Giờ khắc này khí tức trên người Long Ngạo đã hoàn toàn khác, toàn thân hắn tràn ngập sát khí lạnh như băng, giống như đến từ địa ngục.
"Đồ Lôi, ân oán của ngươi và Long huynh đệ, hoàng thất và Hộ quốc đường sẽ không nhúng tay, nhưng tốt nhất ngươi không nên trêu chọc Long gia, nếu không hoàng thất sẽ từng giây từng phút một tiêu diệt Lưu Vân Tông ngươi."
Hộ quốc đường của hoàng thất Tinh Vân, bản thân có được ba vị cao thủ dung hợp, cộng thêm hai mươi thành viên, muốn tiêu diệt Lưu Vân Tông thật đúng là chuyện trong giây phút, đây cũng là chỗ làm cho Âu Dương Phi cảm thấy tự tin nhất.
Nhìn thấy đám người Long Ngạo dần dần rời đi, vẻ mặt Diệp Hạo nghiêm trọng nói ra:
"Tông chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Không đi đối phó Long gia, nhưng ta cũng không tin Long Ngạo có mạng mà đến báo thù nữa."
Long Ngạo ôm Vũ Âm trong ngực rời đi, bước từng bước chân nặng nề, từng bước một đi tới, trên mặt nhìn không ra bất cứ biểu cảm gì. Phẫn nộ? Bi thương? Tất cả đều không có.
"Long huynh đệ, đệ muội."
"Vũ Âm không chết!"
Long Ngạo đột nhiên cao giọng, hai mắt tràn ngập tơ máu, Cửu Châm Phong Thần đang cắn trả hắn, giờ khắc này Long Ngạo đã lung lay sắp đổ, nhưng vẫn kiên trì bước đi.
"Nan vong ân oán nan vong nhĩ, chích vi tình si chích vi quân, thứ khứ Hoàng tuyền do hữu mộng, Thiên Thượng Nhân Gian bất hữu hồn!"
Nhìn thấy khóe mắt Long Ngạo nước mắt chảy xuống, Âu Dương Phi thở dài một tiếng thật sâu, không tiếp tục khuyên giải nữa, đi đến bên cạnh Đường Lâm, nói ra:
"Đường thúc, chúng ta đi theo Long huynh đệ đi tới Xích Hỏa trấn trước đi, được không?"
"Không thành vấn đề."
Cứ như vậy, Long Ngạo ôm Vương Vũ Âm cùng mọi người chuyển hướng về phía Xích Hỏa trấn.
Tại Long gia Xích Hỏa trấn.
Nghe được Thái Tử hoàng thất Tinh Vân và Hộ quốc đường đến Long gia, cả Xích Hỏa trấn hoàn toàn nhốn nháo, nhất là khi nghe được chuyện Long Ngạo đại náo Lưu Vân Tông, chém chết bốn vị trưởng lão Lưu Vân Tông, hơn nữa chém chết Liễu Mộc thành chủ Lôi Vân thành và Liễu Cơ, Xích Hỏa trấn và Lôi Vân thành đều bị dọa đến ngây ngốc, không biết Long Ngạo rốt cuộc là như thế nào.
Vừa mới quay về gia tộc, Long Ngạo đã ôm Vũ Âm trở lại tiểu độc viện của mình, bất kể là người phương nào, cho dù là Long Hạo Thạch, Âu Dương Phi, thậm chí là Đường Lâm, không được Long Ngạo cho phép, không ai dám bước vào tiểu độc viện một bước.
Không chỉ có Long gia, nghe được tin con gái mình bị tổn thương, mọi người ở Vương gia cũng chạy tới, tất cả mọi người canh giữ ở bên ngoài độc viện, trên vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.
"Bá phụ, bá mẫu, Long huynh đệ lần này bị đả kích khá lớn, đợi một lát nữa Long huynh đệ đi ra, các người hãy khuyên nhủ hắn."
Bá phụ? Bá mẫu?
Đối phương là thân phận gì chứ? Thái tử điện hạ hoàng thất Tinh Vân.
Long Nghị gật gật đầu, nói ra:
"Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm."
"Bá phụ, chuyện Lưu Vân Tông ta đã giải quyết, tin rằng Lưu Vân Tông sẽ không tìm các người gây phiền toái."
Ở một chỗ khác, hai vị lão nhân Long Hạo Thạch và Vương Nhất Đao lẳng lặng đứng đấy, bởi vì trong độc viện, một đứa là cháu trai Long Hạo Thạch, một đứa là cháu gái Vương Nhất Đao, đối với việc cháu trai một mình trong độc viện, hai vị lão nhân đều vô cùng lo lắng, hình như thoáng cái đã trở nên già nua rất nhiều.
"Vương huynh, ta..."
Khoát khoát tay, Vương Nhất Đao thở dài một tiếng thật sâu, nói ra:
"Long huynh, việc này không trách Ngạo nhi được, muốn trách thì trách Liễu Mộc và Lưu Vân Tông."
"Lưu Vân Tông!"
Hai mắt Long Hạo Thạch để lộ ra sát khí lạnh như băng, nhưng Lưu Vân Tông giống như một tòa núi lớn sừng sững đặt ở trước mặt, chỉ dựa vào Long gia, cho dù cộng thêm Vương gia cũng không cách nào đối phó nổi Lưu Vân Tông.
Trong độc viện.
Vương Vũ Âm rách te tua lẳng lặng nằm ở đó, khí tức rất yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Long Ngạo ngồi ở bên giường, chăm chú nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vũ Âm, khóe mắt có một chút nước mắt, lúc trước mười năm kiên trì cũng không từng mất một giọt nước mắt, giống như một nam nhân kiên cường, lúc này không tự chủ được nước mắt cứ vậy tuôn trào, bởi vì nữ nhân ngốc nghếch đang nằm ở nơi này, đều là vì hắn mà thiếu chút nữa đã mất đi tính mạng của mình.
"Nan vong ân oán nan vong nhĩ, chích vi tình si chích vi quân, thứ khứ Hoàng tuyền do hữu mộng, Thiên Thượng Nhân Gian bất hữu hồn!”
"Vũ Âm, là ta hại nàng, nàng ngàn vạn lần không được chết, đừng rời bỏ ta."
Giọng Long Ngạo lộ ra vẻ bất đắc dĩ và thê lương. Vương Vũ Âm bị đánh trúng đỉnh đầu, đã hồi lực vô thiên(*), chính vì như thế trên người Long Ngạo mới tản ra một tia tuyệt vọng và thê lương.
Đêm vô cùng tĩnh mịch, người ngồi đó vô cùng thê lương.
Suốt một đêm Long Ngạo không chợp mắt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vũ Âm nằm ở đó, trong lúc bất tri bất giác, tóc đen trên đầu dần hóa trắng, một đêm mái đầu đã bạc trắng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
“Xoẹt xoẹt!”
Cánh cửa độc viện nhẹ nhàng mở ra, nhìn thấy Long Ngạo từ bên trong đi ra, tất cả mọi người hoàn toàn há hốc mồm. “Oa” một tiếng, Mộc Lâm bật khóc lên, liền dẫn con mình đi lên một căn lầu, lớn tiếng gào khóc.
Một đêm mái đầu đã bạc.
Giờ khắc này Long Ngạo một thân mặc quần áo đen, toàn bộ tóc cũng đã hoa râm, thật giống như lão già bảy tám chục tuổi. Một đầu tóc trắng, một thân hắc y, phối hợp khuôn mặt thiếu niên khiến cho người khác có một cảm giác rất quái dị.
Long Ngạo chỉ sau một đêm tóc đã chuyển bạc, tất cả mọi người đương nhiên biết rõ là vì sao, vì Vương Vũ Âm mà một đêm đầu bạc, nam nhân như vậy thử hỏi cả thế gian có bao nhiêu người có thể làm được?
"Mẹ, con không sao."
"Ngạo nhi, con…"
Mộc Lâm căn bản không biết mình nên nói cái gì, vì bà phát hiện đứa con trai này của mình thật sự quá khổ, bao nhiêu năm qua con trai mình thật sự đã khổ rất nhiều.
Tất cả mọi người không nói gì, đứng yên lặng tại chỗ, mà ở trong lòng mỗi người lại vô cùng kính nể. Nam tử si tình như vậy, Vương Vũ Âm thật xứng đáng.
"Ngạo nhi, Vũ Âm thế nào rồi?”
Gia gia và cha mẹ của Vương Vũ Âm, Vương Nhất Đao vẻ mặt lo lắng hỏi.
"..."
Ấp úng, Long Ngạo cuối cùng vẫn không nói gì, mà lúc này Âu Dương Phi bỗng nhiên đi tới, nói ra:
"Long huynh đệ, đêm qua ta đã từ Tinh Vân thành ngàn dặm xa xôi mang đến đây giường hàn băng ngàn năm, chỉ cần để cho đệ muội nằm ở phía trên, trong vòng một năm sẽ không sao, mà chúng ta có thể trong vòng một năm từ từ tìm tìm biện pháp cứu chữa đệ muội."
"Thật vậy sao?"
Nghe được lời nói của Âu Dương Phi, trong nội tâm Long Ngạo lập tức vui vẻ, hình như có chút không thể chờ đợi được, lập tức cho người đem giường hàn băng ngàn năm để vào phòng trong độc viện. Quả nhiên, Vũ Âm nằm lên giường, khí tức trên người liền bắt đầu điều chỉnh và dần dần ổn định, duy trì trong một năm chắc chắn sẽ không sao.
Cho tới giờ khắc này, tất cả mọi người có mặt đều thở phào một hơi, Long Ngạo nói ra:
"Âu Dương đại ca, đa tạ huynh, ân tình này ta sẽ ghi nhớ."
"Huynh đệ, không cần như thế."
Long Ngạo, Âu Dương Phi, Long Hạo Thạch, Long Nghị, Đường Lâm rời khỏi độc viện, Mộc Lâm và mẫu thân của Vũ Âm thì ở lại chăm sóc cho nàng, trong đại điện của Long gia, Âu Dương Phi và Đường Lâm ngồi ở chủ vị(*), tất cả mọi người tập trung vào một chỗ.
***
(*) Nhĩ lược bất ly bất khí, ngã tiện sinh tử tương y: Chàng không sống nữa cũng không rời xa, ta nguyện bên nhau cùng sinh cùng tử.
(*) Hồi lực vô thiên: Ý là mất hết sức lực.
(*) Chủ vị: Vị trí trung tâm, chỗ ngồi thường dành cho người có địa vị và thân phận lớn nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT