm đã đâm vào người hung thi không biết bao nhiêu lỗ thủng, nhưng nó vẫn không hề phản ứng, cứ như đâm vào một tờ giấy trắng vậy.

Hung thi đó chậm rãi nâng nắm tay phải lên, nhắm vào mặt Tần công tử, giống như muốn đấm hắn thành một bãi bùi nhùi, não văng tung tóe. Ba người còn lại trong phòng đều nhìn chăm chú màn này, Lam Tư Truy ngày càng khó kiềm chế nổi cánh tay cầm kiếm của mình.

Chính vào lúc cậu cho rằng một giây sau Tần công tử sẽ vỡ đầu mà chết, chợt thấy năm ngón tay phải của hung thi đó buông lỏng, giữa các ngón tay xuất hiện một vật có hình dạng tròn dẹp.

Phần đuôi vật nọ xỏ vào một sợi dây đen, hung thi đeo nó lên cổ Tần công tử.

Tần công tử: "..."

Lam Tư Truy: "..."

Đeo vào ba lần, mới miễn cưỡng đeo qua đầu Tần công tử. Một loạt động tác gian nan, quá mức vụng về và cứng ngắc, quả là...rất khó làm người ta nảy sinh cảm giác uy hiếp.

Thấy nó không hề động sát thủ, cũng không có vẻ gì là muốn dùng sợi dây nhỏ này siết chết Tần công tử, hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ, hơi này còn chưa kịp thở ra hết, hung thi đó lại tung một quyền nhanh như chớp, vừa nặng vừa ác, đánh cho Tần công tử kêu gào thất thanh, miệng mũi máu tươi giàn giụa, ngã xuống đất ngất luôn.

Hung thi đó đánh người xong liền quay lại, hình như muốn đi. Lam Tư Truy đang trố mắt đứng nhìn, thấy thế liền đặt tay lên chuôi kiếm Nhưng dù sao cậu cũng cảm thấy tình huống này hết sức khôi hài, quá nghiêm túc dường như càng khôi hài hơn, thành ra không biết có nên ra tay hay không. Ngụy Vô Tiện đã cười gần chết, khoát tay nói với Lam Tư Truy: "Đừng quan tâm nữa, cứ để nó đi đi."

Hung thi đó quay lại nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, rồi kéo theo cái chân bị gãy, tập tà tập tễnh nhảy tưng tưng ra ngoài cửa.

Nhìn theo bóng lưng bỏ chạy thục mạng của nó, Lam Tư Truy ngẩn người một hồi mới nói: "Ngụy tiền bối, mình... cứ thả nó đi như vậy, không sao chứ?"

Lam Vong Cơ cúi xuống kiểm tra Tần công tử bị đánh cho mặt mũi đầm đìa máu tươi, đáp: "Không sao."

Ánh mắt Lam Tư Truy chuyển sang người Tần công tử, lúc này mới có lòng dạ nhìn kỹ vật đeo trên cổ hắn, đúng là một mảnh ngọc bội.

Sợi dây đỏ buộc ngọc bội hình như đã chôn trong đất nhiều năm trông cực kỳ dơ dáy, nên thoạt nhìn cứ tưởng màu đen, nhưng sắc ngọc vẫn còn trắng bóng.

"Đây là..."

Ngụy Vô Tiện: "Vật về chủ cũ."

Sau khi Lam Vong Cơ xác định Tần công tử chỉ hôn mê bất tỉnh, không lo đến tính mạng, hai người liền dẫn Lam Tư Truy rời khỏi Tần phủ.

Trước khi đi, Ngụy Vô Tiện cẩn thận giúp Tần công tử đóng ba tầng cửa lại.

Lam Tư Truy nói: "Không dễ gì mà."

Ngụy Vô Tiện cưỡi trên Tiểu Bình Quả, hỏi: "Cái gì? Con nói Tần công tử hả? Cho hung thi đánh một quyền là thanh toán xong xuôi, rất dễ dàng đó chứ!"

"Con không có nói Tần công tử, con nói hung thi kia kìa. Con đã xem tài liệu ghi chép về những vụ lệ quỷ hung thi báo oán, không ít vụ là do mối thù cao ngất lúc còn sống kết thành oán hận, chết rồi về đòi mạng, vả lại tình trạng khi quấy phá giống như điên khùng. Hung thi này lại..."

