Giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên. Đó là một cô nương cực kì xinh đẹp đang đứng giữa đại sảnh, có lẽ nàng ta đang chuẩn bị hiến nghệ thì nhớ đến Hoàng Thùy, muốn nàng đứng dậy cùng góp vui. Lúc Hoàng Thùy nhìn thấy nàng thì cực kỳ kinh ngạc, trên đời này lại có nữ tử xinh đẹp đến mức này sao? Trần Tử Đình thấy nàng bày ra vẻ mặt đó thì khó chịu, nhéo nhẹ bên hông nàng một cái.

“Không cần nhìn chăm chú như vậy.”

Hoàng Thùy bấy giờ mới hồi thần lại, cũng không lập tức trả lời câu hỏi của mỹ nữ trên sân, chỉ quay qua Trần Tử Đình hỏi.

“Người này là ai?”

“Muội muội của Hoàng Thúy, Hoàng Yến Nhi.”

“A, thì ra là muốn làm khó ta.”

“Có cần ta ra mặt giúp nàng không?”

Hoàng Thùy bỗng cười tinh quái.

“Chàng muốn hiến nghệ giúp ta sao?”

“Chẳng lẽ nàng nỡ để nhiều nữ nhân như vậy nhìn ta?” Trần Tử Đình không trả lời mà nghiêm mặt hỏi lại.

“Tất nhiên là không rồi. Chàng là của ta.”

Hai người không coi ai ra gì nhỏ giọng chàng chàng thiếp thiếp, đến khi Hoàng Yến Nhi sắp hết kiên nhẫn, Hoàng Thùy mới đứng dậy chắp tay nói.

“Xin thứ lỗi cho Hoàng Thùy ta ngu dốt, từ nhỏ không được học hành đàng hoàng nên không có tài cán gì có thể hiến nghệ. Kính mong mọi người có thể bỏ qua.” Giọng điệu của nàng rất từ tốn, câu chữ cũng đâu vào đấy khiến người ta không chê vào đâu được.

“A, thật đáng tiếc. Nói như vậy Hoàng Thùy cô nương từ nhỏ trong nhà đã nghèo khó nên không đủ tiền mời người đến dạy học sao?” Hoàng Yến Nhi không từ bỏ, giả vờ ngây thơ chậc chậc mấy tiếng. Có điều đôi mắt nhìn như ngây thơ kia lại đang nổi lên từng đợt sóng cuồn cuộn.

Sau khi biết được Hoàng Thùy lại một lần nữa cùng Thân vương gia – người mà nàng vẫn luôn ái mộ ở cùng nhau thì rất tức giận. Ngày đó nàng còn quá nhỏ, không thể xấu hổ yêu cầu cha mẹ gả mình cho vương gia nên đã rất hối hận. Hiện tại có cơ hội thì Hoàng Thúy tưởng chừng đã chết lại trở về. Nàng rất không cam lòng, chỉ muốn cướp lại nam nhân này cho bằng được. Còn chưa kể cha mẹ đang có ý hòa giải với nữ nhân này, còn khuyên nàng tiếp cận nàng ta cho bằng được, khiến nàng muốn tức chết nhưng không thể trái ý.

“Đúng vậy, ta từ nhỏ đã mồ côi, được người đời nuôi dưỡng mới được như ngày hôm nay.” Hoàng Thùy chỉ nói lời thật lòng, nhưng những người khác trong đại sảnh lại liên tục đưa mắt nhìn về phía người nhà họ Hoàng. Không biết phải hận như thế nào mới có thể phủ nhận hoàn toàn thân thế như vậy.

Có thể khiến cho Hoàng Thùy trực tiếp nói ra điều này, Hoàng Yến Nhi rất hài lòng, không để ý gương mặt tái mét của cha mẹ và sự dè bỉu của người xung quanh, nàng tiếp tục lên tiếng.

“Cô nương thật đáng thương. Nhưng ngược lại lại được vương gia yêu mến, quả nhiên là có phúc khí. Có điều không có nhà mẹ đẻ để dựa dẫm, nếu sau này bị người bắt nạt sẽ không tốt lắm.” Vẻ mặt nàng ra vẻ giống như đang cực kỳ thương cảm cho Hoàng Thùy, nhưng lời nói lại mang đầy ý nghĩa.

Một câu nói hai ý, một là chê Hoàng Thùy thân phận thấp kém không xứng với Thân vương, một lại nhắc nhở nàng nếu không có chỗ dựa nhà họ Hoàng, sau này nàng chắc chắn sẽ không đứng vững trong vương phủ. Bây giờ Hoàng Thùy vừa tuyên bố mình không cha không mẹ, nếu sau bữa tiệc này nàng lại đến nhà họ Hoàng giải hòa, tiếp tục mối quan hệ với nhà họ Hoàng thì quả thật khiến người khác chê cười.

