Mi mắt anh thi thoảng giật giật, anh biết cô đang gặp nguy hiểm, bất giác nhìn thấy hạt ngọc vương vãi trên đất, ngọc rất quen nha, vì vậy anh đi theo cho đến khi bước vào khác sạn đang thấy cô đang chông đỡ mấy lão dê xồm, liền chạy thẳng đến chỗ đó bế cô lên cho mấy lão vài cước rồi mới về.
- Sao rồi. Anh dịu dàng hỏi han.
Nhưng nhưng cô đã trả lại anh bằng một cái quay mặt.
- Thả tôi xuống, tôi có chân tự đi được.
Anh miễn cưỡng thả cô nhè nhẹ, nhưng chân vừa chạm đất, thì cô đã ngã khuỵu xuống, cô bị mất sức vì mới sáng ra cô đã ăn gì đâu, lại đối mặt với ánh nắng mặt trời thì sức đâu mà đi nữa.
- Cậu đừng có cố chấp nữa.
- Tôi không cố chấp.
- Được rồi cậu không cố chấp, ngoan theo tớ về.