Cô quay người tới phòng khách mở tivi xem, hai thế giới nhiệm vụ trước đều là cổ đại, vừa mới đến thế giới thì lại ở đáy biển. Cô cũng lâu rồi chưa có xem tivi nữa!
Mở tivi lên bật đại một kênh, vừa lúc nhìn thấy Trịnh Vũ Hiên tham gia một tiết mục nấu ăn. Trịnh Vũ Hiên ở trong tivi tươi cười ấm ấp, giống như ánh nắng mùa đông sưởi ấm lòng người! Tay anh thon dài xinh đẹp, lúc cầm dao làm bếp lướt qua lại trên thớt dường như không chỉ đơn giản là đang làm đồ ăn, mà là đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật vậy!
Dù cho khuôn mặt không phải quá đẹp trai, nhưng với khí chất này thì cũng đã đủ trở thành nam thần có giá trị sắc đẹp cao!
Chà chà~ Nam phụ quả nhiên là nam phụ! Chẳng trách có lúc nam phụ được yêu thích hơn cả nam chính! Họ đâu có thua nam chủ về nhan sắc lẫn khí thế, còn có thể hoàn toàn ngang hàng với nam chủ về gia thế cùng năng lực!
[ Nhún vai ] Nhưng họ mãi mãi chỉ vì cái phận nam phụ nên thế nào cũng không có được trái tim của nữ chính.
Nghiêng đầu nhìn Trịnh Vũ Hiên đang rửa chén ở trong bếp, Lăng Vu Đề cảm thấy mình đến đây hoàn toàn chính là điều may mắn dành cho nam phụ!
Tuy cô không thể công lược mỗi một nam phụ trong mỗi một thế giới, nhưng mà sau mỗi lần cô công lược được đối tượng đã chỉ định, cô đều cố gắng làm cho họ được hạnh phúc!
Ừ thì, chẳng qua cô đã đi qua nhiều thế giới như vậy rồi, công lược cũng nhiều nam phụ rồi, vậy có tính là lạm tình không? Suy cho cùng thì mỗi lần cô đều giao ra tình cảm của bản thân.
Hạ Luân: Không biết khi 0051 biết rằng đối tượng công lược của cô ấy đều là cùng một người thì sẽ có biểu hiện xuất sắc thế nào đây? Muahahaha~ thật là mong chờ nha!
Đều tại hội trưởng đại nhân, không cho luân gia nói ra!
Hừm~ thừa lúc 0051 vẫn còn là một hệ thống, anh phải cố gắng áp bức Lăng Vu Đề, như vậy mới có thể cân bằng được việc bản thân đang chịu sự đối xử bất công từ phía hội trưởng đại nhân (Chỉ là hội trưởng có thái độ đối đãi đặc biệt với Lăng Vu Đề)!
Hạ Luân chẳng hay rằng cuối cùng sẽ có một ngày, anh sẽ trả một cái giá thật "đau khổ bi thảm" cho hành động của mình--
Sau khi Trịnh Vũ Hiên rửa chén xong thì nhìn thấy Lăng Vu Đề đang xem tivi. Cô đã lấy bàn chải đánh răng búi trên đầu xuống, tóc dài tới eo tùy ý buông rơi phía trước và sau người mình.
Mặc dù áo thun rộng thùng thình nhưng vẫn nhìn ra được thân hình của cô. Cô ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, quần đùi màu đen lộ ra một góc.
Thực ra bây giờ Lăng Vu Đề ăn mặc kín đáo hơn so với bộ bikini hôm qua, nhưng mà Trịnh Vũ Hiên lại cảm thấy cách ăn mặc như vậy lại gợi cảm hơn so với mặc bikini...
Nhận thấy ánh nhìn ở một bên, Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn sang: "Có chuyện gì sao?" Cô hỏi.
Ánh mắt Trịnh Vũ Hiên hơi lóe lên, sao mà anh lại cảm thấy Lăng Vu Đề thoải mái vừa ý giống như là đang ở nhà của chính mình vậy?
"À thì, bây giờ tôi đi ra ngoài mua quần áo cho cô, váy có được không?"
Lăng Vu Đề dán mắt vào tivi, gật đầu: "Ừ, đều được cả."
"Còn... Còn..." Trịnh Vũ Hiên đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
Đang xem tivi nên Lăng Vu Đề không có chú ý đến: "Cái gì?"
Trịnh Vũ Hiên đằng hắng một tiếng, vành tai dưới mái tóc lặng lẽ đỏ lên: "Nội y... của cô, cô mặc size bao nhiêu?"
Lăng Vu Đề cầm điều khiển chuẩn bị chuyển kênh thì dừng lại một chút, đầu tiên cô ngước mắt nhìn Trịnh Vũ Hiên đang không dám nhìn thẳng vào mắt mình, sau đó cúi đầu nhìn hai quả đồi ở trước người mình...
Size bao nhiêu? Không biết à nha, đồ mặc của nguyên thân dưới đáy biển tuy cũng có áo ngực, nhưng mà không giống như đồ mặc của con người lắm.
Lăng Vu Đề đưa tay sờ hai quả đồi ước chừng một chút, vốn dĩ quần áo rộng cho nên nếu Trịnh Vũ Hiên không để ý thì không có gì cả.
Nhưng vì hành động này của Lăng Vu Đề... kích thước hai quả đồi vốn dĩ đã không nhỏ, lại thêm động tác của cô... Làm cho hai quả anh đào ở giữa đồi đều...
Phanh một tiếng, Trịnh Vũ Hiên cảm thấy mặt của mình muốn nổ tung rồi! Anh vội vàng quay người, nhưng do động tác quá mạnh nên anh trật chân ngã xuống đất--
Lăng Vu Đề kinh ngạc nhìn Trịnh Vũ Hiên đang quỳ dưới đất: "Anh có sao không?"
Hai chân Trịnh Vũ Hiên giần giật, anh xua tay: "Không... sao..."
Lăng Vu Đề lấy kinh nghiệm mà đoán rằng chắc là nguyên thân mặc size F, vì thế cô nói lại với Trịnh Vũ Hiên như vậy.
Trịnh Vũ Hiên không biết size F lớn cỡ nào, chỉ là lúc ở cửa hàng nội y hàng hiệu, anh nói ra size F thì ánh mắt của mấy cô nhân viên đó khiến cho anh muốn chạy trối chết!
Vật vã lắm mới mang về được đồ nội y cùng váy màu đỏ mà cô cần mặc, Trịnh Vũ Hiên chỉ hi vọng Lăng Vu Đề có thể đi sớm một chút!
Trước đó Trịnh Vũ Hiên muốn mua giày cho Lăng Vu Đề nên hỏi cô mang giày số mấy. Nhưng Lăng Vu Đề hạ quyết tâm không mang giày! Dù có ở đâu cô cũng không mang!
Nếu Lăng Vu Đề không cần, vậy anh khỏi phải mua.
Mặc đồ Trịnh Vũ Hiên tự mua cho mình xong, Lăng Vu Đề điệu đà soi gương.
Đầm chữ A màu đỏ không có tay áo, phía dưới dài tới gối. Cổ áo phía sau lưng được thiết kế khoét tam giác hở lưng.
Kéo dây chuyền ngọc trai ra ngoài cổ áo, mặt trang sức là vỏ sò, xung quanh đính ngọc trai không quá to nhưng mỗi hạt lớn nhỏ bằng nhau, rất mượt mà.
Người tinh mắt có thể nhìn ra được ngọc trai này đáng giá.
Chải sơ tóc, ừ cũng không tệ, cứ cho là không mang giày nhưng cũng có khí thế nữ vương bất phàm!
"Cám ơn a Hiên, đồ mặc rất vừa, tôi cũng rất thích!" Lăng Vu Đề thay áo xong rồi đứng xoay vòng ở trước mặt Trịnh Vũ Hiên.
Trịnh Vũ Hiên gật đầu, anh rất tự tin với phẩm vị của mình! Váy màu đỏ mặc trên người của Lăng Vu Đề thực sự rất phù hợp!
Nhìn Lăng Vu Đề mặc đồ của anh chọn, Trịnh Vũ Hiên đột nhiên có loại cảm giác thỏa mãn "biến thái".
Hình như trước đây thấy bé gái chơi búp bê babie, có thể thay đổi quần áo.
Ừm~ đợi sau khi Lăng Vu Đề đi, anh cũng nên mua một con về chơi?
Ngay lúc Trịnh Vũ Hiên cho là sau khi Lăng Vu Đề thay quần áo xong rồi sẽ chào tạm biệt anh và bỏ đi, Lăng Vu Đề lại quay trở về ngồi trên sô pha tiếp tục xem tivi.
Trịnh Vũ Hiên:...
Mười phút trôi qua, Trịnh Vũ Hiên mới lấy hết dũng khí mở miệng nói: "À thì, cô Lăng... "
"Đã nói là a Hiên có thể gọi tôi là tiểu Vu, đừng gọi tôi là cô Lăng!" Lăng Vu Đề bớt chút thời gian xem tivi nghiêng đầu cười với Trịnh Vũ Hiên.
Trịnh Vũ Hiên: "0_0 "... Tiểu Vu, nhà cô ở đâu, bằng không tôi lái xe đưa cô về nhé?"
Nghe vậy, Lăng Vu Đề tắt tivi cái rụp, sau đó nghiêm mặt, nghiêng đầu nhìn Trịnh Vũ Hiên.
Cô chỉ nhìn chứ không nói gì, mới đầu thì Trịnh Vũ Hiên cũng không nói gì, thế là qua một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói rằng: "Tối qua đã nói là chỉ để cô ở lại một đêm thôi!"
Aya: Thay vì mua búp bê về thì anh cưu mang chị đi, ngày nào cũng có thể chơi trò thay quần áo với chị nhé:))) Mé, nghĩ đến cái cảnh ông này chơi búp bê là lạnh sống lưng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT