Lần này thì đúng là xúc phạm đến cô ấy thật, là đại tiểu thư của tập đoàn lớn mạnh đứng đầu trên cả nước, gia thế hiển hách, mà có lẽ đây là lần đầu cô bị sỉ nhục, có lẽ đấy chỉ là lời trêu đùa nhưng thực sự là quá đáng.
Thật sự An Nhiên cảm thấy rất bực, nhưng không làm gì được, không may vài giọt nước mắt rơi xuống tay Hàn Thiên Sơn, đây là lần đầu tiên cô khóc, cô vẻ bề ngoài xinh đẹp rắn rỏi, nhưng bên trong cô rất yếu đuối, cô cũng là con gái mà.
An Nhiên cứ thế mà nức nở.
Còn về phía Hàn Thiên Sơn, đây không phải là lần đầu anh nhìn thấy con gái khóc trước mặt mình, nhưng đây có lẽ là lần anh cảm thấy có lỗi nhất, anh bắt đầu suy nghĩ chẳng lẽ lời nói của anh làm cô ấy tổn thương sao, làm cô ấy khóc khiến anh phải suy nghĩ như vậy sao...
Bỗng nhiên, An Nhiên cảm thấy lòng mình như được xoa dịu hẳn, đúng vòng tay anh rất ấm áp, người anh không có cơ bắp, nhưng cao, vai rộng, ôm rất thoải mái.
Thiên Sơn đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc An Nhiên, đây là lần đầu anh dỗ dành 1 người con gái, cảm giác rất lạ.
Hai người cứ đứng nguyên dáng đó trong vòng 20 phút, cuối cùng An Nhiên đuối sức, ngã xuống.
Thiên Sơn hốt hoảng hết sức, lập tức bế cô lên, chạy 1 mạch về hướng bệnh viện, nhưng anh chàng này không cẩn thận, bế cô kiểu công chúa làm chân cô va phải thành cột, anh lại càng hốt hoảng thêm, giờ này, trường cũng đã tan học, học sinh về gần hết, anh vừa bế cô về bệnh viện, vừa gọi điện thoại cho mẹ mình là Trịnh Diệp Chi và nhờ mẹ thông báo cho bố mẹ Đàm An Nhiên là hôm nay An Nhiên và Thiên Sơn sẽ đi dự tiệc không về nhà.
Trịnh Diệp Chi và Tống Hạnh Dung vốn dĩ muốn An Nhiên và Thiên Sơn sẽ gần gũi nhau hơn, nếu kết hôn dược thì càng tốt, với thế lực và mức độ thân của hai gia đình thì đó là điều tốt nhất, vì thế vừa mới nghe tin hai người đồng ý liền.
Suốt dọc đường Thiên Sơn vô thức thốt ra 2 từ mà từ khi anh sinh ra đến giờ anh chưa bao giờ nó
- Xin Lỗi, xin lỗi An Nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT