Chừng sáu giờ tối, Lăng Văn Dục cùng Lăng Văn Hạ cũng chưa có trở về ăn bữa tối.
Sau khi một mình Lăng Vu Đề ăn bữa tối rồi, cô thay một thân thường phục, mang khẩu trang, mũ lưỡi trai cùng kính râm rồi nhờ tài xế đưa cô tới nơi ở của Trình Cẩm Nhiên.
Vào lúc này thì Trình Cẩm Nhiên vẫn chưa về, Lăng Vu Đề ngồi xếp bằng trên mặt đất, tựa ở cửa chờ Trình Cẩm Nhiên.
Đại khái khoảng tám giờ thì Trình Cẩm Nhiên mới trở về, Lăng Vu Đề cũng đang dựa vào ở trên cửa mà ngủ.
Tối ngày hôm qua khi Trình Cẩm Nhiên gửi tin nhắn cho Lăng Vu Đề thì cô không hề trả lời, cả ngày hôm nay cũng không có liên hệ với anh.
Trình Cẩm Nhiên liền cho rằng Lăng Vu Đề đã tiếp nhận đề nghị chia tay của anh.
Chỉ là không nghĩ tới bây giờ cô lại ở trước cửa nhà anh.
Bởi vì tầng này chỉ có nhà anh thôi nên Lăng Vu Đề ngồi ở cửa nhà anh cũng không có bị người khác nhìn thấy.
Trình Cẩm Nhiên nhấc chân đi tới bên người Lăng Vu Đề, đưa tay nhẹ nhàng đẩy bả vai của cô một cái: "Tiểu Vu, tỉnh lại đi!"
Lăng Vu Đề cũng không có ngủ quá sâu nên cô lập tức tỉnh lại.
Cô ngẩng đầu cười cười với Trình Cẩm Nhiên: "Cẩm Nhiên anh đã về rồi! Em lo rằng anh đang bận, thế nên không có gọi điện thoại cho anh."
Nhìn Lăng Vu Đề như vậy, tia áy náy lại chợt lóe lên trong ánh mắt Trình Cẩm Nhiên.
Nếu như là một năm trước, sao anh lại có thể áy náy với Lăng Vu Đề được!
Chỉ là trong một năm chung đụng này, mỗi một lần khi Trình Cẩm Nhiên đối mặt với Lăng Vu Đề, anh đều sẽ nhớ rằng đề nghị yêu đương của anh, hoàn toàn chính là vì kích thích, trả thù Lăng Văn Dục.
Lăng Văn Dục thì kích thích được rồi, thế nhưng một năm qua, số lần gặp mặt giữa bọn họ đã ít lại càng thêm hiếm hoi, mỗi một lần thì Lăng Văn Dục đều sẽ nói Lăng Vu Đề quan tâm đến anh bao nhiêu.
Để anh biết rằng nếu lựa chọn yêu đương với Lăng Vu Đề thì phải cẩn thận đối đãi với cô, đừng làm tổn thương cô!
Khoảng thời gian này, anh đã nghĩ thông suốt.
Chuyện giữa anh cùng Lăng Văn Dục đã trôi vào dĩ vãng.
Tuy rằng anh đã từng coi Lăng Văn Dục là sinh mệnh, thế nhưng sự thực đã chứng minh rằng, khi anh không có Lăng Văn Dục thì anh cũng có thể sống cho thật tốt!
Đã như vậy thì, anh nên cách xa cô gái Lăng Vu Đề này, để không thương tổn tới cô!
Trình Cẩm Nhiên đã do dự rất lâu, tối hôm qua mới quyết định gửi tin nhắn qua cho Lăng Vu Đề.
Anh đưa tay đỡ Lăng Vu Đề còn ngồi dưới đất lên: "Trên đất lạnh như vậy, cảm mạo thì làm sao bây giờ?! Thấy tôi không ở nhà thì em cũng không biết trở về hay sao!"
Lăng Vu Đề chu chu miệng, bởi vì cô ngồi quá lâu thế nên đôi chân đã tê rần.
Cô tựa sát vào Trình Cẩm Nhiên: "Nhớ anh mà! Đương nhiên phải chờ tới khi anh trở về mới cam tâm nha!"
Thấy Lăng Vu Đề tựa hồ không có để ý tới tin nhắn anh gửi tới ngày hôm qua thì Trình Cẩm Nhiên do dự một chút, ôm lấy cô rồi mở cửa phòng, sau đó đỡ Lăng Vu Đề ngồi vào trên ghế sô pha trong phòng khách.
Lăng Vu Đề một tay xoa xoa đôi chân đã tê rần, một tay đi lấy remote đặt ở trên khay trà mở ti vi lên.
"Uống ly sữa bò nóng đi."
"Ừm! Cảm ơn Cẩm Nhiên, nhanh ngồi xuống đi! Khuynh thế sủng phi sắp được chiếu rồi!"
Lăng Vu Đề nhận lấy ly sữa của Trình Cẩm Nhiên đưa tới rồi lại kéo ống tay áo của anh, để anh ngồi ở bên cạnh mình.
Thời gian vừa vặn, vào lúc này đang tới khúc dạo đầu.
Toàn bộ phim này do có tập đoàn Lăng thị đầu tư không ít, thế nên mặc kệ là đội hình diễn viên hay là trang phục khắp tất cả mọi mặt, đều được làm tốt nhất!
Bởi vì trong phòng có mở điều hòa nên cũng không quá lạnh.
Chính là cô canh ở cửa cả tiếng đồng hồ nên lạnh muốn thảm!
Mở đầu bộ phim, chính là Lăng Vu Đề với một thân cung trang màu đỏ, cô đứng phía trên cung điện nhìn lên bầu trời.
Cô không nói gì, chỉ là phối lời bộc bạch.
"Mười năm, thời gian trôi qua thật nhanh! Chỉ chớp mắt, ta đã đi tới cái thời đại này, đã lâu như vậy rồi! Hoàng cung khổng lồ này, hoá ra cũng đã mài ta đến thay hình đổi dạng! Ngọc Hoa, có phải là chính là bởi vì ta không còn là ta của thuở ban đầu, vì thế nên chàng mới bỏ ta mà đi?"
Hình ảnh dần dần được kéo xa, bóng người Lăng Vu Đề cũng càng ngày càng nhỏ bé.
Sau đó hình ảnh xoay một cái, liền đến thời hiện đại với những tòa nhà cao tầng, ngựa xe như nước.
Một cô gái đang mặc quần jean màu bút chì cùng T-shirt màu đen có ống tay áo màu đỏ, cõng ba lô leo núi đang một mình đi về phía rừng rậm, cô mới vừa đi tới một nửa thì đã nhận được một cú điện thoại: "Này? Điềm Điềm, mình? Không phải đã nói rồi sao?! Mình muốn đi mạo hiểm, đi thám hiểm trong rừng rậm đó! Yên tâm, mình sẽ chú ý an toàn!"
Nhận điện thoại được một hồi lâu thì nữ sinh mới cúp điện thoại, tiếp tục vào sâu trong rừng rậm.
Cây cối trong rừng rất rậm rạp, ánh sáng đặc biệt tối tăm, đi không bao lâu thì cô bước hụt.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì hình như cô vẫn ở bên trong vùng rừng rậm kia.
Chỉ là, hình như cũng không phải?
Đến khi cô thoát khỏi rừng rậm thì mới phát hiện rằng, cô đã đến một địa phương hoàn toàn xa lạ.
Những người mặc đồ cổ trang kia đang làm gì thé? Đóng phim sao?!
Vì sao họ lại dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật để nhìn cô?!
----
Xem xong hai tập phim mở đầu, nhưng Lăng Vu Đề còn có chút chưa hết thòm thèm.
"Khi đóng thì không cảm thấy gì, đến khi biên tập lại thì có loại cảm giác khác lạ thật đó!"
Trình Cẩm Nhiên nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề, hai tập kịch truyền hình, hai giờ.
TV truyền phát sóng được hai giờ, anh liền do dự hai giờ.
Hiện tại rốt cục cũng xong, Trình Cẩm Nhiên cũng quyết định mở miệng.
"Tiểu Vu, tin nhắn vào tối ngày hôm qua tôi gửi cho em, em có nhìn thấy không?"
Lăng Vu Đề hấp háy mắt rồi nghiêng đầu "Suy nghĩ một chút": "Tin tức? Là tin nhắn nói chia tay hay sao?"
Trình Cẩm Nhiên gật đầu: "Ừm, chính là cái đó."
"Há, em biết rồi, đó là trò đùa dai của anh thôi! Đúng hay không?"
Lăng Vu Đề cười hỏi, dường như cô chỉ cho rằng cái tin nhắn kia là Trình Cẩm Nhiên đùa dai thôi.
"Không, tôi nói thật. Tiểu Vu, chúng ta chia tay đi!" Trình Cẩm Nhiên lắc đầu phủ nhận suy đoán của Vu Đề.
Lăng Vu Đề bật dậy khỏi ghế sô pha, cô có chút vội vàng hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì, xưa nay tôi chưa từng thích em..."
Trình Cẩm Nhiên cũng đứng lên, anh áy náy nhìn Lăng Vu Đề: "Xin lỗi!"
"Em không muốn anh xin lỗi! Nếu như anh không thích em, tại sao lại muốn qua lại với em?!"
Đôi mắt cô ngậm lệ, vẻ mặt khổ sở.
Trình Cẩm Nhiên mím mím môi, tại sao?
Đúng là có nguyên nhân, thế nhưng anh có thể nói ra nguyên nhân đó sao? Không thể!
"Bởi vì tôi chỉ muốn thử cái cảm giác yêu đương một chút. Chỉ là sau đó tôi đã phát hiện, tôi không muốn yêu đương với em."
Trình Cẩm Nhiên tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ, anh hi vọng Lăng Vu Đề sẽ không truy hỏi nữa.
Đưa tay gạt nước mắt, Lăng Vu Đề tự giễu cười cười: "Hóa ra là như vậy sao?"
Cô khom lưng nhặt lấy áo khoác rồi mặc vào, lấy cái túi xách của mình lên: "Vậy thì nhấc lên được, bỏ xuống được đi! Còn việc công bố tin chia tay, chờ bộ phim truyền hình này được chiếu xong thì hãy công bố. Em đi trước!"
Nói xong, Lăng Vu Đề quả quyết xoay người rời đi.
Trình Cẩm Nhiên đứng ở nơi đó, nhìn cánh cửa đã đóng sập lại mà xuất thần.
Aya: Tối qua mưa to ngập hơn đầu gối, trên xe lại lên cơn đau dạ dày. Về tới nhà thì giữa đêm lại phát sốt, nên không ra chương được. Xin lỗi mọi người nhiều nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT