Mặc dù Đoan Mộc Thanh Nhã là muội muội, nhưng bởi vì thân thể khỏe mạnh, lại cao hơn Đoan Mộc Thanh Duyệt một cái đầu.
Từ nhỏ, nàng đã biết sức khỏe của ca ca không tốt, cho nên nàng như một người tỷ tỷ, chăm sóc Đoan Mộc Thanh Duyệt khắp chốn.
Thời điểm đến kinh thành, Đoan Mộc Thanh Nhã nghĩ trăm phương ngàn kế dẫn theo Đoan Mộc Thanh Duyệt trốn thoát.
Kết quả tất nhiên là bị phát hiện.
Vì dụ truy binh đi, Đoan Mộc Thanh Nhã để Đoan Mộc Thanh Duyệt ẩn đi, tự mình làm mồi nhử bọn chúng đi.
Sau đó, Đoan Mộc Thanh Nhã bị bắt trở lại, mà Đoan Mộc Thanh Duyệt trốn ở trong sơn động suýt chút nữa chết đói.
Cuối cùng Đoan Mộc Thanh Duyệt thực sự đói đến không chịu nổi đã chạy ra, bởi vì thân thể yếu nhược, đã thấp bé hơn mấy đứa trẻ cùng lứa, hơn nữa đói bụng chừng mấy ngày, trên người lại bẩn thỉu, trông hắn như một tiểu ăn mày vậy.
Thế nên ở trên phố xá của kinh thành, hắn cũng không có bị nhận ra.
Hắn không có tiền, tự nhiên không thể mua đồ ăn.
Đã tiếp nhận giáo dục của hoàng tộc từ nhỏ, cũng không thể cho phép hắn đi trộm cắp.
Ngay khi hắn sắp té xỉu, một nữ tử chừng hai mươi tuổi cho hắn mấy cái bánh bao.
Hắn nhớ kỹ dung nhan của nàng, nghĩ rằng có ân phải báo, nữ tử kia tất nhiên chính là mẹ ruột của Lăng Vu Đề.
Lúc đó bà cũng là nhất thời nổi lòng trắc ẩn, cho nên mới mua cho đứa trẻ nhỏ gầy đáng thương là Đoan Mộc Thanh Duyệt kia mấy cái bánh bao.
Ôm bánh bao, Đoan Mộc Thanh Duyệt trở về trong sơn động.
Hắn nhớ muội muội nói rằng hắn hãy đợi ở chỗ này, không được đi đến nơi nào khác, chờ nàng trở lại!
Cho nên, hắn phải đợi muội muội trở về!
Bánh bao chỉ có năm cái, cho dù có tiết kiệm đến cỡ nào, hai ngày cũng đã ăn hết rồi.
Bởi vì mưa to nên sơn động ngập trong rất nhiều nước.
Đoan Mộc Thanh Duyệt vừa lạnh vừa đói, thân thể vốn đã yếu, hắn bắt đầu bị sốt.
Cũng bởi vì cơn bệnh này, cũng biến thể chất của hắn thành người sợ lạnh, lại thêm chứng ho khan.
Trời không tuyệt đường người, Đoan Mộc Thanh Duyệt được người ta cứu.
Người cứu hắn chính là sư phụ của hắn.
Sư phụ của Đoan Mộc Thanh Duyệt có lai lịch rất lớn, ông dựa vào việc mua bán tin tức mà sống, tin tức trên toàn thiên hạ này, không có chuyện gì mà ông nghe không được!
Hắn cầu mong sư phụ đi cứu em gái của hắn!
Sau đó hắn mới biết được, muội muội bị bắt trở lại không bao lâu, thì đã bị tiên hoàng dằn vặt đến chết.
Không có toàn thây...
Hắn hận, hận chính mình vô dụng! Hận chính mình nhỏ yếu!
Hắn hận, tên tiên hoàng táng tận lương tâm mất hết nhân tính kia! Hận tất cả những kẻ trong hoàng thất Đại Diễn!
Cho dù chắc rằng mình không sống hơn hai mươi lăm tuổi, nhưng hắn cũng muốn dùn cái mạng này, quấy nhiễu hoàng thất Đại Diễn, đến long trời lở đất!
Hiện nay mặc dù Hoàng Đế có thể đăng cơ, có điều là bởi vì Đoan Mộc Thanh Duyệt thiết kế để thái tử bức cung, sau đó giết chết tiên đế, lại để Hoàng Đế hiện tại tiến cung cứu giá.
Lúc đó, hắn phái người bắt tiên đế đi, tự tay dằn vặt mọi đường, mãi đến khi tiên đế thương tích đầy mình, sống sờ sờ đau chết mới thôi.
Sau đó sai người chặt đầu tiên đế, đưa vào hoàng cung.
Còn lại, sai người ta đun sôi cho chó ăn.
Chuyện này, ngoại trừ quần thần lúc đó thì không có ai biết cả!
Mà hung thủ, đến nay không có bắt được!
Điều này làm cho người trong hoàng thất, không thể không mang lòng kiêng kỵ đối với tên hung thủ đó!
Thực ra Lăng Vu Đề cảm thấy tên tiên đế thực sự là đáng đời!
Nếu như là cô, cô cũng tuyệt đối sẽ báo thù như Đoan Mộc Thanh Duyệt!
Đồng thời, Lăng Vu Đề cũng rất cảm thương cho Đoan Mộc Thanh Nhã.
Nhỏ như vậy, nhưng phải chịu đựng nhiều thống khổ đến thế!
Lắc đầu, Lăng Vu Đề thả lược xuống, cô không thể nghĩ tiếp nữa.
Nếu cứ tiếp tục, cô chỉ sợ cũng muốn hắc hóa như Đoan Mộc Thanh Duyệt luôn!
Đến khi đó, cô không khống chế được mà đi giúp Đoan Mộc Thanh Duyệt thì làm sao đây?!
Lại nói, Hoàng Đế hiện tại cũng chẳng phải là Hoàng Đế tốt.
Thế nên y mới không phải là nam chủ đấy!
A, trong kịch tình, sau khi nam chủ làm Hoàng Đế thì đúng là một minh quân.
Đơn giản tắm sơ một cái, Lăng Vu Đề liền lên giường.
Ai biết rằng, v ậy mà cô ngủ không được!
Mở to hai mắt nhìn màn che, lúc xế chiều cô cũng đâu có ngủ bao lâu! (Bốn tiếng mà không lâu?!)
Quên đi, nếu ngủ không được, vậy cô sẽ nghiên cứu cẩn thận một ít tình tiết sẽ phát sinh vào mấy ngày tới đi.
Coi như đến lúc đó thì có thể sẽ có biến cố, thế nhưng chắc là không quá lệch lạc nhỉ?
Một phòng khác, Đoan Mộc Thanh Duyệt trở mình, hắn cau mày, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
"Không, Tiểu Nhã, Tiểu Nhã ta cùng đi với muội!"
"Tiểu Nhã, ta đang chờ muội! Sao muội vẫn chưa trở lại?!"
"Tiểu Nhã, ta lạnh quá, ta thật đói!"
"Tiểu Nhã —— "
Đoan Mộc Thanh Duyệt đột nhiên mở mắt ra, đầu tiên hắn thở hồng hộc, sau đó lại bắt đầu ho khan.
Hắn ho rất mạnh, ngay cả Lăng Vu Đề ở bên phòng khác cũng nghe được.
Lăng Vu Đề không kịp mặc áo khoác, trực tiếp lấy gói thuốc của mình mà chạy qua phòng Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Cô thắp ngọn nến, rót một chén nước rồi lấy ra một viên thuốc, sau đó đi tới bên giường đút cho Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Một hồi lâu, Đoan Mộc Thanh Duyệt mới ngừng ho lại.
Ánh mắt của hắn tràn ngập nỗi sợ sệt cùng bất lực, Lăng Vu Đề nhìn thấy nên âm thầm giật mình.
Đoan Mộc Thanh Duyệt đang sợ hãi!
Hắn đang sợ cái gì?!
"Chủ nhân?!" Lăng Vu Đề nhẹ giọng gọi Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Tinh thần Đoan Mộc Thanh Duyệt có chút hoảng hốt, bao lâu rồi?
Là hai năm, hay là một năm?
Hắn không có mơ tới cảnh tượng năm đó nữa.
Nhưng đêm nay, lần thứ hai hắn mơ tới năm đó.
Mơ tới Tiểu Nhã vì hắn, mà đi đánh lạc hướng truy binh.
Mơ tới cảnh hắn cuộn mình ở trong sơn động, lạnh đến mức run lẩy bẩy.
Mơ tới cảnh Tiểu Nhã thương tích đầy mình, máu me khắp người đứng trước mặt hắn, nói rằng muội ấy thực hận!
Lăng Vu Đề thấy Đoan Mộc Thanh Duyệt không nói gì, chỉ là đỏ mắt, cô có chút bận tâm gọi hắn thêm một tiếng: "Chủ nhân? Ngài làm sao vậy?"
Lần này ánh mắt Đoan Mộc Thanh Duyệt đã lấy lại tiêu cự, hắn nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề nửa ôm hắn vào trong ngực.
Khi mới bắt đầu, hắn không có nhận ra rằng Lăng Vu Đề đã đến.
Hắn khẽ nhíu mày: "Ngươi là ai?"
Ha?
Lăng Vu Đề muốn lác mắt, đây, nam phụ có phải đã choáng váng hay không?!
"Chủ nhân, ta là Tiểu Nhã! Đoan Mộc Thanh Nhã!"
Tiểu Nhã? Đoan Mộc Thanh Nhã?
Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn mặt Lăng Vu Đề, một hồi lâu sau, hắn mới nhớ ra.
Đó là Lăng Vu Đề, hôm nay hắn sửa tên cho Lăng Vu Đề là Đoan Mộc Thanh Nhã.
Sở dĩ đổi tên Đoan Mộc Thanh Nhã, chẳng qua là khi hắn đang nhớ nhung Đoan Mộc Thanh Nhã, thì có thể có một người để hắn gọi một tiếng: "Tiểu Nhã."
"Khụ..."
Đoan Mộc Thanh Duyệt ngồi dậy, hắn bỏ tay Lăng Vu Đề ra: "Ta không sao rồi, ngươi đi xuống đi."
Xuống?
Lăng Vu Đề nhìn sắc mặt trắng bệch đến mức hơi xanh của Đoan Mộc Thanh Duyệt, vừa nãy cô không có ngủ, nếu như cô ngủ mất thì không nghe thấy tiếng ho khan của Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Nếu Đoan Mộc Thanh Duyệt ho đến mức thở không ra hơi, ngỏm chết thì làm sao?!
"Chủ nhân, Tiểu Nhã ở ngay trong phòng này hầu hạ chủ nhân, nếu như nửa đêm chủ nhân muốn uống nước gì đó, Tiểu Nhã cũng có thể hỗ trợ mà!"
Đoan Mộc Thanh Duyệt nhàn nhạt nhìn Lăng Vu Đề, ánh mắt Lăng Vu Đề rất chân thành, tất cả đều là nỗi lo lắng cho hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT