Cậu đẹp rồi vậy được chưa.

- Hazz, lời khen này tôi không dám nhận nhưng làm ơn khen có tâm 1 chút nha.

- Được.

- Đi ngủ, muộn mà thức sẽ có nếp nhăn.

- Tôi cũng sợ xấu lắm.

- Cậu xấu sẵn rồi không cần sợ. An Nhiên đấu khẩu.

- Cậu tưởng cậu đẹp chắc.

- Ai cũng khen vậy.

- Tôi cũng được khen đó nhoa không phải có mỗi cậu đâu.

- Tôi biết rồi, đi ngủ.

Anh và cô nằm cạnh nhau, trong đêm tối, ánh trăng lập lòe soi qua cửa kính.

- An Nhiên cậu ngủ chưa. Anh thì thầm.

-...

Không có tiếng đáp lại anh liền đặt tay lên eo cô, ôm cô thật chặt, lấy chân mình cuốn vào người cô, hít hà mùi hương từ mái tóc cô.

- Em có biết là tôi kiềm chế lâu thế nào không hả.

- Tôi muốn em, muốn em yêu tôi đó, tôi thích em mất rồi An Nhiên à.

- Em có yêu tôi không.

- Tôi thì yêu em nhiều lắm.

- Tôi chờ cái khoảng khắc này lâu lắm rồi.

- Ôm em thật là thích.

- Chúng ta mới chỉ lớp 9 thôi đúng không, nhưng tôi sẽ chờ em.

Chụt chụt, môi anh dán lấy cái cổ của cô, dần dần lan lên đến má sau đó, trượt vào đôi môi nhỏ xinh của cô.

Do anh hôn lâu quá, cô khó thở nhăn mặt, vì thế anh lại kiềm chế lại mà nhả ra.

- Đàm An Nhiên em sẽ mãi là của tôi tôi sẽ không bỏ mất em đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play