Edit: Aya Shinta

Từ rất xa, Lăng Vu Đề đã nhìn thấy một vùng lều trại, cái nào cái nấy như bánh bao nhỏ.

Binh lính lui tới đi tuần, cũng có thể nghe được tiếng gào của luyện binh.

Đến ngoài quân doanh, Lăng Vu Đề dẫn theo cấm vệ quân ở bên ngoài chờ thông báo.

Nghĩ rằng có thể gặp Quân Kinh Vũ ngay lập tức, trong đầu Lăng Vu Đề lại hiện ra dáng vẻ của Tịch Tử Thu.

Vừa nghĩ tới chuyện ở trong thân thể Quân Kinh Vũ chính là người đàn ông lạnh nhạt kia, trong lòng cô... lại hơi sốt sắng!

Mãi đến khi nam nhân mặc áo giáp vàng óng bước ra từ lều chính, xuất hiện trước mắt Lăng Vu Đề thì sự mừng rỡ đã che lấp căng thẳng, cô tung người xuống ngựa, vọt chạy nhào thẳng vào lòng Quân Kinh Vũ.

Cô không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Quân Kinh Vũ dù tay quá ngắn, không thể hoàn toàn ôm lấy Quân Kinh Vũ đang mặc áo giáp được...

Trước đó khi Quân Kinh Vũ biết Lăng Vu Đề đến thì hắn hơi tức giận vì cô không nghe lời.

Lúc này mới một tháng mà đã chạy tới!

Nhưng khi thấy Lăng Vu Đề, trong lòng không vui thì chính là giả!

Nhìn thấy cô nhếch môi cười với hắn, mừng rỡ như điên chạy về phía hắn.

Nhìn thấy ánh nước lập lòe trong mắt cô...

"Sao nàng lại chạy tới?" Lời trách cứ không nói ra được, ngữ điệu lại chứa sự dịu dàng mà những tướng sĩ kia xưa nay chưa hề cảm nhận được, tướng sĩ chung quanh suýt nữa lòi mắt!

Nghe Quân Kinh Vũ nói, lúc này Lăng Vu Đề mới lui khỏi lồng ngực của Quân Kinh Vũ.

Hai tay cô sờ khắp nơi trên người Quân Kinh Vũ, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào thân thể hắn: "Để ta xem xem có bị thương không?!"

Quân Kinh Vũ nở nụ cười, tùy ý để Lăng Vu Đề kéo cánh tay, vòng tới vòng lui quanh người mình.

"Trẫm rất tốt, ngoại trừ chịu chút thương nhẹ thì cũng không có gì quá đáng lo!"

Nghe Quân Kinh Vũ nói có vết thương nhẹ, Lăng Vu Đề mới nhớ tới cơn đau tim trước đó.

Thế là cô nhón mũi chân lay áo giáp của Quân Kinh Vũ, muốn xem lồng ngực hắn: "Nơi này?! Nơi này có sao không?!"

Chỗ Lăng Vu Đề chỉ vào chính là nơi Quân Kinh Vũ suýt bị trúng tên.

Quân Kinh Vũ kinh ngạc nhíu mày, Lăng Vu Đề hơi kỳ quái!

Kéo cái tay nhỏ không an phận xuống: "Được rồi, đang ở chốn đông người đấy! Chờ buổi tối trẫm cởi sạch cho nàng cẩn thận xem!"

Một tay ôm lấy eo Lăng Vu Đề, nhẹ giọng nói một câu hường phấn ở bên tai cô.

Lăng Vu Đề không nhìn thấy tia nóng bỏng trong mắt Quân Kinh Vũ, cô chỉ đơn thuần cho rằng Quân Kinh Vũ muốn cởi sạch y phục để cô xem bị thương ở đâu!

Cô gật đầu, dịu ngoan để Quân Kinh Vũ ôm lấy mình vào lều chính, sau đó được hắn dặn rằng đi đường lâu như vậy thì nên nghỉ ngơi cho lại sức.

Lều chính không chỉ là nơi thương lượng chiến sự giữa Quân Kinh Vũ và những tướng quân khác, bên trong còn ngăn một gian phòng nhỏ làm phòng ngủ.

Nằm ở trên giường, Lăng Vu Đề trợn tròn mắt lên.

Đúng là muốn ngủ, nhưng cô lại nghe thấy giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của Quân Kinh Vũ truyền từ ngoài vào. Trong lúc vô tình, giọng nói ấy lại trùng hợp với giọng nói lạnh nhạt trong giấc mơ!

Cô lắc đầu, không thể nghĩ không thể nghĩ nữa!

Cho dù tất cả đối tượng công lược đều là hội trưởng Hiệp hội Vị diện, tất cả họ đều là người đàn ông kia... Vậy thì thế nào đây?!

Khi rảnh rỗi, cô sẽ xem xét giấc mơ kia từ lần này sang lần khác.

Mỗi một câu nói, vẻ mặt của hai người kia đều được cô xem xét rất kỹ.

Cô nhớ rằng hội trưởng kia đến đến thế giới tiểu thuyết cũng bởi vì thực hiện thí nghiệm mới gì đấy.

Trở mình, quyết định ngủ một giấc thật ngon.

Chín ngày này quả thực không có ngày nào ngon giấc.

Nếu không phải thỉnh thoảng thi chú cho bản thân thì e rằng cô không thể kiên trì lâu như vậy!

Khi Lăng Vu Đề tỉnh ngủ, bên ngoài đã tối trời.

Ngọn nến cắm trên giá bên cạnh giường khiến Lăng Vu Đề có thể nhìn được chung quanh.

Lăng Vu Đề ngồi dậy, nghễnh cổ ra ngoài xem nhưng bên ngoài bị vải mành chặn lại rồi, cô hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.

Vừa mới chuẩn bị xuống giường, cô đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vọng lại gần ở bên ngoài...

Lăng Vu Đề ngồi ở trên giường không nhúc nhích, bởi vì cô có thể nghe ra rằng tiếng bước chân kia thuộc về Quân Kinh Vũ.

Vải mành bị kéo ra, Quân Kinh Vũ đã cởi áo giáp đi vào.

Tay hắn cầm một khay thức ăn, thấy Lăng Vu Đề ngồi ở trên giường nhìn mình thì Quân Kinh Vũ hơi ngẩn người, sau đó cười cười với cô: "Tỉnh ngủ rồi à? Ăn chút gì đi."

Nói xong, hắn liền đi tới bên giường rồi ngồi xuống, đặt khay lên trên bắp đùi mình.

Trong khay có ba cái bát, một bát canh, một bát cơm, còn có một bát đồ ăn nửa chay nửa mặn.

"Đồ ăn trong quân doanh ăn mùi vị không ra sao, nàng chịu khó chút."

Sợ Lăng Vu Đề ăn không quen, Quân Kinh Vũ còn đặc biệt tới phòng bếp xem đầu bếp nấu nữa đây!

Lăng Vu Đề chẳng hề bận tâm bưng chén canh lên uống một hớp trước, mùi vị vẫn còn được.

Cô cười cười với Quân Kinh Vũ: "Biểu ca ăn được, ta đương nhiên cũng có thể!"

Nói xong, cô liền cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn --

Để tránh lãng phí và cũng thật sự đói bụng, Lăng Vu Đề ăn hết cơm nước, cả canh cũng không sót lại chút cặn nào, Quân Kinh Vũ nhìn mà líu cả lưỡi.

Nhận khăn lau miệng Quân Kinh Vũ đưa tới, Lăng Vu Đề vô cùng không có hình tượng ợ một cái.

Quân Kinh Vũ không cảm thấy Lăng Vu Đề bất nhã, trái lại cảm thấy rất đáng yêu.

Không nhịn được cười lên, lại đau lòng nhìn Lăng Vu Đề: "Nàng nói nàng xem, lúc nào nàng đến thì trẫm cũng ở đây cả, sốt ruột chạy tới làm gì? Ăn không ngon ngủ không tốt!"

Lúc Lăng Vu Đề ngủ, Quân Kinh Vũ đã nghe mười quân cấm vệ hộ tống Lăng Vu Đề thuật lại.

Dùng hai chữ để hình dung Lăng Vu Đề trong chín ngày này, vậy thì là "điên cuồng"!

Nếu như muốn dùng ba chữ thì chính là "rất điên cuồng"!

Lại dùng bốn chữ để hình dung, vậy thì là "phát rồ mất trí"!

Mười quân cấm vệ kia thực sự sợ Lăng Vu Đề!

Lăng Vu Đề chu miệng, tựa đầu lên bả vai Quân Kinh Vũ: "Ta biết chàng ở đây, thế nhưng muốn nhanh chóng gặp được chàng!" Nhìn thấy anh hoàn hảo không chút tổn hại nào! Hội trưởng...

Lời nói của Lăng Vu Đề khiến Quân Kinh Vũ mềm lòng vô cùng, hắn đưa tay ôm lấy Lăng Vu Đề, đột nhiên không nói nên lời.

Đây là... Nữ tử đầu tiên, có lẽ cũng là duy nhất đồng ý vì hắn, không để ý đến tính mạng lao tới chiến trường!

Cảm ứng được độ hảo cảm tăng thêm năm điểm, Lăng Vu Đề ôm hông Quân Kinh Vũ, lẳng lặng không nói lời nào.

Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi ở trên giường rất lâu.

Mãi đến khi --

"A ~~ ta muốn đi tắm!" Lăng Vu Đề ngồi thẳng người, ghét bỏ nhìn bản thân.

Bởi vì không tiện nên hai ngày rồi cô chưa tắm táp gì cả...

Quân Kinh Vũ bật cười, gật đầu liên tục: "Được, cho nàng tắm!"

Sau khi cầm khay đi ra ngoài, Quân Kinh Vũ lại trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play