Đứng trước cổng chính bị vết cào nạo đến không ra hình dạng, Lam Tư Truy ngoảnh đầu nhìn lại một lần cuối, vẫn cảm thấy có chút vi diệu: "Suốt hai năm sau khi bị thi biến cứ ở riết trong núi tìm một miếng ngọc bội đã đánh mất khi còn sống. Lần đầu tiên con thấy hung thi thi biến không phải để giết người báo thù, mà để làm một chuyện như vậy."

Ngụy Vô Tiện lại lấy ra một quả táo: "Cho nên ta mới bảo, rất nhiều năm rồi ta mới thấy tà túy hiểu đạo lý như vậy. Đổi lại là một kẻ biết ghi hận một chút thôi, nhẹ thì cắt một chân Tần công tử, mà nặng thì giết cả nhà hắn gà chó không tha cũng chẳng lạ gì."

Lam Tư Truy ngẫm nghĩ, hỏi: "Tiền bối, Tư Truy vẫn có chỗ nghi vấn không hiểu. Chân hắn rốt cuộc có phải do Tần công tử đánh gãy không? Vì vậy nên mới sẩy chân ngã chết sao?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Dù phải hay không, chỉ cần nó không tính món nợ này lên đầu Tần công tử là được rồi."

"Dạ, vậy, có thật là nó đánh một quyền đã vừa lòng hả dạ không?"

Lam Vong Cơ nói: "Xem ra thì đúng thế."

Ngụy Vô Tiện gặm trái táo một miếng "rạo" to đùng, nói: "Đúng đó. Người ta nói lúc sống tranh nhau một ngụm khí, đến chết vẫn không yên cũng vì cái ngụm khí đó dồn nén trong ngực. Hắn ném hoa quả rồi, trả ngọc bội rồi, người cũng đánh luôn rồi, trút cái ngụm khí đó ra, sẽ không buồn phiền nữa."

Lam Tư Truy nói: "Nếu tà túy nào cũng hiểu đạo lý như thế thì tốt rồi."

Nghe xong, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Đứa trẻ này nói nhảm gì vậy? Dẫu có là người, một khi bắt đầu oán hận đều không nói đạo lý, con còn trông chờ tà túy nói đạo lý gì với con? Con nên biết, trên đời này ai cũng cảm thấy mình rất uất ức đó."

Lam Vong Cơ cầm lấy dây cương của Tiểu Bình Quả, lạnh nhạt nói: "Vận số rất tốt."

Ngụy Vô Tiện đồng ý: "Đúng là như thế. Tần công tử này quả là vận số rất tốt."

Nín nhịn hồi lâu, Lam Tư Truy vẫn không kiềm chế nổi, thành thật nói: "Có điều con, dù sao cũng cảm thấy, một quyền đó hình như hơi ít..."

"Ha ha ha ha ha ha ha...."

Không biết là do bị hung thi kia đánh cho một quyền còn chưa khỏe lại, hay là hoàn toàn tuyệt vọng với Ngụy Vô Tiện rồi, mà mấy ngày sau đó Tần công tử đều không tìm đến cửa nữa.

Có điều, bảy ngày sau, trong thành lại có tin tức liên quan đến hắn truyền về.

Nghe nói vào một buổi sớm tinh mơ, bên đường lớn, người ta chợt phát hiện thi thể một thanh niên mặc áo liệm rách rưới, thối rữa phân nửa, hôi không tả nổi. Khi mọi người còn đang thảo luận xem có nên lấy một tấm chiếu cuốn lại mang đi đâu đó đào hố chôn không, thì vị Tần công tử này lại nổi lòng tốt bỏ tiền trợ giúp thu dọn hài cốt, chôn cất đàng hoàng, trong thời gian ngắn người người đều hết lòng khen ngợi.

Khi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ sắp phải rời thành, đi ngang qua Tần phủ, họ thấy nơi này đã sớm đổi hai cánh cửa lớn đen nhánh mới tinh đầy khí phái. Người ra người vào tấp nập, quét sạch chướng khí mù mịt ngày trước. Cổng sân hiu quạnh, nay lại trở thành một cảnh quan đáng tự hào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play