Edit: Aya Shinta

Sau khi tiễn Mạnh Hân Đồng vừa nấn ná nhưng lại mong chờ lên đường, Lăng Vu Đề cảm thấy cuối cùng bản thân có thể chuyên tâm công lược Mạnh Phất Sinh.

Không ngờ Mạnh Hân Đồng mới vừa đi, Mạnh Phất Sinh đã cáo biệt với Mạnh thiên sư, Mạnh sư mẫu, chuẩn bị rời đi!

"Sao cũng xuống núi sớm như vậy?!" Lăng Vu Đề trợn mắt nhìn Mạnh Phất Sinh.

Mạnh Phất Sinh không có nhìn cô, chỉ nói rằng: "Ta lo lắng cho sư muội."

Lo lắng cho Mạnh Hân Đồng?!

Tuy lần này Mạnh Hân Đồng xuống núi sớm hơn nhiều so với trong kịch tình, nhưng trong kịch tình kể rằng khi nàng xuống núi lần nữa, cũng đâu có việc Mạnh Phất Sinh không yên lòng theo sau!

Sao lần này lại lo lắng thế!?

Hơn nữa, nếu như đã lo lắng thì vừa nãy nên cùng xuống núi với Mạnh Hân Đồng chứ!

Ý của Mạnh Phất Sinh chính là muốn âm thầm đi theo Mạnh Hân Đồng à?

[ Đỡ trán ] Đau đầu quá ~~~

"Sư phụ sư mẫu, đồ nhi đi trước." Nói xong, Mạnh Phất Sinh xoay người chuẩn bị rời đi.

Lăng Vu Đề vội vã đi theo: "Ta đi chung với huynh!"

Cúi đầu nhìn cặp tay tráng nõn nhỏ nhắn đang nắm lấy cánh tay mình, Mạnh Phất Sinh nhìn cô không rõ ý vị: "Nếu như ta không có nghe lầm, cô nói với sư muội là cô muốn ở lại núi Dịch Dương."

Lăng Vu Đề câm lặng một hồi, sau đó cười hì hì: "Không phải là ta cũng lo lắng cho Hân Đồng sao ~ "

Thấy Mạnh Phất Sinh hoài nghi nhìn mình, Lăng Vu Đề bĩu môi: "Huynh không muốn ta đi chung thì thôi ~ tự ta đi là được rồi!"

Nói xong, cô đi tới trước mặt Mạnh thiên sư cùng Mạnh sư, cảm ơn họ đã quan tâm chăm sóc mấy ngày nay, sau đó bảo họ tự chăm sóc bản thân thật tốt.

Từ chối lời giữ lại của Mạnh sư mẫu, không để ý tới Mạnh Phất Sinh, cô trực tiếp hư hóa thân thể bay rời khỏi đó.

Mạnh sư mẫu không ngờ Lăng Vu Đề lại không đi cùng Mạnh Phất Sinh thật mà rời đi!

Bà không có quỷ nhãn, không nhìn thấy Lăng Vu Đề rời đi với tốc độ cực nhanh, cứ như là sợ Mạnh Phất Sinh đuổi theo vậy!

Mạnh thiên sư khẽ cau mày: "Phất Sinh, con nhanh theo sau đi! Bên ngoài có trúc trận, nhỡ đâu nhốt Lăng cô nương lại thì không hay!"

"Phải đấy! Nhỡ bị thương thì sao?" Không phải đã nói là không thể dùng thuốc như con người, cũng không thể dùng phù chữa trị hay sao?

Mạnh Phất Sinh gật đầu, lúc này mới nhấc chân đuổi theo ——

Đứng ngoài trúc trận, Lăng Vu Đề dừng lại một chốc. Lúc mới đến cô đã muốn xem trận pháp nhốt được cả người lẫn yêu ma quỷ quái có nhốt được hệ thống cô đây hay không!

Hiện tại, rốt cục có cơ hội rồi!

Cô hít một hơi, sau đó đột nhiên vọt vào rừng trúc ——

Một đường này cô đâm bừa, gặp phải cây trúc cũng không tránh, trực tiếp vượt qua.

Sau mười lăm phút ——

Cô đứng ngoài một bên khác của trúc trận mà cười dào dạt đắc ý, ha ha ~ quả nhiên là cô lợi hại nhất! Thậm chí ngay cả trận pháp có thể nhốt lại người quỷ yêu ma cũng không nhốt nổi cô!

Nhớ đến Mạnh Phất Sinh ở một đầu khác trúc trận, mặt mày Lăng Vu Đề xoắn lại, xoay người xuống dưới núi.

Tránh việc gặp phải Mạnh Hân Đồng mới xuống núi không lâu, Lăng Vu Đề quyết định không đi theo con đường kia.

Dù sao xuống núi cũng không cần biết đường, cô xoay người bay tới một vách núi đặc biệt dốc đúng rồi dừng lại.

Cô nghễnh cổ nhìn xuống, núi Dịch Dương vốn cũng cao, vách núi này lại dốc đứng như thế, từ trên đỉnh nhìn xuống thì gần như là góc vuông chín mươi độ!

Bay xuống từ đây, phỏng chừng giống như nhảy bungee ở hiện đại phải không nhỉ?

À không, không giống lắm. Nhảy bungee lập tức sẽ rơi thẳng xuống, nếu cô nhảy từ chỗ này xuống còn có thể khống chế tốc độ, cho nên hẳn là không kích thích như nhảy bungee được!

Không muốn đụng phải Mạnh Hân Đồng, cũng không muốn bị Mạnh Phất Sinh đuổi tới. Lăng Vu Đề quyết nhảy xuống từ vách núi này!

Mừng vì bản thân không có chứng sợ độ cao, sau khi ngừng lại một chốc, cô trực tiếp thả người nhảy một cái ——

Để giảm thiểu cảm giác mất trọng lực, tốc độ rơi của Lăng Vu Đề cũng không chậm. Một đường rơi xuống, phong cảnh dọc đường cũng khá tốt!

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thích ý đến mức suýt chút nữa thì ngủ!

Khi mông chạm đất, Lăng Vu Đề mới mở mắt ra đứng lên.

Cô tính toán thời gian, từ trên đỉnh núi đáp xuống, cô dùng tầm chừng một tiếng đồng hồ.

Vào lúc này, chắc là Mạnh Hân Đồng còn ở giữa sườn núi! Còn Mạnh Phất Sinh lại càng khỏi phải nói!

Cô bay tới một quán trà dưới chân núi ngồi chờ Mạnh Phất Sinh. Chỗ cô ngồi rất khuất, để phòng việc Mạnh Hân Đồng xuống núi thì sẽ bắt gặp cô!

Thực ra Lăng Vu Đề có thể chờ đi cùng với Mạnh Phất Sinh, dù sao cô cũng không thể ngăn Mạnh Phất Sinh xuống núi, mà Mạnh Phất Sinh lại nhất định phải xuống núi.

Được rồi, cô thừa nhận rằng bản thân rất ham chơi, chính là vì có thể tự mình xông vào trúc trận này nên mới cố ý chạy thật nhanh...

Đợi lát nữa Mạnh Phất Sinh đến rồi, cô nhất định sẽ mặt dày với hắn đến cùng!

Đợi chừng hai tiếng, Lăng Vu Đề đều đang ngủ gà gật thì mới nhìn thấy Mạnh Hân Đồng đi ngang qua lều trà.

Lại qua khoảng mười lăm phút, Mạnh Phất Sinh mới từ trên núi hạ xuống.

Vừa thấy Mạnh Phất Sinh, Lăng Vu Đề cả vội ra ngoài ngăn hắn: "Cuối cùng huynh cũng đến rồi, ta đã đợi một canh giờ!"

Nhìn Lăng Vu Đề đứng ở trước mặt mình, Mạnh Phất Sinh nhíu mày lại, một hồi lâu sau thì hắn mới mở miệng: "Cô làm thế nào để ra khỏi trúc trận?"

"Cứ thế ra thôi!" Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, nói.

Mạnh Phất Sinh không những không giãn mày mà còn nhăn hơn không ít: "Trực tiếp xuyên qua như thường ngày?"

Lăng Vu Đề muốn gật đầu nhưng đột nhiên nhớ là trúc trận kia có thể nhốt lại yêu ma quỷ quái! Nếu như nhốt không được thứ không phải người sống như cô thì sẽ ra sao đây?!

Mạnh Phất Sinh vốn vẫn có lòng phòng bị với cô, nếu như cô thật sự lợi hại như vậy, hắn phỏng chừng sẽ không nghĩ theo hướng tốt, trái lại sẽ càng phòng bị cô thêm!

Nhớ lại quy luật bước chân khi Mạnh Hân Đồng dẫn cô đi qua trận pháp, Lăng Vu Đề lắc đầu một cái: "Không phải, ta học theo Hân Đồng khi nàng ấy dẫn ta qua trận pháp!"

Một câu này đã gạt bỏ hoài nghi vừa sinh ra của Mạnh Phất Sinh đối với Lăng Vu Đề.

Thông thường, nếu có người ngoài vào trận pháp thì cần phải bịt mắt, nhưng khi Lăng Vu Đề đến cũng không có bị như vậy.

Thế thì cũng có thể là Lăng Vu Đề đi qua một lần đã nhớ kỹ, dù sao lần đầu hắn đi trận pháp thì cũng nhớ được là phải đi như thế nào.

Giãn mày ra rồi lại nhìn Lăng Vu Đề một chút, Mạnh Phất Sinh không nói thêm lời nào, trực tiếp nhấc chân rời đi.

"Này, huynh chờ ta một chút đi chứ!" Lăng Vu Đề vội vàng đuổi theo, sau đó cùng đi song song với hắn.

"Không phải cô đã nói tự mình đi sao?" Mạnh Phất Sinh nghiêng đầu liếc nàng một chút, hơi nhíu mày.

Lăng Vu Đề nghẹn họng, sau đó mạnh miệng nói rằng: "Ta... Ta tự mình đi mà! Ban nãy đâu có để huynh ôm..."

Mạnh Phất Sinh:...

Bởi vì lo rằng đến gần quá thì Mạnh Hân Đồng phát hiện nên Mạnh Phất Sinh đều theo sau ở khoảng cách khá xa, dẫu sao cũng biết chỗ Mạnh Hân Đồng cần đến là Ngự Kiếm sơn trang.

Hắn nói lo, chính là lo rằng Mạnh Hân Đồng tới Ngự Kiếm sơn trang theo đuổi Lãnh Dã sẽ chịu oan ức, chứ không phải lo rằng Mạnh Hân Đồng sẽ gặp phải người xấu gì đấy.

Aya: Chương này dành riêng cho bạn

Cảm ơn bạn trong suốt thời gian qua đã chỉnh sửa lỗi để bản edit của mình hoàn thiện hơn. Chúc bạn và tất cả mọi người sẽ có một tuần mới vui vẻ ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play