Đào Tiểu Thương kết hôn, không chỉ cưới Thất hoàng tử Lương Hạ, đồng thời còn cưới thêm bốn trắc phu.
Tất cả mọi người đều cho rằng Lương Hạ nhất định sẽ làm ầm lên, nhưng điều khiến người ta không ngờ tới chính là Lương Hạ không chỉ không ầm lên mà lại rất hòa hợp với bốn trắc phu kia!
Sau khi kết hôn mấy tháng, mỗi ngày Đào Tiểu Thương vẫn sẽ đến Phi Nguyệt quán tập kịch cho nhóm tiểu quan. Chỉ là mỗi lần nàng ấy tới, bên người đều có nam chủ số một hai ba bốn năm đi theo. Họ cao trên một mét tám, ở hiện đại tuyệt đối đạt tới cấp bậc nam thần nhưng ở đây lại thuộc về loại xấu.
Sau đó, Đào Tiểu Thương mang thai, năm tên nam chủ trực tiếp giữ nàng ấy ở nhà không cho phép chạy loạn khắp nơi.
Lăng Vu Đề từng đến thăm Đào Tiểu Thương một lần, đó là sau khi Đào Tiểu Thương viết phong thư kêu ca lải nhải thứ ba mươi chín gửi cho cô...
Nhìn cái bụng lớn căng tròn của Đào Tiểu Thương, Lăng Vu Đề không nhịn được mà đề cập đến nghi vấn trong lòng mình: "Làm sao mới có thể phân rõ cha đẻ của hài tử là ai?"
Dù sao không chỉ là Đào Tiểu Thương có năm nam nhân, rất nhiều nữ tử ở đây đều là tam phu tứ thị. Vậy đứa bé này đến cùng là của ai? Vấn đề này, cô vẫn thật tò mò.
Chính là bởi vì nguyên thân không muốn sinh con nên không có kết hôn, tất nhiên Lăng Vu Đề cũng không biết làm thế nào để phân biệt!
Đào Tiểu Thương cũng không cho vấn đề của Lăng Vu Đề ngớ ngẩn bao nhiêu, bởi vì trước kia nàng ấy cũng không biết.
Uống cạn ngụm tổ yến cuối cùng, Đào Tiểu Thương cười híp mắt mở vạt áo, sau đó lộ ra bụng mình trước con mắt nghi hoặc khó hiểu của Lăng Vu Đề.
Nàng đưa tay chỉ dấu ấn màu đỏ có hình dạng như đóa hoa trên bụng mình nói rằng: "Mỗi một nam tử được sinh ra đều sẽ mang theo một cái bớt độc nhất vô nhị. Sau khi hắn lập gia đình, thê chủ mang thai, trên bụng sẽ xuất hiện dấu ấn giống y đúc với vết bớt của hắn, mãi đến khi hài tử sinh ra rồi mới biến mất."
Nhìn dấu ấn kia, Lăng Vu Đề nhớ tới ngay ngực Diệp Thần Lạc đúng là cũng có một cái bớt, là hình trăng non.
Sau khi biết cách nhận biết cha đẻ của hài tử, Lăng Vu Đề bỗng nhiên tỉnh ngộ thì đồng thời cô cũng cảm thấy thế giới này rất kỳ diệu!
Sau khi nhiều lần căn dặn Đào Tiểu Thương đừng tiếp tục viết thư cho cô, Lăng Vu Đề mới rời khỏi Đào phủ --
Từ khi đêm hôm ấy, Diệp Thần Lạc phác gục biến thành cô phản công... Sau đó Lăng Vu Đề cũng hỏi Diệp Thần Lạc sao to gan dám đến phác gục cô như vậy?
Đáp án khiến cho cô có chút dở khóc dở cười, trong lòng không biết là nên cảm tạ nha đầu thúi Đào Tiểu Thương kia hay là nên mắng nàng ấy "dạy hư" tiểu Lạc Lạc nhuyễn manh đây!
Vì để cho Diệp Thần Lạc một danh phận nên có, Lăng Vu Đề không thể không tạm dừng kế hoạch du lịch!
Băng tuyết hòa tan, vạn vật thức tỉnh, khắp nơi tràn ngập sinh cơ!
Khi xuân về hoa nở, Phi Nguyệt quán nghênh đón một buổi hôn lễ long trọng!
Ngay buổi hôn lễ, toàn bộ phố Vị Ương đều ngập trong sắc đỏ, Lăng Vu Đề cho Diệp Thần Lạc một buổi hôn lẽ mười dặm hồng trang.
Chủ hôn là đương kim nữ hoàng bệ hạ, người tới tham gia hôn lễ chính là vương công đại thần, thủ phủ anh hào... Hầu như tất cả những nhân vật lớn đều đến tham dự hôn lễ của bà chủ của tiểu quan quán cùng với một nam tử vô danh!
Ồ, không thể nói là người vô danh! Ngay trước hôn lễ một tháng, nữ hoàng bệ hạ đã nhận hắn làm nghĩa đệ, phong làm quận vương! Mà thành chủ thành Vân Lộc bị nữ hoàng bãi miễn còn dẫn theo cả nhà chạy tới nhận thân, nói hắn là con trai thất lạc của bà ta, có điều quận vương kia không nhận bà ta.
Thành chủ thành Vân Lộc tiền nhiệm trở thành chuyện cười, cuối cùng bị Lăng lão bản sai người đánh đuổi.
Bóng đêm dần buông, tân khách dần tan.
Tầng năm Phi Nguyệt quán --
Nhiệt liệt triền miên qua đi, Lăng Vu Đề chống cùi chỏ nằm lỳ ở trên giường, nhìn Diệp Thần Lạc: "Tiểu Lạc, đệ biết vì sao ta lại nói với người khác rằng đệ là nam nhân của ta mà không phải nam sủng hay không?"
Diệp Thần Lạc mặt mày vẫn ửng đỏ, ánh mắt có chút mê ly, trong đó như được che phủ bởi một tầng hơi nước khiến người xem say mê.
Hắn lắc đầu, đây là điều hắn đã sớm muốn hỏi: "Không biết, tại sao?"
"Bởi vì, đệ chính là nam nhân duy nhất của ta!"
Môi hồng khẽ nhếch, hắn biết Lăng Vu Đề đối xử tốt với hắn, thậm chí vì hắn đi cầu nữ hoàng cho hắn một phong hào, còn cưới hắn làm chính phu.
Từ lúc hắn biết mình thích Lăng Vu Đề thì hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý chia sẻ Lăng Vu Đề cùng nam nhân khác.
Nhưng Lăng Vu Đề lại nói, hắn là duy nhất...
"Đứa ngốc, đệ khóc cái gì?"
Lăng Vu Đề giơ tay lau đi hắn khóe mắt nước mắt, Diệp Thần Lạc mới biết nguyên lai hắn khóc.
Nín khóc mỉm cười, Diệp Thần Lạc đưa tay ôm Lăng Vu Đề vào trong lồng ngực: "Ta vui lắm! Vui vô cùng!"
Lăng Vu Đề cười cười, vừa muốn nói thêm câu "Đứa ngốc" nữa thì tiếng nói Diệp Thần Lạc lại vang lên bên tai: "Tiểu Vu tỷ tỷ..."
"Hả?"
"Ta yêu tỷ, rất yêu tỷ!"
"Ta cũng yêu đệ ~~ "
- ---
Thời điểm Tịch Tử Thu tỉnh lại từ trong khoang dinh dưỡng, anh cũng không có lập tức dậy. Sắc mặt anh như thường nhưng đáy mắt lại là một mảnh phức tạp.
Sau khi sóng điện não rời khỏi nguyên thân ở thế giới tiểu thuyết, tuy không có giữ lại tình cảm của thế giới kia nhưng ký ức vẫn tồn tại.
Nguyên thân ở thế giới tiểu thuyết trước đó, ngay lúc bắt đầu anh đã không muốn đi vào. Nhưng thế giới kia chỉ có một nam phụ nên thay nguyên thân nhất định sẽ khiến Lăng Vu Đề sinh lòng nghi ngờ! Không đi, vừa nghĩ tới việc Lăng Vu Đề phải đi công lược người khác, anhlại không vui!
Bởi vậy coi như vô cùng không thích tính cách của nguyên thân, Tịch Tử Thu cũng cắn răng đi vào.
Tính cách không giống nhau, cuộc đời cũng khác nhau. Anh cũng đã được thấy một mặt khác của Lăng Vu Đề.
Tuy cảm giác cũng không tệ lắm, thế nhưng ngoại trừ ở ở trước mặt Lăng Vu Đề, anh cũng không thích người khác coi anh thành người như Diệp Thần Lạc chút nào!
Hạ Luân cũng tắt màn hình ngay trước khi Tịch Tử Thu trở về, thấy Tịch Tử Thu chậm chạp không rời khoang dinh dưỡng, anh có chút bận tâm tới xem.
Mới vừa đi tới bên cạnh khoang dinh dưỡng, Tịch Tử Thu đã đi ra.
Anh nhàn nhạt nhìn Hạ Luân, không nói gì.
Hạ Luân cảm thấy bản thân không chỗ che thân dưới ánh mắt của hội trưởng đại nhân. Ánh mắt anh lóe lên một cái, âm thầm tự nói với mình rằng hội trưởng đại nhân tuyệt đối sẽ không biết được rồi mới nhếch môi cười với Tịch Tử Thu cười: "Ha hả ~ hội trưởng..."
"Cậu làm việc gì có lỗi với tôi?" Tịch Tử Thu ngắt lời Hạ Luân, trực tiếp nhàn nhạt hỏi anh một câu.
Hạ Luân sững sờ, lập tức xua tay phủ nhận liên hồi: "A?! Không không không... Không có!"
Tuy Hạ Luân phủ nhận nhưng Tịch Tử Thu lại tin tưởng trực giác của mình hơn. Anh nhấc chân đi ra, nhàn nhạt nhìn Hạ Luân một chút, sau đó tới phòng thay quần áo.
Mãi đến khi không thấy Tịch Tử Thu nữa, Hạ Luân mới giơ tay vỗ về trái tim nhỏ: "Quá đáng sợ quá đáng sợ! Vẫn là hội trưởng đại nhân nhuyễn manh đáng yêu hơn nhiều ~ "
Anh xoay người trở lại bàn thao tác, nhìn bộ thiết bị thuộc về Lăng Vu Đề --
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT