Trịnh Vũ Hiên chặn Quý An Hàn lại, mặt mày không vui. Lúc nãy anh còn chưa kịp nói chuyện với Lăng Vu Đề nữa!
Bởi vì Quý An Hàn muốn chờ Tử Mạt Nhi cho nên ba người ở lại hai ngày trên tàu Kate.
Vào sáng ngày thứ ba, cuối cùng Quý An Hàn không chờ được nữa: "Cô đi xuống đáy biển xem thử tiểu Tử đi?" Nếu là thăm người nhà thì hai ngày cũng đủ rồi mà!
Lăng Vu Đề chống cằm suy nghĩ, bởi vì cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo quá xa nên Lăng Vu Đề đã không có xem cốt truyện từ lâu rồi.
Mấy ngày này do quan hệ với Trịnh Vũ Hiên tốt lên nhiều, cô càng không có tâm tư đi quan tâm đến việc khác. Cho đến hai ngày sau mà Tử Mạt Nhi vẫn chưa quay lại, Lăng Vu Đề mới cảm thấy không ổn!
Cô đập tay lên bàn cái bốp làm hai tên đàn ông ngạc nhiên một hồi.
Lăng Vu Đề đặc biệt trịnh trọng nhìn Quý An Hàn: "Tôi suy đoán rằng Tử Mạt Nhi bị cha của cô ấy nhốt lại rồi."
"Cô nói cái gì?" Quý An Hàn bật người đứng dậy, kích động nhìn Lăng Vu Đề.
"Anh là con người, cô ấy là người cá! Hai người không cùng chủng loại, thêm vào đó người cá đề phòng con người, cha của Tử Mạt Nhi thân là tộc trưởng nên chắc chắn sẽ không để cô ấy cùng anh ở bên nhau!"
Khảo nghiệm cuối cùng trong cốt truyện của nam nữ chính chính xác là đến từ người cha thân là tộc trưởng tộc người cá!
Sau đó Tử Mạt Nhi lén bỏ trốn, suýt nữa bị bắt về. Cuối cùng Quý An Hàn vì Tử Mạt Nhi, cam lòng trở thành người cá! Đây chính là happy ending.
Thế thì lần này vẫn phải xem quyết định của Quý An Hàn!
Quý An Hàn nóng nảy vòng tới vòng lui ở trong phòng ăn, vòng vòng đến mức Lăng Vu Đề muốn hoa mắt.
Mưa bên ngoài đã ngừng, tàu Kate cũng chuẩn bị kinh doanh lại vào hai ngày tới.
Lăng Vu Đề đứng dậy đi ra ngoài, nhìn một vùng biển rộng xanh thẳm ở trước mắt.
"Tiểu Vu, bằng không em đi xem thử tình trạng của Tử Mạt Nhi đi?" Trịnh Vũ Hiên đi theo sau Lăng Vu Đề ra đây lên tiếng.
Suy cho cùng cũng là bạn tốt của mình, nhìn Quý An Hàn như vậy, Trịnh Vũ Hiên vẫn có chút không đành lòng.
Đồng thời trong lòng thấy may mắn vì Lăng Vu Đề một thân một mình, sẽ không có người quản thúc cô ấy, càng không có người ngăn cấm họ ở bên nhau.
"Không cần đi xem, chắc chắn Tử Mạt Nhi bị nhốt lại rồi. Bây giờ chỉ có thể chờ." Cô lười bơi lên bơi xuống lắm. Rất tốn sức được chưa!
"Chờ cái gì?" Trịnh Vũ Hiên không hiểu nên hỏi.
Lăng Vu Đề quay người lại đối diện với anh, dựa lưng lên lan can, hai người cách nhau không tới hai mươi centimet: "Chờ Tử Mạt Nhi chạy ra đây đó~ Lẽ nào còn phải chờ Quý An Hàn biến thành người cá bơi xuống đó tìm cô ấy sao?"
Tiếng Lăng Vu Đề không nhỏ, đúng lúc bị Quý An Hàn đi ra ngoài nghe được. Anh vội vàng đi đến, một hơi hất Trịnh Vũ Hiên ra, sau đó hai tay vịn vai Lăng Vu Đề: "Có thể không?"
"Có thể cái gì chứ?" Sức Quý An Hàn không nhẹ khiến vai Lăng Vu Đề hơi đau. Cô nhíu mày, không kiên nhẫn gắt lên một câu.
"Tôi có thể biến thành người cá không?"
Lăng Vu Đề gạt tay Quý An Hàn ra, sau đó xoa vai mình: "Có thể chứ! Nhưng sau khi biến thành người cá thì không thể biến lại thành con người nữa, cũng đồng nghĩa với việc anh phải từ bỏ tất cả những thứ anh đang có, như vậy anh cũng đồng ý sao?"
Trịnh Vũ Hiên ở bên cạnh nhấp miệng muốn nói, không phải có thể chuyển hóa giữa người cá và con người sao? Sao lúc này cô lại nói không thể biến thành con người được?
Tuy nhiên lúc nhận được ánh mắt ra hiệu của Lăng Vu Đề, Trịnh Vũ Hiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại không lên tiếng.
Quý An Hàn có do dự trong phút chốc, nhưng nghĩ đến Tử Mạt Nhi, anh vẫn kiên định gật đầu với Lăng Vu Đề: "Tôi đồng ý!"
Dù sao những kẻ đã hãm hại cha mẹ anh và anh năm xưa đều bị anh trả thù rồi. Ở trên đất liền cũng không còn gì khiến anh vướng bận, nếu như vì chút tiền đó mà từ bỏ Tử Mạt Nhi, anh làm không được.
Vốn dĩ biết chắc rằng Quý An Hàn sẽ gật đầu đồng ý cho nên Lăng Vu Đề không có ngạc nhiên mấy.
Nhưng Trịnh Vũ Hiên lại ngạc nhiên không thôi, tên đó và Tử Mạt Nhi quen biết nhau chưa đến nửa năm, vậy mà có thể vì cô ấy, lấy hết can đảm trở thành người cá?
"An Hàn, sau khi trở thành người cá, cậu phải trốn tránh con người, sống dưới đáy biển! Như vậy cậu cũng đồng ý sao?" Trịnh Vũ Hiên đi đến bên cạnh Quý An Hàn, nhíu mày nhìn anh.
Quý An Hàn nghiêng đầu mỉm cười với Trịnh Vũ Hiên: "Chỉ cần là vì tiểu Tử, tôi đồng ý."
Nếu bản thân Quý An hàn đã đồng ý rồi, vậy Trịnh Vũ Hiên cũng không khuyên anh nữa.
"Bởi vì thuốc tôi chế tạo ra vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm, cũng không hoàn thiện, nếu anh đồng ý, tôi có thể cho anh mà không cần anh dùng bất cứ cái giá gì để đổi, nhưng mà hậu quả tự chịu!"
"Sau khi anh uống rồi, có thể có khả năng chuyển hóa giữa người cá và con người nhưng cũng có thể cả đời này chỉ có thể làm người cá, hơn nữa tuổi thọ ít hơn người cá bình thường hai trăm năm. Dù có như vậy, anh cũng đồng ý sao?" Lăng Vu Đề hỏi xác nhận lại lần nữa.
"Tôi đồng ý, bất kể hậu quả có như vậy, chỉ cần có thể biến thành người cá để ở bên tiểu Tử, tôi đồng ý!"
Thấy nam chính kiên định như vậy, Lăng Vu Đề hào phóng tha thứ chuyện lúc nãy anh ta siết đau vai cô.
Do ban ngày ở bên ngoài có người nên không tiện, vì vậy đợi đến tối, Lăng Vu Đề mới mang thuốc ra đưa cho Quý An Hàn.
Ba người ở bên ngoài tầng một của tàu Kate, Lăng Vu Đề biến trở về thành người cá nhảy vào trong biển. Nổi mình lên mặt nước, cô ngước đầu nhìn Quý An Hàn đang ngồi trên thuyền: "Đợi sau khi anh biến thành người cá, tôi dẫn anh đi xuống dưới đó."
Quý An Hàn siết chặt cái ống trong tay, quay đầu nhìn một mảnh đại dương đen kịt. Nghĩ đến nơi biển sâu kia có người mình yêu thương nhất, anh ngửa đầu một cái, uống hết thuốc trong ống.
Quá trình chuyển hóa lần đầu có hơi đau đớn, Quý An Hàn cảm thấy xương cốt toàn thân mình đang tan rã sau đó tổ hợp lại, đau đến túa mồ hôi lạnh.
Anh chỉ mặc một áo choàng tắm, sau đó không mặc gì cả. Hai chân dần dần xảy ra thay đổi, biến thành một cái đuôi cá màu xanh da trời dài ít nhất một mét sáu. Dưới ánh đèn pin của Trịnh Vũ Hiên chiếu vào, đuôi cá thoạt nhìn rất đẹp.
Mà màu tóc của Quý An Hàn cũng đổi thành màu xanh da trời, ngũ quan tinh xảo hơn trước một chút, màu sắc của đồng tử cũng biến thành màu xanh da trời, trông rất mộng ảo.
Lăng Vu Đề không ngờ sau khi chuyển hóa thành người cá, ngay cả ngũ quan và màu tóc của con người cũng biến đổi! Không biết nếu Trịnh Vũ Hiên biến thành người cá thì anh sẽ như thế nào đây?
Sau khi chuyển hóa hoàn thành, Quý An Hàn hung hăng thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn chân mình biến thành đuôi cá rồi quay đầu nhìn Lăng Vu Đề: "Đi thôi."
Lăng Vu Đề gật đầu, nhìn Trịnh Vũ Hiên một cái: "Tụi em đi đây."
Trịnh Vũ Hiên gật đầu ừ một tiếng, anh nhìn Quý An Hàn, trong ánh mắt có hơi phức tạp: "Bảo trọng!"
"Đừng có làm như sinh li tử biệt vậy, tôi sẽ dẫn tiểu Tử trở về!" Quý An Hàn hiếm khi đùa giỡn một lần, sau đó cùng Lăng Vu Đề xuống biển sâu trong lúc Trịnh Vũ Hiên đang miễn cưỡng tươi cười--
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT