Chờ cô tiếp thu ký ức của nguyên thân cùng nhiệm vụ này, những nỗi đau ngày hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không để nó vô ích như vậy!
Hình như nàng kia có phân phó người rải cái gì đó ở trên mặt cô, ngoại trừ đau thì Lăng Vu Đề cũng không có cảm giác gì khác.
Xem ra, nữ tử này thật sự vô cùng hận gương mặt này của cô đấy!
Sau đó...
Lăng Vu Đề đau đến hôn mê bất tỉnh, không biết trời trăng mây đất gì nữa--
Khi tỉnh lại lần nữa, Lăng Vu Đề hoàn toàn không mở mắt ra được.
Cô cố dùng sức để mở thì cũng thấy không rõ lắm!
Trên mặt, trên người đều đau đến mức cô muốn chửi thề!
Vị Diện Hiệp Hội này sao không đi lo mấy cái khác, sao cứ thích chỉnh cô không vậy?!
Mắt thì nhìn không thấy, cô cũng chỉ có thể dựa vào xúc giác của mình để đi thăm dò vị trí hiện tại.
Cô đưa tay sờ sờ dưới người mình, xúc giác rất quen thuộc, hình như là rơm rạ để lót như nhà tù ở thế giới đầu tiên...
Cô vừa mới muốn mò rộng ra thêm một chút, thì có tiếng nói rụt rè của một đứa bé truyền đến cách đây không xa: "Nương, người kia động đậy!"
Lăng Vu Đề nghe thấy sợ hãi trong lời nói của nó.
Động đậy?
Nói cô sao?
"A, a......"
Cô muốn nói một câu chào hỏi, kết quả lại chỉ có thể phát ra những tiếng khàn khàn khó nghe, như là tiếng cưa kim loại rỉ sét khi cưa gỗ, khó nghe đến mức chính cô cũng chán ghét!
Lăng Vu Đề muốn khóc, cô chỉ là tới công lược nam phụ thôi mà, vì sao cô lại thảm như vậy?!
Được rồi, cô cũng đã khóc luôn rồi.
Cô cuộn tròn người trên rơm, dùng âm thanh khó nghe mà khóc thút thít, dọa sợ tiểu khất cái đối diện không nhẹ đến mức nó phải nhìn chằm chặp mẫu thân mình.
Nước mắt chảy đến miệng vết thương của cô làm nó càng thêm đau, rơi vào đường cùng, Lăng Vu Đề muốn khóc thì cũng không dám khóc nữa.
Nỗ lực khắc chế cảm xúc của mình một chút, cô mới bắt đầu tiếp thu cốt truyện cùng ký ức.
----
Lăng Mộ Lam là đích nữ của Hữu tướng đương triều, tính cách nàng tương đối kiêu căng.
Phụ thân yêu thương, mẹ kế trìu mến, cùng thứ huynh thứ muội ở chung hòa hợp.
Chỉ là không nghĩ tới, phụ thân yêu thương là thật!
Mẹ kế trìu mến lại là giả! Thứ huynh thứ muội hòa hợp cũng là giả!
Ngay cả trượng phu mà nàng quý mến cho tới nay, cũng đã thông đồng với thứ muội vào lúc nàng không để ý!
Vậy mà hai người kia liên thủ hãm hại cha của nàng, hại chết ca ca của nàng!
Thai nhi nàng hoài bảy tháng, bị thứ muội thiêu sống!
Trời cao không tệ với nàng, cho nàng một cơ hội trọng sinh, để nàng quay về lúc mới cập kê còn chưa hứa hôn.
Lúc này đây, nàng nhất định phải che chở phụ thân cùng ca ca của chính mình thật tốt!
Khiến mẹ kế cùng thứ huynh thứ muội, nợ máu phải trả bằng máu --
----
Lăng Vu Đề mở to mắt, mắt cô rất đau, cô vẫn không thể thấy được gì cả.
Chỉ ngờ ngợ thấy được một mảng đen tối, nói vậy, hiện tại là ban đêm.
Máu trên mặt cùng trên người cô cũng đã khô lại, nhưng hơi động một chút thì miệng vết thương sẽ vỡ ra, sau đó lại chảy máu.
Lúc này Lăng Vu Đề chỉ có một cảm giác: Đau!
Tiếp thu cốt truyện cùng ký ức xong, Lăng Vu Đề vốn chuẩn bị liên hệ với Vị Diện Hiệp Hội.
Giờ cô cũng muốn mắng Vị Diện Hiệp Hội!
Vì sao phải cho nàng đến vào lúc này chứ!
Cho dù là sớm hai ngày cũng còn tốt hơn!
Hiện tại bộ dạng cô nhìn như đã chết rồi, rốt cuộc muốn nghịch tập như thế nào đây?!
Ký ức của nguyên thân vào lúc này cũng đã không có nữa.
Nói cách khác, thân thể này sớm muộn cũng ngỏm tỏi thôi!
Anh anh anh ~
Vị Diện Hiệp Hội, rốt cuộc thì luân gia có thù oán gì với các người thế hả?!
Hiện tại nếu cô ở tại miếu này, nếu không mất máu quá nhiều mà chết thì cũng sẽ lạnh đến chết! Mà nếu không lạnh chết, cô nhất định cũng sẽ đói chết!
Ngay lúc Lăng Vu Đề chuẩn bị liên hệ Vị Diện hiệp hội, đột nhiên có một cơn gió thổi qua phía cô.
Sau đó hình như có người hình đưa tay xem hơi thở của cô, thấy cô còn có chút hô hấp, liền ôm cô lên.
Lăng Vu Đề không thể nói chuyện, đôi mắt cũng nhìn không nhìn thấy, chỉ có thể tùy ý cái người không biết là bạn hay thù này ôm mình đi.
Tốc độ của người nọ cực nhanh, ở trong gió lạnh, ý thức Lăng Vu Đề lại trở nên mơ hồ lần nữa--
Chờ Lăng Vu Đề tỉnh lại, cô cũng không thể mở mắt, bởi vì đôi mắt của cô đã bị bịt lại. Giơ tay sờ thì Lăng Vu Đề mới biết được, không chỉ là đôi mắt. Trừ bỏ cái mũi cùng miệng, toàn bộ khuôn mặt cô đều bị bao kín.
Dưới thân là gấm vóc thoải mái, chăn cũng cực kỳ dễ chịu.
Hẳn là miệng vết thương trên người đã được bôi thuốc, hiện tại cô đã không còn có cảm giác đau nữa.
"Cô nương, ngươi tỉnh rồi sao?"
Một giọng nữ tương đối dễ nghe vang lên cách Lăng Vu Đề không xa, rất thân thiện.
Lăng Vu Đề há miệng muốn nói chuyện, những chỉ phát ra những tiếng "A a" như cũ.
Lăng Vu Đề khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ, cô phải biến thành người câm sao?!
Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa: "Cô nương không cần lo lắng, Hoa tiên sinh nói, giọng nói của người tuy rằng bị hỏng rồi, nhưng nếu kiên trì trị liệu thì sẽ khá lên."
Hỏng rồi?!
À, cô nhớ ra rồi.
Lăng Mộ Lam đã từng đổ nước sôi vào trong miệng cô.
Nói vậy, hiện tại cô không chỉ không thể nói chuyện, mà vị giác cũng nếm không được đi!
Chậc chậc chậc ~
Nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Lăng Mộ Lam lúc nàng ta trọng sinh, Lăng Vu Đề chỉ có thể kinh ngạc cảm thán.
Đúng vậy đúng vậy, Lăng Vu Đề chính là thứ muội, pháo hôi thứ ba của Lăng Mộ Lam sau khi trọng sinh!
Cái gì? Người thứ nhất và thứ hai đâu sao?
Chính là mẹ kế cùng thứ huynh rồi!
Lúc này, là lúc Lăng Mộ Lam trọng sinh trở về chưa quá ba tháng.
Nàng đã lấy thủ đoạn phi thường để hãm hại mẹ kế, khiến phụ thân nàng nhốt bà vào từ đường, sau đó giả thần giả quỷ, lấy không ít chuyện trái với lương tâm của mẹ kế ra, dọa đến mức bà phát bệnh tâm thần, cuối cùng rơi vào cảnh tự sát!
Mà thứ huynh của Lăng Mộ Lam, cũng chính là ca ca ruột của nguyên thân, cũng bị Lăng Mộ Lam liên hợp với ca ca mình, hại chết ở trong quân đội.
Trong quân đội có một người râu ria chết đi, vô cùng đơn giản!
Sau đó, dĩ nhiên liền đến phiên nguyên thân.
Còn có nửa năm mới tới lúc nguyên thân cập kê thì nàng đã bị Lăng Mộ Lam hãm hại tư thông với kẻ dưới, hơn nữa bị phụ thân Hữu tướng bắt gian trên giường.
Tức muốn hộc máu, Hữu tướng trực tiếp hạ lệnh nhốt nàng vào nhà lao trong phủ.
Lăng Mộ Lam đến nhà lao, tàn nhẫn dằn vặt nguyên thân một phen, rồi cho người ném nàng ném tới trong miếu tự sinh tự diệt.
Sau đó nàng ta lại đi nói với Hữu tướng, nguyên thân đã trốn đi cùng với người kia.
Thủ đoạn này, có thể nói là hoàn mỹ!
Thấy Lăng Vu Đề không có phản ứng, nàng kia lại nói chuyện: "Nơi này rất an toàn, cô nương có thể yên lòng dưỡng thương! Ta đi sắc thuốc cho cô nương trước!"
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, Lăng Vu Đề âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng không biết nơi này là đâu, nhưng hiện tại, ít nhất cô cũng an toàn.
Mặc kệ thế nào, thân thể bây giờ của cô đã không có cách nào kiếm được đối tượng công lược đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT