Dường như Tử Mạt Nhi đã cảm nhận được việc mất đi giọng nói của mình, cảm giác hai chân đang đạp trên mặt đất, mỗi một bước đi đều đau thấu tim!
Cô ấy chau mày, trong đầu hiện lên khuôn mặt anh tuấn kia. Nuốt nước miếng, cô ấy trịnh trọng gật đầu: "Vâng, tôi muốn."
Lăng Vu Đề gật đầu, đưa chiếc ống cùng dây chuyền cho Tử Mạt Nhi: "Cô đã một trăm tám mươi tuổi rồi, đã trưởng thành cho nên có thể làm bất cứ mọi việc mà không cần có người giám hộ đồng ý. Sau khi đeo dây chuyền lên, bất luận có chuyện gì cũng không được tháo ra, nếu không cô sẽ trở về hình dạng cũ."
"Đợi sau khi cô lên mặt biển thì uống thuốc này, thuốc sẽ thay đổi gien của cơ thể cô, đuôi sẽ biến thành hai chân."
Rốt cuộc có thể mọc ra đôi chân rồi, Tử Mạt Nhi kích động đến độ cả tay cũng kích động theo, cô ấy run rẩy nhận lấy dây chuyền và ống thuốc, mặt mày tươi cười: "Cám ơn Lăng cô cô."
Lăng Vu Đề cười khoái trá, đưa tay lại gần cổ họng Tử Mạt Nhi, thu tay lại, trong tay cô có một quả cầu sương mù màu tím như ngọc trai.
Cô đưa tay lên cho Tử Mạt Nhi nhìn: "Đây là cái giá của cô."
Cô bỏ giọng nói đẹp đẽ của Tử Mạt Nhi vào trong một cái hũ xương màu đen, sau đó đậy nắp: "Xong rồi quý cô Tử Mạt Nhi, giao dịch đã hoàn thành, cô có thể đi được rồi."
Tử Mạt Nhi hơi há miệng muốn nói, lại phát hiện mình không có cách nào phát ra tiếng.
Tuy trong lòng có chút buồn bã, nhưng khi nhìn thấy dây chuyền và bình thuốc thì cô ấy không buồn nữa. Nhờ cái này, cô ấy sẽ nhanh chóng có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người đó rồi!
Cô ấy gật đầu, rời khỏi phòng của Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề đặt cái hũ xương chứa giọng của Tử Mạt Nhi vào trong một cái ngăn vuông nhỏ. Mặt tường chỗ đó toàn là những ngăn vuông nhỏ, dường như mỗi một thứ đủ kiểu đủ loại kia được bỏ vào trong mỗi ngăn đều là cái giá phải trả để hoàn thành tâm nguyện của một số người cá.
Lăng Vu Đề bất đắc dĩ lắc đầu, cạn lời với việc nguyên thân lần này là một phù thủy.
Nhưng mà vẫn có chỗ được lợi, chí ít khi cô muốn biến ra đôi chân thì không cần phải trả bất cứ cái giá nào mà vẫn biến được.
Cô thu dọn một chút, cầm lấy đồ tắm được chuẩn bị từ trước đó rất lâu, khi đó nguyên thân đã từng rời khỏi đáy biển vì tò mò về thế giới con người ở bên ngoài.
Sau đó lại lấy một sợi dây chuyền ngọc trai có mặt vỏ sò màu đỏ tía cùng một ống thuốc màu xanh nhạt.
Ống thuốc này khác với cái ống cô mới đưa cho Tử Mạt Nhi ở chỗ khi mọc ra chân, Tử Mạt Nhi sẽ đau thấu tim gan! Nhưng cô gần như không có bất kì cảm giác gì thì đã phân thành hai chân rồi.
Cũng không phải là Lăng Vu Đề không muốn cho Tử Mạt Nhi chút đặc lệ, mà là không được!
Cô có thể vô ý thay đổi hướng đi của cốt truyện, nhưng cố ý thì không thể!
Nữ chính Tử Mạt Nhi tình nguyện chịu đau khổ cũng chỉ muốn trở thành con người để có thể đến gần nam chính loài người, đủ để thấy rõ được tình yêu của cô ấy đối với nam chính!
Nếu như cô thay đổi quá trình này, dẫn đến việc nam nữ chủ không ở bên nhau vì lí do nào đó thì thật là tội lỗi!
Sau khi ăn trưa xong, Lăng Vu Đề mang đồ tắm, dây chuyền và thuốc rời khỏi phòng mình, bơi lên mặt biển --
Bơi rất lâu, Lăng Vu Đề mới thấy một bãi cát trên biển.
Cô cẩn thận từng li từng tí lú đầu ra, trên bãi cát cùng khu vực nước cạn có rất nhiều người đang chơi đùa cười giỡn.
Cô nhìn xung quanh, bơi về phía khu vực đá ngầm không có người.
Vì sợ có người nhìn thấy, Lăng Vu Đề uống thuốc đeo dây chuyền xong rồi mới chậm rãi đi lên bờ.
Thời gian mọc chân không quá lâu, nguyên thân đã từng ra ngoài chơi cho nên Lăng Vu Đề vẫn có kinh nghiệm.
Cô mặc áo bơi lên người trước, sau đó nhìn đuôi cá màu đỏ rượu của mình dần dần biến thành hai chân dài trắng nõn rồi lại mặc quần bơi.
Chống mình đứng dậy từ trên bãi cát, vừa mới đi được một bước, Lăng Vu Đề nhịn không được muốn chửi tục rồi!
Mẹ kiếp, đau quá!!!
Nhìn đôi chân đặc biệt đẹp của mình, sau khi đuôi của người cá biến thành chân thì mỗi một bước đi sẽ đau đớn giống như đang đi trên mũi dao.
Nếu như đối tượng Lăng Vu Đề cần công lược không phải là một con người thì cô cũng đâu đến nỗi này!
Nhắc đến chuyện này, nếu đối tượng cần công lược là con người, vậy sao không để nguyên thân là con người chứ!
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, thôi kệ, bây giờ cô đã thành ra như vậy rồi. Khẽ cắn răng, đau thì đau! Có lẽ đau nhiều rồi cô sẽ quen thôi!
Cử động cổ chân, Lăng Vu Đề rời khỏi bãi đá ngầm, đi về phía đám đông.
Đi đường cũng là một việc cần kỹ năng, không chỉ cần nhịn đau, mà nhịn đau phải cần có sắc mặt như bình thường.
Với diện mạo dáng người của Lăng Vu Đề, khi cô đi trên bãi biển, tỷ lệ quay đầu nhìn lại là hai trăm phần trăm.
Lười để ý đến ánh mắt của mấy người kia, mục tiêu của Lăng Vu Đề rất rõ ràng, chính là trên con tàu lớn thoạt nhìn vô cùng xa hoa đang neo ở bên bờ.
Đây là tàu số hiệu Kate, là nhà hàng trên tàu vô cùng nổi tiếng, mỗi lần dùng bữa cần phải đặt phòng trước, nếu không dù có nhiều tiền hơn cũng không thể thưởng thức mỹ thực trên con tàu Kate này!
Nam phụ Lăng Vu Đề cần công lược chính là ông chủ của chiếc tàu này, cũng là bếp trưởng Trịnh Vũ Hiên!
Trịnh Vũ Hiên tuyệt đối là một người đàn ông năm chuẩn, không chỉ trẻ tuổi, trù nghệ tuyệt vời, sở hữu cả tàu Kate và còn bao gồm toàn bộ bãi biển!
Bởi vậy các quý cô theo đuổi Trịnh Vũ Hiên có thể xếp hàng dài ra tới ngoài bãi cát.
Nguyên thân chưa từng gặp Trịnh Vũ Hiên, thậm chí là chưa từng gặp qua bất cứ một nhân vật nào khác ngoài nữ chính Tử Mạt Nhi!
Dù rằng cô là phù thủy duy nhất của tộc người cá, một phù thủy vô cùng lợi hại nhưng cũng chỉ là người mua nước tương thôi!
[ Nhún vai ] Cho nên, hầy...
Lăng Vu Đề nhấc chân thẳng tiến lên thuyền, nam nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen đặc biệt lễ phép cúi chào Lăng Vu Đề: "Chào quý cô, xin hỏi cô đặt số bao nhiêu?"
Đặt số? Cô không có!
Con ngươi linh hoạt xoay tròn, cô nhìn nhân viên phục vụ vừa hỏi mình rồi cười nói: "Tôi không có đặt phòng, tôi đến tìm bếp trưởng Trịnh Vũ Hiên của các anh."
Nhân viên phục vụ vẫn cúi đầu không dám nhìn Lăng Vu Đề, cậu cũng là người đó! Cậu đã trông thấy Lăng Vu Đề có khuôn mặt thiên sứ thân hình ma quỷ từ rất xa rồi. Lúc này cách gần như vậy, nếu cậu còn nhìn cô thì không sợ chảy máu mũi sao?
Chỉ là, giọng nói của cô... cùng đôi chân, cũng thật khiến người ta không có sức chống cự phải không?
Người này là yêu tinh phải không?!
Hầu kết lên xuống một phen, nam nhân viên có chút gian nan trả lời: "Vậy xin hỏi, cô tìm bếp trưởng có việc gì không?"
"Ừm, đương nhiên có việc mới tìm anh ta chứ! Anh mà không đi thông báo, tôi đảm bảo sau này anh sẽ hối hận "
Nam nhân viên phục vụ cảm thấy mình giống như bị thôi miên, ngây ngốc gật đầu, sau đó đưa Lăng Vu Đề đến một chỗ ngồi xuống: "Xin cô đợi một chút, tôi đi thông báo cho bếp trưởng."
Lăng Vu Đề gật đầu, ngồi bắt chéo chân dựa vào ghế sô pha, hết sức thoải mái.
Lăng Vu Đề mặc bikini ba điểm, tuy kiểu dáng lỗi thời nhưng lại toát lên cảm giác phục cổ, khiến người ta không thấy cô lạc hậu chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT