Đào Ninh vừa xuống máy bay thì thấy ngay một cái bảng hiệu nền trắng chữ đen ghi tên mình nhấp nhô trong đám người đến đón người quen. Cậu vừa cười vừa đi tới: “Anh, em đây nè.”

Trịnh Phi đang giơ bảng hiệu chợt ngẩn ra, thân hình tròn trịa chen chúc đi đến, hai bắp chân to khỏe lộ ra bên dưới quần cộc, đi bước nào là núng nính bước đó. Hắn xoa xoa mắt: “Đào Ninh?”

Hai người đứng cách nhau một chút, Đào Ninh hỏi hắn: “Sao vậy? Không nhận ra à?”

“Đm! Tiểu tử cậu nuốt thuốc trường sinh hả? Chẳng thay đổi chút nào hết.” Trịnh Phi nện cậu một cái, rồi cầm hành lý của Đào Ninh lên.

Đào Ninh cũng không khách sáo: “Mấy năm nay anh ăn ở tốt quá nhỉ?”

“Haha, đừng nói nữa.” Dù mập nhưng hắn rất hạnh phúc: “Tại em chưa thưởng thức tay nghề của chị dâu em thôi, phải nói là tuyệt đỉnh, chuẩn 5 sao luôn. Lúc mới cưới về thiếu điều còn làm cho anh một ngày bốn bữa rồi thêm cả ăn khuya nữa kìa. Trọng lượng của anh bây giờ có gió thần cũng không thổi bay nổi, mà chị em vẫn chê anh gầy là sao nhỉ?”

Đào Ninh bị hắn chọc cười ra tiếng: “Đợi em thu xếp ổn thỏa sẽ đi thưởng thức tay nghề của chị dâu ngay.” Cậu theo Trịnh Phi lên xe, hai người bắt đầu ôn chuyện cũ. Bọn họ là bạn thời đại học, ở cùng kí túc xá nên khá là thân thiết. Lần này Đào Ninh về nước thì Trịnh Phi là người kích động hơn ai hết, lập tức xin nghỉ để đi đón cậu.

Qua cái đèn đỏ, Trịnh Phi nói: “Anh nghĩ em không về chứ, ba mẹ em bên đó thế nào rồi?”

“Tốt lắm anh, còn đi du lịch khắp thế giới, em từ đứa trẻ bị bỏ rơi tiến hóa thành thanh niên bị bỏ rơi rồi.” Đào Ninh nói: “À, mẹ em biết anh có con gái nên có bảo em mang quà về cho bé  này.”

“Vậy nhanh cảm ơn bác giúp anh, mấy năm rồi mà bác vẫn nhớ.” Qua ngã tư này là đến trường học cũ, nhưng hai người không có thời gian vào đi dạo. Cũng may mà Đào Ninh về lại chỗ thường ở nên sau này vẫn về đây thăm trường được. Trịnh Phi quan sát cậu một lúc, rồi đắn đo hỏi: “Em có… bạn trai chưa?”

Đào Ninh bất đắc dĩ lắc đầu: “Công việc bận lắm, không có thời gian tìm bạn trai.”

Cậu nói bận là bận thật chứ không phải kiếm cớ. Đào Ninh là nhà báo, phải đi phỏng vấn, đi công tác, biên tập rồi viết bản thảo này nọ. Mỗi lần có sự kiện quan trọng là phải làm ngày làm đêm, vậy mà nhiều lần còn viết bài không kịp, viết xong còn phải đặt tiêu đề, bận rộn vô cùng. Nhưng Đào Ninh lại thấy khá tốt, lần này cậu về nước là vì một đàn anh của cậu về đây mở tòa soạn, vì mới nên đang thiếu mấy nhà báo lão luyện, bèn túm luôn Đào Ninh. Cậu cũng ở nước ngoài mấy năm rồi nên muốn về thăm nhà một chút, nên đồng ý luôn.

Trịnh Phi đưa cậu đến nhà, hẹn ăn bữa cơm xong thì về đi làm tiếp. Đào Ninh kéo hành lý lên lầu, mở cửa phòng, ngôi nhà cậu ở từ nhỏ đến lớn đập vào mắt. Cậu hít sâu, muốn cảm nhận một chút ngôi nhà đã lâu không gặp, kết quả là hít một mũi bụi, cảm thấy mình như thằng ngốc ấy.

Cất hành lý xong thì Đào Ninh bắt đầu dọn dẹp nhà, cũng may là cứ vài ba tháng sẽ có người tới dọn. Nếu không… cậu có dọn đến mai cũng chưa chắc dọn ra được một chỗ để ngủ.

Phòng ngủ vẫn giống hệt như cũ. Đào Ninh mở cửa sổ cho thông gió, kéo mấy tấm vải che bám bụi xuống, lấy ga giường trong vali ra thay mới. Dọn dẹp xong hết thì đã đến chạng vạng, cậu mệt mỏi ngồi xuống đất nghỉ, quệt quệt mồ hôi, giơ tay lên nhìn thì toàn là bụi, bèn đi tìm khăn giấy. Đào Ninh nhìn xuống sàn thì thấy một góc hộp giấy lộ ra dưới gầm giường, nghĩ một hồi thì đẩy ngược cái hộp vào lại.



Chưa kịp cảm nhận chút thay đổi nơi quê nhà thì sáng hôm sau, cậu đã nhận liên hoàn call từ Phùng Học Kỳ, túm cậu đến công ty. Đào Ninh chạy đến chỗ làm, cười khổ: “Em tưởng về tới nơi phải được mấy ngày nghỉ chứ?”

Phùng Học Kỳ râu ria đầy mặt, vành mắt đen thui, chỉ vào văn phòng làm việc lớn hình hạt mè, nói: “Thời gian là vàng bạc, không thể lãng phí thời cơ. Trong năm tới chúng ta có thể đổi cái văn phòng khác sáng sủa rộng rãi hay không thì phải nhờ tiểu Đào cậu chịu khó chạy vài chuyến lấy bài đấy. À, mắt bị mòn một ít nữa.”

Đào Ninh tìm chỗ ngồi xuống. Đúng là phòng làm việc rất chật, tám người với hai cái máy in chen chúc trong căn phòng vỏn vẹn 10m2, trong góc cũng toàn là báo giấy chất từng chồng trên sàn nhà. Có hai thực tập sinh trực ca gọi điện hẹn phỏng vấn này nọ, ra ngoài phỏng vấn lấy tin chỉ có hai người là Đào Ninh và Phùng Học Kỳ.

“Ban đầu cũng tính cho cậu nghỉ vài ngày, ngặt nỗi hôm nay khó lắm mới hẹn được người để lấy tin viết bài nhưng anh bận chẳng còn giờ nào để nhét nữa, đành nhờ cậu vậy.” Nói rồi đưa tài liệu cho cậu xem: “Một nhà tài chính mới nổi, hẹn rất khó, thông tin công ty bọn họ đã liệt kê hết rồi, đỡ cho chúng ta một bước.”

Đào Ninh xem qua một lượt rồi nói: “Chiều em sẽ đi.”

Thành phố B phát triển nhanh thật, Đào Ninh ngồi vào xe của Phùng Học Kỳ, dù đã đi theo hướng dẫn nhưng phải một tiếng sau mới tìm được đến nơi, là một tòa nhà trông rất cao cấp. Đào Ninh đi đến phòng cho khách, xuất trình thẻ phóng viên, hỏi rõ tầng lầu rồi vào thang máy.

Thư kí dẫn cậu đến phòng chờ, rót nước, nói: “Tổng giám đốc Úc vẫn còn đang họp, cậu Đào vui lòng chờ vài phút nhé.”

“Vâng.” Đào Ninh cầm ly nước, gật đầu cảm ơn.

Các câu phỏng vấn được soạn nghe thật đại trà, nhiều câu chỉ cần lên mạng tìm vài phút là ra, vậy mà phải chạy đến đây một chuyến. Nói thật, cậu chẳng hy vọng gì, nếu đối phương không phối hợp thì lúc viết bài đành phải tự phát huy năng lực vậy.

Mười lăm phút sau, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Người đến mặc vest, cà vạt sọc xanh đen, rất cao, ngũ quan sắc sảo, trông rất đẹp trai.

Bốn mắt nhìn nhau, rồi vài giây yên lặng. Đào Ninh là người phản ứng trước, cười nói: “Chào anh, tổng giám đốc Úc.”

“Tổng giám đốc này, chắc tôi sẽ làm phiền anh tầm bốn mươi phút, nếu không có gì nhiều tôi sẽ rút ngắn thời gian, vậy bây giờ tôi bắt đầu được chưa?” Nói rồi lấy máy ghi âm ra.

Úc Phong đáp: “Được.”

Công việc diễn ra suôn sẻ, Đào Ninh hỏi lưu loát, Úc Phong đáp gọn gàng. Lúc thư kí lại vào rót nước cho Đào Ninh, thì có đem cho Úc Phong một ly cà phê.

Ly cà phê rất nhạt màu, nhìn như cho rất nhiều sữa. Đào Ninh hỏi xong câu cuối cùng cũng chỉ mất có hai mươi phút. Cậu vẫn không tắt máy, mà lại hỏi: “Anh cảm thấy trà với cà phê cái nào ngon hơn?”

“Trà.” Úc Phong trả lời không cần nghĩ.

Đào Ninh bật cười đứng dậy: “Vậy sao, xem ra khẩu vị của tôi và tổng giám đốc khác nhau nhiều rồi.”

“Tôi thấy cà phê bỏ thật nhiều sữa là ngon nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play