Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Có thể thấy rằng bé gái là một người có tính cách đặc biệt cởi mở tự tin.

Cũng có thể thấy rằng, bé gái trong bức ảnh chính là Lăng Vu Đề đang ngồi trên xe lăn!

Xem ra Lăng Vu Đề biến thành bộ dạng không biết cười là gì như bây giờ, hoàn toàn chính là vì chân của cô ấy.

"Đó là, lúc tôi mười hai." Lăng Vu Đề nói.

Thẩm Thanh Ngọc quay đầu lại nhìn cô, trong đáy mắt cô chứa chút hoài niệm cùng đau thương.

Trong lòng có loại cảm giác, muốn làm cho Lăng Vu Đề của bây giờ, quay trở lại làm Lăng Vu Đề tươi cười xán lạn tự tin như trong tấm hình kia!

"Tiểu Vu, cô..." Có thể tâm sự chuyện của cô được không? Nói xem chân của cô đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn vào mắt của Lăng Vu Đề, Thẩm Thanh Ngọc hỏi không nên lời.

Vì thế, anh nuốt mấy lời đó vào bụng.

"Sao hả?" Lăng Vu Đề hơi ngẩng đầu.

Thẩm Thanh Ngọc vừa định lắc đầu, đột nhiên nhớ ra: "Không phải cô nói có chuyện gấp sao?" Nhưng từ lúc trở về cho đến giờ, anh cũng không có thấy Lăng Vu Đề làm cái gì hết!

Chuyện gấp? Không có chuyện gấp!

"Ừ." Lăng Vu Đề vẫn gật đầu.

"Gấp việc gì vậy?"

"Gấp gáp về nhà." Ừ, chính là như vậy! Hì hì~

Nhận được câu trả lời thế này, Thẩm Thanh Ngọc thật muốn ngã xuống đất không dậy luôn!

Đệch! Đậu xanh rau má! Anh từ bỏ cơ hội đi tắm suối nước nóng cùng với người trong lòng để đưa Lăng Vu Đề về nhà, nhưng thực ra cô không có việc gấp như trong tưởng tượng của anh!

Cố gắng nói với chính mình không thể nổi giận với Lăng Vu Đề, Thẩm Thanh Ngọc hít sâu mấy cái: "Tôi còn phải chạy ra sân bay, đi trước đây! Chừng tám giờ tối nay tôi vào game, lúc đó sẽ đến tìm cô."

Lăng Vu Đề gật đầu, cô còn cho rằng Thẩm Thanh Ngọc sẽ vô cùng nổi điên vò đầu.

Kết quả là anh nhịn được!

Đáy mắt xẹt qua ý cười, cô có loại cảm giác muốn bức Thẩm Thanh Ngọc kích động!

Được rồi, cô nghịch ngợm quá!

Thẩm Thanh Ngọc xoay người đi ra cửa phòng, dường như phía sau còn có tiếng Lăng Vu Đề vọng tới: "Tôi đợi anh."

Ra khỏi phòng của Lăng Vu Đề, Thẩm Thanh Ngọc đến phòng khách, cười chào tạm biệt cha mẹ Lăng.

Do anh phải ra sân bay nên dù cha mẹ Lăng muốn níu lại thì cũng không tiện!

Họ chỉ có thể cười mời Thẩm Thanh Ngọc lần sau khi về nước thì lại đến nhà chơi, Thẩm Thanh Ngọc tỏ vẻ nhất định sẽ đến, sau đó mới rời khỏi Lăng gia.

Không nhắc đến chuyện sau khi Thẩm Thanh Ngọc trở vào trong xe thì nổi điên vò đầu như thế nào.

Sau khi tiễn Thẩm Thanh Ngọc, cha Lăng và mẹ Lăng tiếp tục ngồi trong phòng khách trò chuyện.

"Mặc dù nhỏ hơn tiểu Vu nhà mình một tuổi, nhưng mà rất đáng tin cậy!" Mẹ Lăng rất vừa ý tên nhóc Thẩm Thanh Ngọc này.

Ngược lại, cha Lăng không vừa ý về Thẩm Thanh Ngọc chút nào: "Quá xinh đẹp, giống y như con gái, hơn nữa mồm miệng cũng quá láu cá! Không phải là nói tên nhóc đó không tốt, chỉ sợ sau này nó với tiểu Vu nhà mình bên nhau thì không thể đối tốt với tiểu Vu!"

Đang chuẩn bị vào phòng khách, Lăng Vu Đề dừng lại.

Trông cha mẹ Lăng sớm như vậy đã thảo luận Thẩm Thanh Ngọc có đối xử tốt với cô hay không, Lăng Vu Đề hơi xấu hổ!

Cô chỉ dẫn Thẩm Thanh Ngọc về nhà... Không đúng! Cô chỉ nhờ Thẩm Thanh Ngọc đưa cô về nhà, còn ăn cơm vẫn là do cha mẹ Lăng mời lại mà!

Sao ba mẹ có thể nói đến vấn đề như trên vậy? Cô với Thẩm Thanh Ngọc hoàn toàn không có cảm giác của một cặp đôi!

Nghe thấy cha mẹ Lăng còn đang thảo luận, Lăng Vu Đề dứt khoát đẩy xe lăn quay lại, trở về phòng.

Nhìn khoang trò chơi có vỏ kim loại kia, dù sao cũng chán nên cô đi vào game chơi đi.

Sau khi vào game, hoàn cảnh xung quanh của Lăng Vu Đề là một tòa nhà nhỏ trong chủ thành của nguyên thân.

Trong sân của tòa nhà có một cây hoa anh đào, vì ở trong game nên cây anh đào nở hoa quanh năm.

Khuê phòng được bố trí cổ điển, Lăng Vu Đề biết rằng đây là do nguyên thân dụng tâm bố trí.

Tựa như bố trí cho căn nhà thật sự của mình vậy.

Sau khi đứng trong sân một lúc, Lăng Vu Đề rời khỏi tòa nhà để làm nhiệm vụ

Dù sao cũng đang buồn chán, làm mấy nhiệm vụ nhỏ giết thời gian cũng hay.

Nhận mấy nhiệm vụ vừa sức, chính là hộ tống tiêu cục, giúp NPC hái trái cây thảo dược gì đó.

Đi đến bên con sông nhỏ lúc cô mới tới thế giới nhiệm vụ này, Lăng Vu Đề ngừng lại.

Bởi vì cô nhìn thấy bên bờ sông có một bé gái đang khóc, hơn nữa khóc rất thê thảm.

Bé gái này không phải là người chơi, chắc là NPC.

Mặc dù biết đó không phải là người thật, nhưng mà bé gái thực sự khóc đáng thương đến mức cô nổi lòng trắc ẩn.

Vì thế không nhịn được, Lăng Vu Đề từ bỏ nhiệm vụ được đưa ra mà đi về phía bé gái.

"Tiểu muội, sao muội lại khóc?"

Bé gái nghe thấy tiếng của Lăng Vu Đề, buông tay đang bụm mặt ra, ngẩng đầu nhìn Lăng Vu Đề.

Bé gái tầm sáu bảy tuổi, mặt bánh bao, mắt to, bên trong ngập nước mắt tựa như viên thủy tinh đen bị bỏ vào trong nước.

Cái mũi màu hồng sụt sịt, bé gái nức nở nhỏ giọng nói: "Muội tên là Linh Nhi... Ca ca của muội bị bệnh rồi, cần cỏ Tân ngọc ở dưới Đoạn Tâm nhai để chữa bệnh. Nhưng mà... nhưng mà muội không dám đi... Tỷ tỷ có thể giúp muội được không?"

Giọng bé gái vừa dứt, âm thanh nhắc nhở lập tức vang lên: "Có tiếp nhận thỉnh cầu của bé gái Linh Nhi này không?"

Đoạn Tâm nhai? Nghe nói Đoạn Tâm nhai sâu không thấy đáy! Cô phải đi xuống thế nào đây?

"Tỷ tỷ... Tỷ có thể giúp muội không? Hu hu hu~ ca ca của muội sắp chết rồi~~ " Nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã, Lăng Vu Đề nhìn đến cau mày.

"Được rồi, ta đồng ý với muội, muội đừng khóc nữa!"

"Ting~ Tiếp nhận thỉnh cầu của bé gái Linh Nhi thành công!" Âm thanh nhắc nhở lại vang lên.

Gương mặt vốn đầy nước mắt của NPC Linh Nhi đã không còn nước mắt nữa, cô bé vui cười nói cảm ơn với cô: "Nhà muội ở cách vách trưởng thôn của thôn Hoàng Khê, bên ngoài sân có một cây táo, sau khi tỷ tỷ hái được cỏ Tân ngọc thì mang đến nhà muội nha!"

Lăng Vu Đề gật đầu, coi như đồng ý.

Sau đó NPC Linh Nhi nhảy nhót chạy đi...

Lăng Vu Đề đứng ngây người tại chỗ một lát, một chiếc lá rơi trên đầu cô. Lúc này Lăng Vu Đề mới lắc đầu, quay người trở về chủ thành để bàn giao nhiệm vụ.

Sau khi bàn giao nhiệm vụ xong, Lăng Vu Đề theo bản đồ đi đến Đoạn Tâm nhai.

"Lãnh Ức Tư gửi yêu cầu thêm ngài là bạn tốt! Có đồng ý hay không?"

Đoạn Tâm nhai cách cô hơi xa, Lăng Vu Đề lại không có vật cưỡi nên chỉ có thể đi bộ.

Nghe thấy âm thanh nhắc nhở thêm bạn tốt, Lăng Vu Đề trực tiếp trả lời "Đồng ý".

Vừa mới đồng ý, Lãnh Ức Tư bên kia đã gửi một tin nhắn thoại đến: "Hey Lăng đại thần~ Sao cô đi mà không nói tiếng nào~ Người ta còn muốn ở cùng cô nhiều mà!"

Lăng Vu Đề dừng một chút, đột nhiên nhớ ra mình không có vật cưỡi nhưng thân là quỷ hút máu, cô có cánh!

Phải rồi, theo giả thiết ở trong game, quỷ hút máu có thể mọc cánh nên mới không có vật cưỡi.

Bình tĩnh triệu hồi cánh của mình ra, đập cánh bay lên giữa không trung, trả lời bằng chữ với Lãnh Ức Tư: "Có gửi tin nhắn rồi."

Vì vậy không phải là không có nói tiếng nào.

Aya: Tự hỏi sau này anh có còn tóc không, vò đầu bứt tóc cho lắm vào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play