Hoàng Thùy nhìn đến vẻ mặt đắc ý, tự cho mình thông minh của Hoàng Yến Nhi mà ngao ngán. Cô nương này có lẽ thua nàng đến bảy, tám tuổi, chỉ bằng học sinh cấp ba ở hiện đại. Nàng vẫn nên không so đo với trẻ nhỏ. Trong lúc suy nghĩ không biết nên nói thế nào để không làm tổn thương người ta thì Trần Tử Đình đã lên tiếng trước.

“Ta là chỗ dựa của nàng. Ai muốn bắt nạt nàng thì tới hỏi trước xem ta có đồng ý không đã.” Giọng nói trầm ổn vang lên làm nát tan biết bao trái tim thiếu nữ. Nói xong còn ôm hông người bên cạnh, kéo nàng ngồi xuống.

Hoàng Yến Nhi bị Trần Tử Đình làm cho á khẩu, tâm trạng xuống dốc không phanh. Đang lúc luống cuống không biết nên làm gì thì hoàng đế Trần Tử Dương lên tiếng, cấp cho nàng cái bậc thang.

“Không phải Hoàng tiểu thư muốn hiến nghệ sao. Chúng ta vẫn đang chờ đợi ngươi biểu diễn tài nghệ đấy.”

Nghe được lời này giống như được đặc xá, Hoàng Yến Nhi vội ôm đàn tỳ bà gãy một khúc. Cố gắng dùng giọng hát trong trẻo nhất của mình tác động đến nam nhân đang ngồi ở nơi kia.

Nghe ca múa hát cả một buổi, Hoàng Thùy có chút nhàm chán ngáp dài ngáp ngắn. Nàng thật sự không hiểu vì lý gì mà những tiểu thư có học thức như thế lại tranh nhau khoe sắc giữa sảnh đài, như đang chào hàng khiến người khác chú ý đến vậy. Nhìn chẳng khác gì những con khỉ đang nhảy múa cho người khác mua vui.

“Bao giờ thì bữa tiệc kết thúc thế?”

“Cố gắng thêm một chút nữa, ta đến nói với hoàng huynh một tiếng.” Trần Tử Đình cũng biết nàng chán ghét những bữa tiệc như thế này. Đứng dậy, nhanh chóng đi vòng đường sau, đến bên người thái giám thân cận của hoàng đế nói một tiếng để hắn truyền lời. Đến lúc hắn chuẩn bị rời đi thì thái giám kia lại chạy tới, dâng cái hộp gỗ nhỏ lên.

“Đây là lễ vật gặp mặt cho Hoàng Thùy cô nương. Hoàng Thượng muốn nhờ ngài chuyển đến cho cô nương ấy.”

“Được, thay ta cám ơn hoàng huynh.”

Hoàng Thùy đang ngồi chống cằm xem múa hát đợi Trần Tử Đình trở lại thì cảm giác được có cái gì đó không đúng. Chưa kịp nhận ra chuyện gì thì bên ngoài đại sảnh có tiếng hô lớn vang lên.

“Có thích khách, bảo vệ hoàng thượng.” Vừa dứt lời, hơn mười tên áo đen ở đâu xông ra chém loạn ở đại sảnh, nhìn bọn họ có vẻ như muốn lao đến bên người hoàng đế, nhưng nhìn kỹ lại thấy giống như đang muốn trì hoãn thời gian.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hoàng Thùy, nàng không kịp đợi Trần Tử Đình mà đứng dậy chạy về hướng trước đó cảm giác không đúng.

Dùng tốc độ nhanh nhất bắt kịp ba người áo đen đang giao đấu với lính đi tuần. Có vẻ như lính tuần tra khác đã tập trung ở đại sảnh bảo vệ hoàng thượng, vậy nên nơi này mới lỏng lẻo như vậy, chỉ có hai người, mà võ công lại không bằng liền bị bọn áo đen khống chế. Nhân lúc cả hai bên vẫn đang giằng co, nàng nhanh chóng tiếp cận một người áo đen trong số đó.

Có điều bộ váy xinh đẹp trên người nàng lại quá mức rắc rối. Vừa đưa tay muốn đánh ngất tên áo đen kia thì chân đạp phải gấu váy, ngã nhào lên người hắn. Động tĩnh không quá lớn, nhưng có lẽ do bộ váy quá mức nổi bật, mà ánh trăng trên trời lại quá mức chói rọi khiến từng đường kim tuyến sáng lên.

Hoàng Thùy thầm than hỏng bét, không để cho những người khác phản ứng kịp, nàng nhanh chóng hành động trước. Thần không biết quỷ không hay lấy được đồ cần lấy, sau đó ngã lăn quay xuống đất, giọng hét thảm thiết vang lên trong đêm tối.

“AAA! Tử Đình, cứu, cứu ta!” Đồng thời ánh mắt đầy hoản loạn và sợ hãi nhìn một màn chém giết phía trước.

Tiếng hét với âm lượng cực lớn của nàng tuy không thể khiến tình hình hỗn loạn trong đại sảnh chú ý tới, nhưng Trần Tử Đình giống như có thần giao cách cảm, sau khi loáng thoáng nghe được tiếng kêu cứu liền nhận ra đây là giọng của nàng. Nhanh chóng giao phó việc bảo vệ hoàng đế cho Dạ, sau đó chạy vụt đến nơi phát ra tiếng hét. Trịnh Vi Hòa dường như cũng nhận ra, gọi thêm một vài người rồi theo đuôi Trần Tử Đình ra ngoài. Trên đường đi thì bắt gặp Hoàng Đông cũng đang chạy về hướng này.

Kế dương đông kích tây chỉ vì tiếng hét của Hoàng Thùy mà sắp bị người phát hiện. Tên áo đen bị nàng đẩy ngã tức giận cầm kiếm muốn đâm nàng một nhát. Hoàng Thùy ra vẻ sợ hãi lăn một vòng khiến cả người đầy bùn đất, cũng tránh đi một đao.

“Chạy mau!”

Một tên áo đen khác thấy tình hình không ổn liền la lớn với đồng bọn. Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang đến gần, ba người nhanh chóng hạ gục hai lính tuần rồi vội vã chạy.

Hoàng Thùy cũng không ngăn cản bọn chúng, dù sao để bọn hắn chạy thoát mới đúng ý nàng. 

Gót chân bọn áo đen vừa biến mất trong đêm, Trần Tử Đình liền chạy tới. Chật vật chống người ngồi dậy, Hoàng Thùy cảm thấy số mình thật xui xẻo, chỉ là lăn vài cái cũng bị đá đập phải khiến lưng đau điếng.

“Nàng không sao chứ?” Trần Tử Đình khi nghe tiếng hét thảm của Hoàng Thùy thì tim thót lên, đến khi nhìn thấy nàng chật vật ngồi trên đất thì đau lòng không thôi. Kéo nàng đứng dậy, sau khi xác định nàng không có chuyện gì mới ôm chặt người vào lòng. 

“May mắn, nàng không có chuyện gì.” Hắn tự hỏi rồi tự trả lời, ôm nàng một lúc lâu mới tách ra, nhẹ nhàng phủi bụi đất dính trên người nàng.

“Sao nàng lại ra đây, không phải ngồi chờ ta sao?”

Nàng quệt miệng dính cát một cái mới từ từ giải thích.

“Chàng mới đi được một lúc thì ta cảm thấy chán, liền ra ngoài đợi chàng. Lúc này có vài bóng đen khả nghi đang lén lén lút lút chạy về một hướng, chưa kịp suy nghĩ ta đã chạy theo xem thế nào. Đến nơi này liền thấy ba tên áo đen đang đánh nhau với hai người kia. Trong lúc không cẩn thận liền ngã nhào lên người một tên áo đen, bị hắn dùng kiếm suýt đâm chết. Sau đó vì quá sợ hãi nên mới hô to gọi chàng đến cứu mạng. Bọn họ hình như nghe được tiếng bước chân của chàng nên mới bỏ chạy.” Đúng hơn là sát khí của chàng quá mạnh khiến bọn họ chưa kịp thấy người đã sợ chạy mất dép. Hoàng Thùy nửa thật nửa giả kể lại cho hắn nghe, chỉ là câu cuối lại để ở trong lòng.

Hai người vừa lôi nhau đứng dậy thì Trịnh Vi Hòa và Hoàng Đông cũng đuổi kịp tới, thấy người không sao mới nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ mau chóng chạy đến bên hai người lính tuần tra đang nằm bất tỉnh kiểm tra thương thế. May mắn là chỉ bị thương, không có ai tử vong.

Bên trong đại sảnh đang tận lực bảo vệ hoàng đế, mấy tên áo đen sau khi nhận được tín hiệu phát sáng mới tản ra chạy trốn, số không may mắn bị bắt thì cắn thuốc tự tử. Trong số đó có một người chưa kịp cắn thuốc đã bị Dạ bổ ngay đầu bất tỉnh nhân sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play