Ánh mắt anh thâm thúy, trong mắt giống như có băng đá! Anh ta chỉ cần đứng ở nơi đó thôi thì đã có loại khí phách vương giả!
Nếu là người bình thường, nhìn Quý An Hàn như vậy e là đã sợ run người, nhưng mà Lăng Vu Đề đã gặp qua nhiều nam chính nam phụ rồi, sao cô có thể dễ dàng bị Quý An Hàn hù sợ được.
Không khí lúc này đã có chút đóng băng, Trịnh Vũ Hiên bưng thức ăn ra có chút kinh ngạc nhìn ba người: "Các người... Quen biết nhau?"
Lăng Vu Đề nhìn Trình Vũ Hiên, hơi há miệng: "Không..." Quen biết! Ai muốn quen biết với bọn họ chứ!
Nhưng mới nói được một chữ, Quý An Hàn ở bên cạnh đã lạnh lùng trả lời: "Hai người họ quen nhau, nhưng vị này không thừa nhận! Tôi rất muốn biết là vì sao!"
Vì sao thì liên quan quái gì đến anh! Tôi thích nói không quen đó được không?
"Tiểu Vu?" Trịnh Vũ Hiên gọi cô một tiếng.
Lăng Vu Đề vén tóc vương bên mặt, rồi sau đó mới gật đầu: "Phải đó, chúng tôi quen biết nhau, nhưng mà tuyệt đối không thân thiết chút nào!"
"Mặt khác quý ngài đây! Tôi không cần biết anh có bản lĩnh thế nào, anh ngắt lời tôi, tôi rất không vui! Hậu quả sau khi tôi không vui chính là... "
Khí thế của Lăng Vu Đề rất khủng, Trịnh Vũ Hiên cùng Quý An Hàn cũng không biết Lăng Vu Đề có bản lĩnh thật hay không. Mặc dù không sợ nhưng mà bọn họ rất hiếu kì, hậu quả mà Lăng Vu Đề nói rốt cuộc là gì?
Nhưng Tử Mạt Nhi lại thực sự sợ Lăng Vu Đề sẽ niệm chú nguyền rủa Quý An Hàn, thậm chí cô ấy còn đi đến bên cạnh che cho Quý An Hàn, sau đó khẩn cầu nhìn Lăng Vu Đề.
Thế là câu nói tiếp theo của Lăng Vu Đề khiến cho Tử Mạt Nhi thở phào nhẹ nhõm, Quý An Hàn thì sầm cả mặt, mà Trịnh Vũ Hiên lại dở khóc dở cười...
"Anh không biết tên của cô ấy là gì đúng không? Tôi biết, nhưng mà tôi không thèm nói cho anh nghe!"
Xùy--
Trong cốt truyện có nhắc đến là do Tử Mạt Nhi không thể nói chuyện, lại không biết chữ, kết quả là trong một thời gian rất dài, Quý An Hàn không biết tên của Tử Mạt Nhi.
Nguyên nhân là vì tóc có màu tím cho nên anh luôn gọi cô ấy là tiểu Tử.
Sau khi nói xong, Lăng Vu Đề trực tiếp ngồi xuống ăn, không nói gì nữa.
Mặc dù chỉ ăn cùng Lăng Vu Đề hai bữa, nhưng Trịnh Vũ Hiên biết Lăng Vu Đề sẽ không nói chuyện khi dùng bữa cho nên thấy Lăng Vu Đề đang ăn, anh cũng không mở miệng nói.
Anh liếc nhìn Quý An Hàn: "Hai người có muốn ngồi chung không, hay là ngồi chỗ khác?"
Quý An Hàn nhìn Lăng Vu Đề, vẫn không nói gì, Tử Mạt Nhi đã ngồi xuống đối diện Lăng Vu Đề.
Quý An Hàn:...
"Được rồi, vậy thì ngồi chỗ này." Trịnh Vũ Hiên đặt khay đồ ăn lên bàn.
Anh búng tay một cái, tám phụ bếp bưng từng khay ra, sau đó đặt lên bàn, tám món, món nào cũng tinh xảo đẹp mắt, thoạt nhìn có vẻ cũng rất ngon.
Đợi Trịnh Vũ Hiên ngồi xuống cùng, lúc ba người chuẩn bị dùng bữa thì Lăng Vu Đề bên kia đã buông nĩa xuống.
"Tôi ăn xong rồi, chậm rãi dùng." Nói xong, cô đứng lên đi ra ngoài.
Cô nằm lên ghế xếp, ánh mặt trời rọi vào mắt khiến cô phải híp lại.
Từ chỗ cô ở bơi đến nơi này cần ít nhất hơn nửa tiếng, cũng giống như đi bộ nửa giờ vậy, tuy không mệt nhưng lại có chút uể oải.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người khiến Lăng Vu Đề mơ màng...
"Sao cậu với cô gái kia quen biết nhau vậy?" Sau khi dùng cơm xong, Quý An Hàn ngồi mỉm cười nhìn Trịnh Vũ Hiên.
Nghe thấy vậy, Tử Mạt Nhi cũng giương mắt tò mò nhìn anh. Cô cũng rất muốn biết, sao Lăng cô cô quen biết với bạn thân của Quý An Hàn?
Nhớ lại lần đầu gặp Lăng Vu Đề, Trịnh Vũ Hiên có chút bất đắc dĩ cười: "Cũng giống như hôm nay, cô ấy chạy đến đây tìm tôi, sau đó thì quen biết nhau thôi."
Lời của Trịnh Vũ Hiên khiến Quý An Hàn xếp Lăng Vu Đề vào cùng loại với đám người theo đuổi Trịnh Vũ Hiên.
Anh có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn bạn thân quen từ nhỏ của mình: "Cậu đối đãi với cô ta hơi đặc biệt."
"Ừ, tay nghề làm bếp của cô ấy rất tốt!" Trịnh Vũ Hiên không phủ nhận việc mình có cái nhìn khác về Lăng Vu Đề so với các cô gái khác.
Chỉ là thật sự muốn hỏi anh vì sao lại đối xử đặc biệt với Lăng Vu Đề, anh thực nghĩ không ra là tại sao! Cho nên anh tìm ưu thế của Lăng Vu Đề để giải thích.
Lý do này, Quý An Hàn không tin nổi! Suy cho cùng thì tay nghề có giỏi bao nhiêu thì mới có thể khiến cho đầu bếp đẳng cấp thế giới Trịnh Vũ Hiên thừa nhận đồng thời đối đãi đặc biệt như vậy?
Tử Mạt Nhi ngồi một bên nghe thế, lập tức sững sờ. Cô rất tò mò, thật sự rất tò mò, vì sao Lăng Vu Đề lại đến đây.
Cô tới đây là vì Quý An Hàn!
Vậy còn Lăng cô cô là vì cái gì chứ?
Cô ấy cúi đầu nhìn chân mình mang dép lê có quai trong như thạch rau câu, đôi chân này nhìn thật đẹp, nhưng mỗi bước đi đều đau thấu tim!
Nhưng vì Quý An Hàn, vì người đàn ông cô yêu, cô chấp nhận!
Nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề đang nằm bên ngoài, do dự một lát, Tử Mạt Nhi đứng dậy đi ra ngoài.
Cô hơi cau mày, trong mắt lộ ra đau đớn! Chỉ có lúc đối lưng với Quý An Hàn, cô ấy mới không nhịn nổi mà để lộ ra đau đớn.
Cô ấy bước đi rất chậm, mỗi bước đi như là đang nhích từ từ vậy! Mới nãy cũng có thấy dáng đi của Lăng Vu Đề, mỗi bước đi đều bước rất lớn rất lưu loát, không giống như bị đau chút nào.
Lẽ nào, Lăng Vu Đề không thấy đau sao?
Lẽ nào, thuốc và dây chuyền của hai người bọn cô không giống nhau sao?
Tử Mạt Nhi đi đến bên cạnh Lăng Vu Đề rồi ngồi xuống, sau đó nhìn cô suốt.
Lăng Vu Đề chỉ nhắm mắt chứ không có ngủ, lúc Tử Mạt Nhi qua đây cô cũng cảm giác được.
Nhìn lướt qua một cái, sau đó nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn biết cô muốn hỏi gì, cô cũng không cần hỏi tôi gì cả! Tôi không muốn biết cô muốn làm cái gì, cô cũng không cần thắc mắc tôi muốn làm cái gì."
Tử Mạt Nhi: "..."
"A a a... " Nhưng mà tôi muốn hỏi!
Chỉ vài tiếng a, Lăng Vu Đề làm sao biết Tử Mạt Nhi muốn hỏi cái gì chứ! Trong lòng kích động muốn trả giọng nói lại cho Tử Mạt Nhi, nhưng mà bị cô kiềm lại được!
Giọng nói của Tử Mạt Nhi là cái giá cô ấy trả cho đôi chân của mình, cô không thể dễ dàng trả lại cho cô ấy như vậy được! Như vậy sẽ khiến Tử Mạt Nhi cảm thấy cô là một người bạn tốt, nếu quấn lấy cô thế này, giống nữ chính của thế giới trước thì sao?!
Cô chỉ đến công lược nam phụ, trừ phi cần thiết thì cô vẫn không muốn có quan hệ quá tốt với nữ chính.
Liếc mắt nhìn Tử Mạt Nhi đang đáng thương vô cùng, Lăng Vu Đề hơi bực bội chép miệng một tiếng. Cô ngồi dậy nhìn vào trong một cái, Quý An Hàn và Trịnh Vũ Hiên đang trò chuyện, không có nhìn bọn cô.
Thế là Lăng Vu Đề nói thầm bên tai Tử Mạt Nhi một câu: "Cô chỉ cần bảo vệ tốt người đàn ông đó, một ngày nào đó ước muốn của cô sẽ thành hiện thực! Chuyện khác, cô không cần quan tâm, chớ có quan tâm!"
Tử Mạt Nhi: "..." A!
Nếu Lăng Vu Đề đã nói như vậy, Tử Mạt Nhi trước sau vẫn kiêng dè Lăng Vu Đề nên dù có tò mò đi chăng nữa, cô ấy cũng chỉ đành ém sự tò mò vào lòng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT