Edit: Aya Shinta

Đơn giản nhất?

Vậy thì quá tốt rồi!

"Hay quá! Nhiệm vụ gì thế?" Lăng Vu Đề nóng lòng muốn thử mà hỏi han.

"Đi theo ta." Đoạn, Hoa Giác liền dẫn theo Lăng Vu Đề đến trên bờ của một mảnh đất trồng thảo dược trong đó.

Y chỉ vào vườn thuốc nói: "Đây là Diệp Tinh thảo, thuốc ngày thường chủ nhân uống đều cần dùng đến loại này, thế nên có hai luống thuốc đều loại Diệp Tinh thảo."

Hoa Giác vừa chỉ vào mảnh đất trồng thuốc cũng gieo Diệp Tinh thảo ở bên cạnh cho Lăng Vu Đề xem xong rồi lại nói tiếp: "Diệp Tinh thảo có một loại hương vị đặc biệt, nó cũng sẽ sinh sôi ra một loại sâu gọi là Bích Thúy. Nếu dùng thuốc để trừ sâu, cũng sẽ ảnh hưởng tới Diệp Tinh thảo..."

Lăng Vu Đề hấp háy mắt, hấp dẫn sâu?

Vì cái lông gì mà cô có loại dự cảm xấu đây?

Hoa Giác, ngươi có dám nói hết lời trong một lần hay không?!

"Nhiệm vụ của Vu Đề chính là, mỗi ngày bắt sâu trong ruộng thuốc."

Cái gì?!

Lăng Vu Đề vừa dùng tay nâng cằm mình, vừa há mồm trợn mắt mà nhìn Hoa Giác.

Bắt sâu?!

Thực ra cô nghe lầm đúng không?! Đúng không?! Đúng không?!

Lúc này Lăng Vu Đề nào còn có tâm trạng để duy trì khí chất của cô, mặt vốn đã xấu, bị cái vẻ mặt khuếch đại này khiến nó xấu thêm!

Cũng may Hoa Giác vào nam ra bắc gặp qua không ít người có tướng mạo xấu xí, cho nên mới không có bị Lăng Vu Đề lúc này dọa cho phát sợ.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề kinh ngạc (O__O "... Vẻ mặt như vậy của Tiểu Vu là khuếch đại, người nào cũng có thể nhìn ra được chứ!), Hoa Giác hỏi: "Làm sao, Vu Đề không muốn làm nhiệm vụ ta sắp xếp?"

Hoa Giác thấy, đây đúng là nhiệm vụ đơn giản nhất mà y có thể giao cho cô!

Lăng Vu Đề không biết thảo dược, đúng ra thì tạm thời y không biết sắp xếp cho cô chuyện gì để làm!

Lăng Vu Đề hấp háy mắt rồi vội vàng lắc đầu: "Không không! Ta đồng ý, đồng ý!"

Nói xong, Lăng Vu Đề còn nhếch môi với Hoa Giác "A... Ha ha..." vài tiếng.

Thực ra thì Hoa Giác cũng không phải cố ý chỉnh Lăng Vu Đề, y thực sự cần Lăng Vu Đề bắt sâu trong ruộng trồng thuốc.

Bởi vì mấy ngày qua y bận bịu điều chế thuốc viên cho Đoan Mộc Thanh Duyệt, lại phải điều chế thuốc mỡ làm mờ sẹo cho Lăng Vu Đề, thế nên y thật sự rất bận!

Coi như Lăng Vu Đề không thỉnh cầu đến sân thuốc để phụ việc, Hoa Giác cũng muốn cho người đến ruộng thuốc, tuy y vô cùng không muốn!

Hoa Giác lấy từ bên hông ra một cái hồ lô có miệng khá lớn rồi đưa cho Lăng Vu Đề: "Bắt sâu rồi bỏ nó vào trong này, Bích Thúy có thể làm thuốc cảm mạo gì đó, dùng nó làm thuốc vô cùng hữu hiệu! Yên tâm, Bích Thúy sẽ không cắn người, chỉ là, hơi xấu xí..."

Bị Hoa Giác nói thành sâu xấu xí, đến cùng thì xấu đến cỡ nào?!

Hiện tại Lăng Vu Đề cũng không muốn biết chút nào hết!

Cô nhận lấy hồ lô trong tay Hoa Giác, sau đó học theo Hoa Giác, cột dây thừng trên hồ lô vào thắt lưng. Cô rất mừng vì mình đã dự liệu là cần phải lao động, vậy nên đã kiếm một bộ y phục không sợ dây bẩn, lại là loại y phục ôm ống tay.

"Ách... Hoa tiên sinh, tr... trực tiếp dùng tay bắt bỏ vào trong hồ lô?" Lăng Vu Đề hơi chần chờ hỏi.

Hoa Giác gật đầu: "Phải, có điều ngươi phải chú ý, không được bóp nát hoặc cắt đứt Bích Thúy, nếu dịch của Bích Thúy mà dây vào tay, phải cần đến năm canh giờ mới hết ngứa. Tạm thời ta còn chưa có nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc có thể trị thứ dịch kia..."

Lăng Vu Đề nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nhìn vườn thuốc trước mắt.

Thị lực của cô vô cùng tốt, mới vừa nãy không có lưu ý đến trong ruộng thuốc.

Hiện tại chú ý thì đúng là sẽ nhanh chóng nhìn thấy sâu đang nằm nhoài trên lá của Diệp Tinh thảo.

Bích Thúy có một cái tên dễ nghe, bởi vì toàn thân nó đều có màu xanh của phỉ thúy.

Nhìn từ xa, màu đó đúng là rất đẹp!

Nhưng khi đến gần...

Lăng Vu Đề lại nuốt từng ngụm từng ngụm nước, hai cái chân không khống chế được mà lui về sau một bước.

Hoa Giác làm bộ không nhìn thấy, nói với Lăng Vu Đề rằng: "Như vậy thì hiện tại Vu Đề bắt đầu bắt sâu đi. Ta cũng bận việc rồi, phải nhớ, không được giẫm hỏng vườn thuốc, nếu không thì, sẽ có trừng phạt!"

Nói xong, Hoa Giác liền xoay người rời đi. Để lại Lăng Vu Đề không biết làm sao mà đứng bên bờ của vườn thuốc.

Một hồi lâu sau, Lăng Vu Đề mới đắng mặt nhìn về phía Hoa Giác rời khỏi.

Bắt sâu, đây là một nhiệm vụ, đơn giản, mà lại không đơn giản...

Đơn giản chính là, sâu này không cắn người, cũng dễ thấy.

Không đơn giản chính là, sâu này quá nhiều, hơn nữa xấu đau xấu đớn!

Tuy rằng lớn lên xấu đui như vậy không phải là việc chúng nó có thể quyết định, nhưng Lăng Vu Đề biểu thị rằng: Cô vô cùng ghét bỏ chúng nó!

Chỉ vì, trên người chúng nó mọc đầy mụn nhọt, to nhỏ không đều các loại. Còn, sần sần sùi sùi!

Không khỏi cảm thấy run người, Lăng Vu Đề tự làm công tác chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, cuối cùng mới lấy dũng khí bước ra một bước... Không, là nửa bước xuống ruộng.

Một mảnh ruộng trồng thuốc được chia thành tám luống, hiện tại Lăng Vu Đề đang đứng ngoài rìa của ruộng trồng thuốc.

Bề ngoài của Diệp Tinh thảo đúng là rất giống như cây ớt hiểm, mỗi một cây cao chừng hai mươi centimet.

Lăng Vu Đề chỉ cần nhìn sơ qua thì cũng thấy được, Bích Thuý kia, hầu như đều góp mặt trên mỗi cành cây ngọn lá!

Mà ngay ở trên ngọn cao nhất của một cây Diệp Tinh thảo bên chân cô, có một con Bích Thúy đang ngọ nguậy.

Nhìn mụn nhọt trên người Bích Thúy, Lăng Vu Đề thật sự có loại cảm giác tê cả da đầu.

Đậu má! Zombie cô cũng không sợ hay buồn nôn, mà còn sợ một con sâu hay sao?!

Lăng Vu Đề biểu thị rằng hết sức xem thường chính mình tại lúc này!

Xiết chặt hai nắm tay, run người, Lăng Vu Đề rốt cục lấy dũng khí run run rẩy rẩy chìa tay về phía con Bích Thúy cách cô gần nhất.

Gần rồi... Gần rồi...

Rốt cục, Lăng Vu Đề nắm được giữa người con Bích Thuý.

Bích Thúy khoảng chừng ba centimet, béo ú.

Mò lên thì thấy mềm mại, nong nóng...

Cố nén suy nghĩ muốn phun ra, Lăng Vu Đề vội vã bỏ con Bích Thúy vừa bắt được vào trong hồ lô bên hông.

Thành công bắt được một con Bích Thúy, trong lòng cô đúng là có chút khiếp.

Tự mình cổ vũ tiếp sức một phen, lại khom lưng bắt sâu tiếp...

Đại khái sau nửa giờ, thủ pháp bắt sâu của Lăng Vu Đề đúng là càng ngày càng thuần thục.

Khi nhìn tới Bích Thúy thì trong lòng cô cũng không có buồn nôn như vậy nữa.

Chủ yếu là cô học được cách quên đi bề ngoài của nó...

Trời càng lên cao thì càng nóng, thân thể của Lăng Vu Đề sợ nóng, hơn nữa đặc biệt dễ dàng chảy mồ hôi.

Lăng Vu Đề lúc này, dùng "mồ hôi đầm đìa" để hình dung cũng không quá đáng!

Khí trời nóng lên, người ta sẽ tương đối dễ dàng nôn nóng.

Bắt sâu cũng không khó, thế nhưng khô khan đấy!

Lăng Vu Đề chỉ là liên tiếp khom lưng, bắt sâu... Tuần hoàn như vậy, thực sự là vô vị hết mức!

Không biết đã là lần thứ mấy giơ tay lau mồ hôi, Lăng Vu Đề khẽ cau mày, trong mắt đều là mất kiên nhẫn.

Đến cùng cô tới làm chi thế!

Aya: Mọi người đã thử làm điều gì khác lạ chưa? Mình đã từng ăn bánh kem bằng... Đũa >.< Chả là tổ chức sinh nhật cho bạn ở quán bún đậu mắm tôm (chả thấy ai đi sinh nhật vậy bao giờ) nên không có thìa. Nhớ đến ánh mắt như nhìn sinh vật lạ của người ta, mình cũng chẳng thấy sao cả. Chị đây vốn điên rồi nhá! Kkk

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play