Sau khi giải tán thôn dân dưới chân núi của hai nước Thủy Biên và Ngư Họa, Hoàng Thùy xuôi theo dân chạy nạn đến thành trì gần nhất thuộc nước Ngư Họa. Vì người dân ở dưới chân núi Tuyết Tâm không nhiều, trên người cũng không có mang theo bệnh truyền nhiễm nên không có cảnh cổng thành đóng cửa không cho người bên ngoài đi vào. Thành chủ ở đây cũng được coi là thanh liêm, xuất ra một số vốn không nhỏ để giúp đỡ người dân chạy nạn.
May mắn, năm quốc gia Phượng Hòa, nước Chu, Ngư Họa, Thủy Biên và nước Ly cùng dùng chung một loại ngân phiếu, vậy mới không có cảnh Hoàng Thùy chịu đói vì không đổi được tiền.
Hoàng Thùy đến ngân hàng tư nhân đổi ra một ít bạc thỏi và bạc vụn, tìm một khách điếm sạch sẽ để lấp đầy bụng rồi tắm rửa nghỉ ngơi. Đánh một giấc đến trưa hôm sau, sau khi ăn uống no nê, Hoàng Thùy mới xếp bằng hai chân ngồi trên giường nghiên cứu xích băng không một chút sứt mẻ đang toát ra hàn khí mãnh liệt.
Nhìn một buổi nàng vẫn không nhìn ra được Xích băng này được chế tạo từ cái gì, chỉ thấy nó dài tầm một mét, hai đầu dây xích là hai quả cầu trắng noãn to bằng nắm tay em bé mới sinh. Sau một hồi nắn nắn hai quả cầu, bỗng cạch một cái, Hoàng Thùy ấn phải cơ quan nào đó khiến cho hai quả cầu rời khỏi dây xích, lăn lông lốc trên giường gỗ.
Xích, cầu đứt lìa, khiến cho xích băng dần dần mất đi hàn khí, trở thành một sợi dây xích bình thường. Điều đáng ngạc nhiên chính là trên hai quả cầu xuất hiện hai lỗ vít, đúng vậy, chính là hai lỗ vít. Hoàng Thùy nhìn thấy mà ngây người, trống ngực đập liên hồi, vui mừng khôn xiết.
Thời đại này máy khoan còn chưa có xuất hiện, cho dù đó là máy khoan tay, điều này có nghĩa xích băng có liên quan đến người hiện đại, có lẽ thông qua nó sẽ tìm được đường về.
Hoàng Thùy càng trở nên nóng vội, muốn mở ra xem bên trong quả cầu có cái gì. Mở balo lấy ra một cái kéo nhỏ, nàng cẩn thận tháo đinh vít trên quả cầu ra. Dường như bên trong còn một cái nút, nàng khẩy nhẹ nó một cái, làm cho quả cầu đẹp đẽ tách ra làm đôi, ở giữa xuất hiện một mảnh da bò cuộn tròn.
Mở ra miếng da bò nhỏ bé, quả nhiên bên trên còn chi chít chữ.
“Báu vật ngũ quốc => Bích Vong Quyết, núi lửa Tuyết Tâm.”
Nhìn ký tự “=>”, Hoàng Thùy có chút giật giật khóe miệng, không nghi ngờ gì nữa, người tạo ra xích băng chính là người xuyên không, chỉ là không biết người này ở thời đại nào, sao lại có kiến thức ghê gớm đến vậy, có thể tạo ra xích băng thần kỳ như thế này.
Bích Vong Quyết, đây chính là bí tịch mà Trần Tử Đình từng nhắc qua. Nếu như đúng với nội dung trên da bò, thì muốn tìm thấy Bích Vong Quyết cần phải tập hợp đủ năm báu vật của ngũ quốc. Có điều tại sao lại nhắc đến núi lửa Tuyết Tâm?
Hoàng Thùy cũng không suy nghĩ nhiều, câu trả lời chắc chắn sẽ có sau khi nàng tìm được Bích Vong Quyết. Nhanh chóng mở quả cầu tiếp theo ra, bên trong cũng có một miếng da bò y chang như vậy. Vội mở ra miếng da bò thứ hai, một hàng chữ hiện lên trước mắt nàng.
“Bản đồ, lỗ hổng thời gian, trở về nơi xuất phát.”
Kinh ngạc, quá kinh ngạc, đây chẳng phải là lời giải đáp cho việc trở về hiện đại hay sao?
Sắp xếp lại nội dung trên hai mảnh da bò, có thể lý giải lỗ hổng thời gian nằm ở núi lửa Tuyết Tâm, mà Bích Vong Quyết chính là bản đồ dẫn đến lỗ hổng thời gian. Muốn tìm được Bích Vong Quyết phải tập hợp đủ năm báu vật của năm nước bao quanh núi Tuyết Tâm. Nôm na thì có lẽ là như vậy, còn chi tiết thì không biết như thế nào, trước hết cứ tìm hiểu rồi gom đủ năm báu vật là được.
Hoàng Thùy càng nghĩ càng sung sướng, vui vẻ lăn qua lăn lại lên giường, suy nghĩ tìm cách thu thập báu vật. Rất nhanh thôi, nàng có thể trở về rồi. Nghĩ tới đây, trong đầu tự nhiên hiện lên hình bóng của Trần Tử Đình, không biết hắn có đang tìm nàng không? Hay chỉ là lời hứa khiến nàng an tâm lúc hoạn nạn? Dù sao nàng và hắn cũng đã cởi bỏ được xích băng, hiện tại hai người không có bất kỳ mối quan hệ nào.
Cố gắng xua đi hình ảnh của Trần Tử Đình trong đầu, Hoàng Thùy nhanh chóng xuống giường, chuẩn bị liên lạc Hoàng Đông và Hoàng Phúc, thông báo bọn hắn điều tra về báu vật ngũ quốc giúp nàng.
…
Tại trà lâu lớn nhất của kinh thành Ngư Họa, Hoàng Thùy mang một thân váy áo trắng tinh khiết đang ngồi chống cằm nghe mọi người kể chuyện bát quái. Hết chuyện nhà quan này sợ vợ ra sao, vị vương thất kia có con trai con gái lớn lên như thế nào, bao giờ thì thái tử lập thái tử phi, hoặc trên giang hồ người nào hay vị nào có chuyện gì đều lôi ra bàn tán.
“Các ngươi không biết đâu, thái tử của chúng ta là một vị anh minh thần võ, trên chiến trường lập được vô vàn công lao, lại có quan hệ không tồi với các vị cao thủ trên giang hồ. Còn chưa kể thái tử sinh ra đã cực kỳ anh tuấn, khiến biết bao cô nương đợi gả say mê một lòng muốn gả cho ngài. Thế mà đến nay ngài đã hai mươi lăm rồi mà vẫn chưa lập thái tử phi.” Một vị hán tử lên tiếng dẫn dắt đám người đang cùng nghe bát quái, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Ta nghe nói, hình như thái tử ngài ấy có bệnh khó nói. Nhưng vì trên tay thái tử giữ long mạch nên địa vị của ngài ấy mới không thể lung lay.”
“A, long mạch, đó có phải là bảo vật trấn quốc đúng không?” Một vị trung niên mập mạp ngồi bàn bên tò mò hỏi.
“Đúng vậy. Hẳn là bảo vật trấn quốc, nếu không ngươi nghĩ ghế thái tử của ngài ấy sao vững vàng thế chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Một vài người gật gù hưởng ứng.
Trong lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi, một tiếng nói thanh thúy vang lên, tỏ rõ mối nghi hoặc trong lòng.
“Đại thúc, tiểu nữ có nghe mọi người nói báu vật ngũ quốc đều là bảo vật trấn quốc, nếu rơi vào tay kẻ địch sẽ khiến nước mất nhà tan. Điều này là thật sao? Tiểu nữ thực sự cảm thấy có chút khó tin. Xưa nay muốn quốc gia trở nên hùng mạnh thì quân vương càng phải thêm nghiêm chính, tài đức vẹn toàn mới có thể đem lại sự an bình cho dân chúng. Sao lại có thể vì một món đồ vô tri mà định nghĩa được việc đất nước suy hay vững chứ!”
“Cái này cô nương không biết rồi. Bảo vật trấn quốc của ngũ quốc chính là thần khí. Nếu một trong năm món rời khỏi nơi tọa trấn sẽ tạo ra thiên tai đáng sợ, khiến cho dân chúng làm than a.” Lão hán tử ngồi bên cạnh nàng ra vẻ hiểu biết trả lời.
“Vậy đại thúc đã từng thấy nó chưa? Tiểu nữ thật sự tò mò không biết bảo vật này hình dạng như thế nào. Thật sự sẽ gây ra những chuyện đáng sợ như vậy sao?” Hoàng Thùy ngồi thẳng lưng, ra vẻ cực kỳ tò mò.
“Cái này thì đúng là chưa ai nhìn thấy. Có điều người trong hoàng tộc cất giữ, chỉ có các ngài ấy mới có thể nhìn thấy thôi. Nếu ai ai cũng có thể thấy được thì thiên hạ sao có thể thái bình đến bây giờ.” Hán tử dẫn chuyện như sợ bị ai cướp mất đề tài, nhanh chóng trả lời câu hỏi của nàng.
Người ngồi trong trà lâu nghe vậy thì càng thêm bàn luận sôi nổi. Rất nhiều bàn khách ngoái lại, cũng có nhiều người đặt ra nghi vấn, người nào biết liền trả lời.
Hoàng Thùy ngồi tại đây một canh giờ quả nhiên thu thập được khá nhiều tin tức thú vị. Đến khi cảm thấy nghe đủ mới đứng dậy thanh toán tiền trà nước. Lúc đi ngang một bàn trà có bốn người ngồi, cái váy thướt tha nàng bỏ ra mười lượng bạc để mua bỗng vướng phải cạnh bàn, rách một mảng, đồng thời ly trà trên bàn cũng lung lay ngã xuống, nước chảy lên người nam tử cao gầy ngồi đó.
“Xin thứ lỗi, tiểu nữ có chút hậu đậu.” Hoàng Thùy hoàn toàn nhập vai trở thành một cô nương dịu dàng nhỏ nhẹ, nhìn như nước mùa Thu.
“Không sao không sao, tại hạ có thể mời nàng ngồi lại uống chén trà không? Xem như nàng bồi tội làm đổ nước trà lên áo ta vậy.” Nam tử trẻ tuổi có đôi mắt xếch, dáng người cao gầy dong dỏng, có điều nhìn thế nào cũng giống một kẻ ham mê tửu sắc. Một người như vậy lại có thể ngồi đây nghiềm ngẫm trà đạo thì thật kỳ quái.
Né đôi bàn tay đang muốn đụng chạm trên người mình, Hoàng Thùy khom người nói.
“Xin công tử thứ lỗi, tiểu nữ từ thôn quê xa xôi vừa đến được kinh thành. Hiện tại cần tìm chốn dừng chân trước khi trời lặn, nên hẹn công tử dịp khác bồi tội với ngài.”
“A, cô nương là từ nơi khác đến đây sao? Nữ tử một thân một mình không tốt đâu, nếu nàng chịu, ta liền mời nàng đến phủ Tấn vương làm khách.” Nam tử cao gầy này chính là con trai của Tấn vương gia, tên là Nguyễn Văn Sơn, ở kinh thành rất có tiếng vì độ ăn chơi trác táng. Hoàng Thùy vừa đến kinh thành liền nghe được đại danh của hắn, không ngờ nàng chỉ ‘vô tình’ quẹt nhẹ cái bàn có đám người hạc giữa bầy gà một cái thì gặp được ngay người này. Thật không biết đây là duyên hay nghiệt duyên nữa.
“Làm thế sao được. Tiểu nữ chỉ là người có thân phận thấp bé, sao có thể trèo cao lại phủ vương gia làm khách được chứ.” Hoàng Thùy tiếp tục tránh né bàn tay vô lại đang vuốt ve mu bàn tay của mình. Nàng thật sự muốn đấm vào mặt hắn vài phát cho hả dạ.
“Ai da. Tiểu mỹ nữ, nàng là đang muốn rượu mừng hay rượu phạt đây. Bây giờ theo ta về phủ hay là,…” Hắn chợt bắt cằm của Hoàng Thùy nâng lên, đôi mắt bỉ ổi lướt quanh một lượt từ trên xuống dưới người nàng, khiến nàng từng đợt da gà nổi lên.
“Công tử, ngài tha cho tiểu nữ đi. Nói thật nhà của tiểu nữ là phú hộ ở dưới chân núi Tuyết Tâm. Cha mẹ tiểu nữ vì không kịp chạy trốn nên đã vùi mình trong thảm họa. Hiện tại tiểu nữ chỉ còn một thân một mình, mong công tử đừng làm khó dễ tiểu nữ.” Hoàng Thùy cố gắng nghiêng người lui sau, vẻ mặt có chút đau buồn khi nhắc đến cha mẹ, mang đến cho người ta cảm giác vừa cứng rắn vừa dịu dàng. Thật sự là một nét đẹp khó tả.
Lại nói Nguyễn Văn Sơn, hắn từ trước đến giờ có bao giờ buông tha cho con mồi trong tầm ngắm, sao có thể để nàng đi dễ dàng vậy. Một tay hắn nâng cằm nàng, một tay đang muốn mò đến mông nàng, nhưng chỉ mới đi một nửa lại bị cánh tay khác chặn lại.
“Nguyễn Văn Sơn, ngươi làm loạn đủ chưa?” Tiếng nói lạnh lùng mất kiên nhẫn vang lên, đồng thời cũng kéo Hoàng Thùy rời khỏi móng vuốt của tên kia.
Tác giả: Lúc viết truyện có chút buồn ngủ nên hơi mơ màng. Các bạn đọc thấy chỗ nào sai hoặc vô lý nhớ phản hồi cho tác giả nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT