Hiện tại Lăng Vu Đề là người Nam Quốc, người Nam Quốc bị mất mặt, cô phải kiếm lại mặt mũi về chứ!
Ai nói cô phải giúp nam nữ chủ ở bên nhau?!
Quân Kinh Vũ trách cứ trừng Lăng Vu Đề một chút, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: "Nàng đó!"
Cảm ứng độ hảo cảm đã lâu không thêm vào lên đến bảy mươi tám điểm, Lăng Vu Đề nhếch môi cười vui vẻ hơn --
Buổi tối hôm đó, Quân Kinh Vũ không có sai người đến thông báo trước, đến điện Minh Tâm.
Ngoài cửa tẩm điện của Lăng Vu Đề, Tử San quỳ dưới đất, vừa muốn hành lễ lại bị Quân Kinh Vũ cho ngừng lại.
"Nương nương nhà các ngươi đâu?"
"Nương nương... Nương nương ở trong đó..." Tắm rửa...
"Được rồi, ở bên ngoài trông giữ đi." Vung tay nói một câu, Quân Kinh Vũ trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Tử San hơi ngẩn người, muốn ngăn cản nhưng lại cảm thấy bản thân đâu dám ăn gan hùm mật gấu, thế nên cánh tay vừa mới đưa ra lại thu về.
Lăng Vu Đề vừa mới ngâm bồn, muốn tắm thoải mái một cái.
Chiều hôm nay đánh với Lục Tự đánh một trận, tuy lúc sau Lăng Vu Đề có niệm thần chú nhỏ áp chế một phần võ công của Lục Tự xuống, thế nhưng đánh hơn một giờ, đúng là...
Quá thoải mái!
Hình như võ công của Quân Kinh Vũ cũng tốt lắm, hay để khi nào cô cũng quấn lấy Quân Kinh Vũ đánh với mình vài trận!
Hít sâu một hơi, Lăng Vu Đề đột nhiên chìm đầu xuống nước.
Cô thả mình vào dòng nước ấm áp giống như đang ở trong một cái ôm --
Quân Kinh Vũ vừa vào đến tẩm điện, lại không có nhìn thấy Lăng Vu Đề đâu cả.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Quân Kinh Vũ mới biết vì sao vừa nãy Tử San lại ăn nói ấp úng như vậy.
Đột nhiên nhớ ra là hắn không có chạm Lăng Vu Đề ba tháng nay, dù hắn thường xuyên đến điện Minh Tâm ngủ lại.
Thế nhưng lần nào Lăng Vu Đề cũng sẽ xoa bóp cho hắn, hắn hưởng thụ rồi ngủ luôn.
Thực ra bàn về dung mạo dáng người, Lăng Vu Đề tuyệt đối là người nổi bật trong tất cả phi tần hậu cung.
Chỉ là cái tính tùy tiện hô to gọi nhỏ sẽ khiến cho người ta trực tiếp lơ là vẻ ngoài của nàng, cảm thấy nàng là một nữ tử không tốt.
Có điều ba tháng qua, Quân Kinh Vũ cũng nhận ra rồi, Lăng Vu Đề vẫn là Lăng Vu Đề nhưng đã thay đổi rất rất nhiều!
Có điều cũng còn tốt, thay đổi như vậy vẫn ở trong phạm vi chịu đựng của Quân Kinh Vũ.
Chí ít Lăng Vu Đề không biến thành một nữ nhân tâm cơ thâm trầm như hắn lo lắng.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm, trong đầu Quân Kinh Vũ không tự chủ hiện lên một vài hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi.
Hầu kết chuyển động lên xuống, Quân Kinh Vũ nhấc chân đi tới phòng tắm --
Lăng Vu Đề đang suýt ngủ quên dưới đáy nước đột nhiên cảm ứng độ hảo cảm lên đến tám mươi điểm, cô lập tức ngoi lên khỏi mặt nước.
Vừa đúng lúc Quân Kinh Vũ đi vào, hai người mắt đối mắt.
Tuy nước trong bồn tắm thủy che kín từ vai Lăng Vu Đề trở xuống, thế nhưng cảnh "xuân" lúc ẩn lúc hiện càng khiến người ta không có cách nào cưỡng lại...
Lăng Vu Đề chớp mắt một cái: "Biểu ca, sao chàng lại đến đây?!" Cô không nghe thấy tiếng thông báo bên ngoài!
Quân Kinh Vũ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn vào mắt Lăng Vu Đề, ánh mắt hắn chợt lóe lên một cái, đột nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng.
Nhưng vừa nghĩ rằng Lăng Vu Đề là phi tử của hắn, hắn lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên: "Nàng nói xem sao trẫm lại đến?!"
Lăng Vu Đề theo tầm mắt của Quân Kinh Vũ, cúi đầu xuống, thế là nhìn thấy gò bồng đào lộ ra non nửa khỏi mặt nước...
Thẹn thùng kéo khăn mặt che khuất trước người, bởi vì hơi nóng mà gò má của Lăng Vu Đề hơi đỏ lên: "Biểu ca đi ra ngoài trước đi ~ "
Quân Kinh Vũ vốn định đi ra ngoài, nhưng trông thấy cái dáng vẻ đương nhiên của Lăng Vu Đề...
Hắn quyết định không đi ra nữa
Nới lỏng xiêm y, tiếng nước vang lên, một phòng kiều diễm --
Hôm sau khi Lăng Vu Đề tỉnh lại, cuối cùng bản thân cũng đã từ phòng tắm trở về trên giường.
Lăng Vu Đề không còn muốn nói gì về việc Quân Kinh Vũ "phát điên" vào tối hôm qua nữa!
"Nương nương, hôm nay người còn đi sân săn bắt hoàng gia không?"
Lăng Vu Đề kéo chăn che lại đầu mình, buồn bực hét một câu: "Không đi!" Cả đêm cô đâu có ngủ, nào có tinh thần đi săn bắn!
Thầm thóa mạ Quân Kinh Vũ cả trăm lần xong, Lăng Vu Đề ngủ tiếp --
Hình như cô có một giấc mơ!
Một giấc mơ rất kỳ quái...
Cô mơ mình ở Hiệp hội Vị diện, cô như một khán giả, công nhân viên đi qua lại giống như không nhìn thấy cô mà chỉ làm công việc của mình.
Lăng Vu Đề vỗ cánh nhỏ, bay tung tung không có mục đích.
Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đeo kính không gọng đi vào một gian văn phòng.
Lăng Vu Đề hơi ngạc nhiên liếc nhìn cái bảng trên cửa phòng.
Trên đó có bốn chữ "Văn phòng hội trưởng".
Hội trưởng?!
Là hội trưởng của Hiệp hội Vị diện sao?
Trời ơi~ Cô còn chưa từng gặp hội trưởng đại nhân!
Ôm tâm thái hiếu kỳ, Lăng Vu Đề vui vẻ vung cánh nhỏ bay xuyên qua cửa văn phòng hội trưởng.
Bên trong có hai người, một người đứng trước bàn làm việc, Lăng Vu Đề biết đó là người đàn ông vừa mới vào phòng.
Vẫy cánh bay về phía trước, Lăng Vu Đề nhìn thấy một người đàn ông đang cúi thấp đầu, nghiêm túc nhìn màn hình giả lập trên bàn làm việc.
Anh ta mặc âu phục trắng tinh, mái tóc màu đen được chải cẩn thận.
"Hội trưởng, ngài thật sự muốn đi sao?" Người đàn ông mặc tây trang màu đen mở miệng, trong lời nói có chứa chút lo lắng.
Anh ta gọi người ngồi kia là hội trưởng, Lăng Vu Đề vung cánh đáp xuống bàn làm việc, như vậy có thể thấy rõ ràng mặt mũi của hội trưởng kia ra sao.
Chỉ là cô vừa đáp xuống, người đàn ông được gọi là hội trưởng liền hơi ngẩng đầu lên.
Lăng Vu Đề không thể không bay lên lại...
Lúc này cô mới nhìn thấy tướng mạo của hội trưởng đại nhân trong truyền thuyết!
Khi thấy gương mặt trẻ tuổi anh tuấn kia, Lăng Vu Đề kinh ngạc.
Cô cho rằng hội trưởng Hiệp hội Vị diện sẽ là một lão già, không ngờ lại trẻ tuổi đến vậy!
Ngũ quan không quá tinh xảo, thế nhưng rất điển trai, anh ta có một đôi mắt phượng trông rất ưa nhìn.
Ánh mắt rất nhạt, từ trước tới nay Lăng Vu Đề chưa từng gặp ánh mắt nào nhạt như thế.
Giống như... không dính khói bụi trần gian, cũng giống như người máy không có cảm tình.
Hội trưởng nhẹ nhàng mở miệng: "Thế nào? Không phải không ai muốn làm hạng mục thí nghiệm mới mà cậu thiết kế à? Vừa vặn tôi làm thí nghiệm kia, cậu không nên mang ơn đội nghĩa sao?!"
Chất giọng của hội trưởng này rất êm tai, trầm thấp như là tiếng đàn vi-ô-lông-xen. Đáng tiếc không có chút tình cảm nào...
Lăng Vu Đề cho rằng bản thân thật sự về đến Hiệp hội Vị diện, bởi vì nó quá chân thực.
Nhưng hình ảnh xoay một cái, cô lại đến một căn phòng có rất nhiều máy móc, màn hình treo đầy tường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT