Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Con gái nhà mình tốt như vậy, không nhất định phải là Thẩm Thanh Ngọc!

Lăng Vu Đề gục đầu không nói, hết cách rồi, thật sự nhất định phải là Thẩm Thanh Ngọc mới được!

- -

Ba giờ chiều ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ngọc đúng giờ đến dưới nhà Lăng Vu Đề.

Thời tiết hôm nay không quá lạnh, Lăng Vu Đề mặc một cái đầm len body cao cổ, đôi giày đế bằng màu đen cao đến mắt cá chân.

Hai ngày trước, tóc dài đến eo bị Lăng Vu Đề ra salon tóc cắt thành tóc ngắn ngang vai.

Màu tóc vẫn màu đen, ngang vai, mái chia bốn sáu, tóc quăn lọn to tự nhiên.

Lúc nhìn thấy Lăng Vu Đề trông rực rỡ hẳn lên đi về phía mình, suýt chút nữa là Thẩm Thanh Ngọc không nhận ra!

Chỉ vào tóc của Lăng Vu Đề ngạc nhiên hỏi: "Sao cô cắt tóc ngắn rồi?"

Hai người bọn họ không có gặp nhau trong hiện thực được một tuần, Thẩm Thanh Ngọc ngạc nhiên cũng là chuyện thường.

Lăng Vu Đề cười nhẹ một cái: "Có chút nhàm chán mà thôi."

Bây giờ vào những lúc không cần thiết thì cô vẫn không quá nhiều lời.

Thẩm Thanh Ngọc quan sát cô từ trên xuống dưới một phen, sau đó sờ cằm rồi gật gù: "Dù tiểu Vu trang điểm ra sao, đều rất xinh đẹp! Lên xe thôi."

Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc mở cửa ghế phụ ra, để Lăng Vu Đề ngồi vào --

"Anh muốn mua quà gì tặng cho Hướng Phỉ Phỉ?" Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe đang lùi dần về sau, không chút để ý hỏi.

Mắt Thẩm Thanh Ngọc nhìn vào kính chiếu hậu: "Ừm~ tôi cũng chưa biết nữa~ cho nên mới xin tiểu Vu giúp đỡ đó!"

Lăng Vu Đề cũng không phải là người am hiểu chọn quà.

Đến lúc đi dạo rồi hẵng nói đi...

Trong trung tâm thương mại lớn nhất thành phố J, Lăng Vu Đề cảm thấy tặng trang sức làm quà sinh nhật thì sẽ thích hợp hơn một tí.

Trong cốt truyện, đây chính là sinh nhật đầu tiên của Hướng Phỉ Phỉ sau khi Cố Mặc và cô ấy ở bên nhau.

Lúc đó Cố Mặc tặng album tự tay làm, bên trong toàn là hình của hai người ở bên nhau.

Có ở trong game, cũng có trong hiện thực.

Bên dưới mỗi tấm hình đều có một lời bày tỏ do chính tay Cố Mặc viết.

Do Cố Mặc là một người trầm mặc ít lời, vì vậy sau khi ở bên Hướng Phỉ Phỉ, anh sẽ không nói mấy lời đường mật.

Lúc nhận quà của Cố Mặc, ở trong lòng của Hướng Phỉ Phỉ, những món quà khác đều không có nghĩa lý gì nữa.

Cho nên dẫu cho Thẩm Thanh Ngọc có dùng bao nhiêu tâm tư chọn quà cho Hướng Phỉ Phỉ đi chăng nữa, đến cuối cùng vẫn không có chút tác dụng!

Hai người có giá trị nhan sắc cao đi cùng nhau, đi đến đâu là bị chú ý đến đó.

Trên mặt của Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười tạo cho người ta cảm giác ánh nắng tươi sáng. Thần sắc của Lăng Vu Đề thì nhàn nhạt, có kiểu thanh nhã không màng việc đời.

"Tặng Phỉ Phỉ dây chuyền, thấy sao hả?" Ở bên ngoài một tiệm trang sức, ánh mắt của Thẩm Thanh Ngọc đang đặt lên sợi dây chuyền ruby.

Đó là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền là hình một thiên thần nhỏ. Phần đầu của thiên thần nhỏ là bạch kim nạm kim cương, cơ thể thì nạm ruby.

Hào quang trên đỉnh đầu và trên cánh ở phía sau của tiểu thiên thần cũng nạm kim cương, thủ công tinh xảo.

Tiệm trang sức này là tiệm trang sức hàng hiệu nhất nhì toàn cầu, trang sức bên trong không chỉ đẹp mà còn đắt vô cùng!

Chẳng qua đối với Thẩm Thanh Ngọc mà nói, anh đây không thiếu tiền!

Thấy Lăng Vu Đề gật đầu, Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp kéo tay Lăng Vu Đề đi vào trong tiệm trang sức.

Anh bảo nhân viên của tiệm mang dây chuyền ra cho anh xem một chút.

Mặt dây chuyền thiên thần nhỏ cũng không lớn, chỉ lớn bằng đầu ngón cái của người lớn thôi.

Thẩm Thanh Ngọc rất thích, anh cầm dây chuyền lên... Sau đó đeo lên cổ Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề ngẩn người: "Anh làm gì vậy?" Lấy cổ của cô đeo thử sao?

"Đừng lộn xộn!"

Sau khi đeo dây chuyền xong, Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn, cười tủm tỉm.

"Ừm, không tồi, rất đẹp!"

Gương mặt của Lăng Vu Đề hiện lên một tia không vui, cô có thể chịu đựng việc giúp Thẩm Thanh Ngọc chọn quà sinh nhật cho Hướng Phỉ Phỉ, nhưng cô không thể chịu đựng mình bị trở thành người thử dây chuyền thay Hướng Phỉ Phỉ!

Đưa tay lấy vòng cổ xuống, đặt lên tủ kính.

Thẩm Thanh Ngọc không có nhìn thấy Lăng Vu Đề không vui, anh cười nói: "Tôi cảm thấy dây chuyền này hợp với tiểu Vu hơn, không phải tháng sau là sinh nhật của cô sao! Coi như là tặng trước cho cô, có được không?"

Lăng Vu Đề:...

Nói là hỏi Lăng Vu Đề có được hay không, nhưng Thẩm Thanh Ngọc đã lấy dây chuyền đưa cho nhân viên của tiệm, nói một tiếng "Gói lại".

Sau đó anh lại cúi đầu bắt đầu lựa chọn quà sinh nhật cho Hướng Phỉ Phỉ.

Mỗi khi nhìn trúng cái gì, anh đều sẽ quay đầu lại hỏi ý kiến Lăng Vu Đề, sau đó mới tiếp tục chọn.

Cuối cùng hai người cùng chọn một cái lắc tay bạch kim, lắc tay rất tinh xảo, mỗi một mấu nối có chạm lộng một đóa anh đào.

Thẩm Thanh Ngọc nói Hướng Phỉ Phỉ thích hoa anh đào, cho nên một lời dứt khoát mua lắc tay.

Ra khỏi tiệm trang sức, trong tay của Thẩm Thanh Ngọc cầm một cái túi trang sức màu vàng nhạt, trong tay Lăng Vu Đề cũng có một cái như vậy.

Thẩm Thanh Ngọc đưa cánh tay lên coi giờ: "Không ngờ chọn được quà nhanh như vậy, đều do tiểu Vu cô không ngại vất vả giúp tôi, mời cô ăn điểm tâm ha?"

Lăng Vu Đề không có từ chối, hiếm khi Thẩm Thanh Ngọc đồng ý bỏ cả buổi chiều, cô tất nhiên cũng phải quý trọng thời gian này rồi.

Hai người vừa mới đi đến cửa tiệm đồ ngọt, di động của Thẩm Thanh Ngọc vang lên.

Người gọi đến là bạn thân của Hướng Phỉ Phỉ.

Vừa nhận điện thoại, mặt mày Thẩm Thanh Ngọc đã rất căng thẳng, sau khi vội vã giải thích với Lăng Vu Đề một câu, anh trực tiếp vứt cô ở cửa tiệm đồ ngọt rồi bỏ đi.

Nhìn Thẩm Thanh Ngọc như chạy nước rút trăm mét về phía xe của anh, sau đó bỏ đi với tốc độ cực nhanh, lần đầu Lăng Vu Đề cảm thấy chua xót.

Thẩm Thanh Ngọc nói, Hướng Phỉ Phỉ ở trường đột nhiên bị ngất...

Hướng Phỉ Phỉ ngất rồi, bạn thân của cô ấy không phải nên gọi cho Cố Mặc sao?

Vì sao lại gọi cho Thẩm Thanh Ngọc?

Lăng Vu Đề lấy di động từ trong túi ra, sau khi tìm được số của Cố Mặc thì gọi cho anh.

Khóa máy!

Chẳng trách bạn thân của Hướng Phỉ Phỉ phải gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Ngọc!

Cố Mặc đáng chết, khóa máy lúc này làm cái gì chứ?

Lăng Vu Đề cúi đầu, đứng ở cửa tiệm đồ ngọt, vẻ mặt rất là thất vọng.

"Em gái?" Giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề ngước mắt nhìn.

Người gọi cô là một anh chàng anh tuấn, nụ cười ôn hòa, cả người tỏa ra một khí chất ấm áp và dễ chịu như ánh nắng.

"Anh hai, sao anh lại ở đây?" Đây là anh họ thứ hai của Lăng Vu Đề, Lăng Dật Châu.

Năm nay Lăng Dật Châu cũng mới hai mươi sáu tuổi, kém Lăng Dật Hàng mười mấy tuổi.

Bởi vì đam mê nhiếp ảnh cho nên sau khi tốt nghiệp đại học, anh đi khắp thế giới.

Mấy năm này, Lăng Dật Châu gần như không có quay về nhà, cũng là tháng trước không biết vì sao, anh quay về.

"Anh hỏi em mới phải! Sao mà em lại ở đây một mình?" Còn tỏ vẻ thất vọng nữa!

Môi Lăng Vu Đề mấp mấy, không có trả lời Lăng Dật Châu về vấn đề này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play