Edit: Aya Shinta

Hạ Luân - anh chàng đeo kính ki bo kẹt xỉ nào đấy: [ Trợn trắng mắt ] Cô tưởng tôi muốn keo kiệt như thế hả?! Cô tưởng Hiệp hội Vị diện là vạn năng hả?! Cô tưởng việc mình muốn trở thành loài người thực sự thật sự dễ như vậy hả?! Cô tưởng... Bla bla --

Nếu Lăng Vu Đề nói rằng mình sẽ không sao, như vậy Quân Kinh Vũ tin là được!

Chính là sự tin tưởng vô điều kiện đó.

Vừa vào Bình thành, Tống Ngự Phong đã nhận được tin tức.

Thế đến của bệnh dịch thực sự quá hung mãnh, để tra xét nguyên nhân gây bệnh, hắn cả đêm chưa ngủ.

Biết Quân Kinh Vũ cùng Lăng Vu Đề đến đây, Tống Ngự Phong đến ngăn không cho họ vào thành.

"Hoàng thượng, Quý phi nương nương, nơi này thực sự quá nguy hiểm! Tất cả có Ngự Phong đây, nhất định sẽ tra ra nguyên nhân. Xin Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương hãy rời khỏi Bình thành!"

Quân Kinh Vũ mím môi, rũ mắt nhìn Tống Ngự Phong đang quỳ một chân dưới đất: "Tống tướng quân đứng lên đi, nếu trẫm đã quyết đi vào, nhất định phải xem rồi mới đi."

Tống Ngự Phong còn muốn khuyên, Lăng Vu Đề đã tung người xuống ngựa đi về phía Tống Ngự Phong...

Tống Ngự Phong cả vội đứng lên lùi về phía sau, miệng hô: "Người đừng tới đây!"

Lăng Vu Đề không để ý lắm, chỉ ân cần hỏi hắn: "Ngự Phong ca, huynh đã uống canh chưa?"

Nghe được Lăng Vu Đề gọi mình là Ngự Phong ca, Tống Ngự Phong hơi ngẩn người.

Đã bao lâu không nghe thấy Lăng Vu Đề gọi hắn như thế rồi?

Quân Kinh Vũ cũng tung người xuống ngựa, đi tới cạnh Lăng Vu Đề, đưa tay ôm lấy cô.

Ánh mắt của Tống Ngự Phong hơi lóe lên, hoàn hồn trong nháy mắt: "Bẩm Quý phi nương nương, Ngự Phong đã uống canh rồi."

"Ừm, vậy thì tốt. Tống tướng quân dẫn chúng ta đi xem người bệnh đi." Đều là nam nhân, nếu hắn không nhận ra Tống Ngự Phong có tâm tư khác với Lăng Vu Đề thì mới là lạ!

Thấy Quân Kinh Vũ cố ý muốn vào thành, Tống Ngự Phong cũng chỉ thở dài một hơi, dẫn Quân Kinh Vũ và Lăng Vu Đề vào thành.

Tống Ngự Phong cho biết người bị nhiễm bệnh được cách ly ở trong một tòa thư viện ở phía Nam trong thành.

Dân chúng trong tình trạng sức khỏe tạm thời ổn định được sắp xếp ở khách điếm Vân Lai ở thành Bắc để quan sát.

Từ tối hôm qua cho đến hiện tại số người bệnh lại tăng thêm hai mươi người, trong đó có chín đứa trẻ, năm người già.

Mà bắt đầu từ rạng sáng, đã có năm bệnh nhân tử vong.

Đại phu ở Bình thành cũng bó tay toàn tập, chỉ có thể tận lực phối thuốc áp chế bệnh tình --

Lăng Vu Đề bảo Tống Ngự Phong dẫn họ đi xem những bách tính khỏe mạnh trước, bởi vì dịch bệnh có một thời kỳ ủ bệnh, ngắn thì mấy tiếng, lâu thì mấy ngày.

Cô phải nhanh chân đến xem coi trong những bách tính khỏe mạnh kia có người bị nhiễm bệnh hay không.

Lầu trên lầu dưới khách điểm Vân Lai đã chật cứng người, bởi vì lo có người sẽ giấu bệnh nên có lệnh cưỡng chế những người kia không thể đóng cửa phòng.

Ở nơi này ta dễ dàng thấy được vẻ mặt xám như tro tàn, dáng vẻ lo lăng sợ hãi của mỗi người.

Chiến loạn vốn dĩ đã khiến người ta không được an bình, lần này dịch bệnh nguy hiểm lại xảy ra đã khiến cho những người dân chúng bình thường không nhìn thấy hi vọng sống sót.

Trông thấy con dân của mình thế này, trong lòng Quân Kinh Vũ không tốt lắm. Bàn tay đang nắm lấy tay Lăng Vu Đề cũng bất giác chặt lại, áp chế tâm trạng xuống.

Lăng Vu Đề nhìn Quân Kinh Vũ, nhẹ nhàng tránh khỏi tay Quân Kinh Vũ, đi đến chỗ một người phụ nữ đang ôm con.

"Xin chào, ta là đại phu, có thể giúp cô bắt mạch không?"

Người phụ nữ kia ôm đứa trẻ chặt lại, đề phòng nhìn Lăng Vu Đề: "Ta không có bệnh, thật sự không có bệnh!"

Lăng Vu Đề cong môi nở một nụ cười có thiện chí: "Ta biết, nhưng ta là một đại phu. Hiện tại trách nhiệm của ta chính là kiểm tra sức khỏe cho mọi người ở đây!"

Nghe Lăng Vu Đề nói muốn kiểm tra cho tất cả mọi người, nàng ấy hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa cổ tay ra cho Lăng Vu Đề.

Mạch tượng bình thường, ngoại trừ hơi suy yếu.

Tầm mắt rơi xuống người đứa trẻ trong lòng người phụ nữ, thoạt nhìn thì đứa trẻ cũng mới vừa ra đời chưa được bao lâu bởi vì làn da của nó trông nhăn nheo.

Đứa bé nhắm chặt mắt, sắc mặt hơi xanh xao.

Lăng Vu Đề đưa tay ra muốn đi sờ đứa bé, nó đột nhiên nôn ra.

Nó không phun ra sữa mà giống như là nước vo gạo. Người phụ nữ kia vốn đã căng thẳng lại nhíu mày chặt thêm, nàng ấy ngồi thẳng dậy vội vã chỉnh lý cho con mình.

Sau khi đứa bé nôn xong thì bắt đầu lớn tiếng gào khóc, ở nơi yên tĩnh dị thường thế này thì tiếng khóc quả thực rất đột ngột.

Lăng Vu Đề đưa tay kéo cổ tay bé nhỏ của đứa trẻ đang lộ ra ngoài tã lót, lẳng lặng bắt mạch cho nó.

Buông tay ra, Lăng Vu Đề hơi đỏ mắt lên.

Qua một hồi lâu, Lăng Vu Đề mới nhẹ giọng nói rằng: "Con trai của cô đã nhiễm bệnh. Cô... cách ly chung với nó đi."

Lăng Vu Đề biết rằng một người mẹ tuyệt đối sẽ không để con mình đơn độc cách ly!

Người phụ nữ ngẩn người, run rẩy ôm con mình, nước mắt mất khống chế chảy xuống. Nhưng nàng ấy cố nén lại không cho bản thân khóc thành tiếng, lo rằng sẽ làm con mình sợ hãi.

Lăng Vu Đề trông bóng lưng ngừoi phụ nữ ôm con theo một binh sĩ rời khỏi khách sạn, trong lòng hơi khó chịu.

Quân Kinh Vũ đi tới cạnh Lăng Vu Đề, nhẹ giọng an ủi cô vài câu.

Kiểm tra tất cả mọi người trong khách sạn một lần, tìm ra mười người dân đã nhiễm bệnh, bảo Tống Ngự Phong lại đơn độc cô lập ra, xong xuôi Lăng Vu Đề mới thi chú phòng ngự cho những người kia.

Sau khi Lăng Vu Đề dặn nhất định phải uống canh đậu xanh rau sam một ngày hai lần, cô mới bảo Tống Ngự Phong dẫn họ đến xem những bệnh nhân đang được cách ly.

Lần này Tống Ngự Phong nói gì cũng không đồng ý: "Người bệnh quá nhiều, nhỡ đâu..."

"Không có nhỡ đâu, ta phải đi xem!" Xem mình có thể trị hay không!

"Nương nương..."

"Ngự phong ca, coi như huynh không dẫn bọn ta đi, bọn ta cũng tự mình đi!"

Tống Ngự Phong hơi nôn nóng vỗ đầu, sau đó mới bất đắc dĩ đưa Quân Kinh Vũ và Lăng Vu Đề đến xem người nhiễm bệnh.

Cũng may đại phu cũng có đầu óc, cách ly người bệnh theo mức độ nhiễm bệnh: mới nhiễm, không nghiêm trọng và nghiêm trọng.

Sau khi xem bệnh nhân xong, Lăng Vu Đề lập tức đi tìm vị đại phu duy nhất để thương lượng việc dùng thuốc.

Sau đó Lăng Vu Đề ở lại Bình thành, còn Quân Kinh Vũ thì bởi có quân địch tập kích nên hắn trở về ứng phó.

Có điều trước khi hắn rời đi thì đã tìm được nguyên nhân gây bệnh.

Nguyên nhân đến từ một cái giếng nước dùng chung, rất nhiều bách tính bình thường đều tới đó lấy nước.

Sau khi điều tra xong, Quân Kinh Vũ lập tức hạ lệnh đậy giếng lại.

Một cái giếng có thể tự dưng trở thành nguyên nhân gây bệnh sao? Đáp án duy nhất chính do có người cố tình làm.

Là ai? Đáp án không cần nói cũng biết!

Lăng Vu Đề cùng vị kia đại phu kia nghiên cứu ra một loại thuốc có thể giảm bớt và áp chế bệnh tình, nhưng thứ thuốc này không thể diệt tận gốc bệnh dịch được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play