Mọi chuyện gần như chỉ trong nháy mắt, đợi khi Alan phát hiện sau lưng có người, đã bị đối phương khống chế ngay lập tức.
Cảnh vật trước mắt giống như đoạn phim nhanh lướt qua, đợi lúc Alan phục hồi tinh thần, căn phòng gỗ vốn đang dựa vào, giờ phút này đã nằm lại sườn núi xa xa đằng sau.
Chỉ cách vài giây, có thể chạy đến hơn vài trăm mét trong nháy mắt. Tốc độ này, tuyệt đối đã vượt xa giới hạn khả năng đạt tới của một con người!
Một đôi tay như vòng sắt, xương quai xanh siết chặt, hạn chế năng lực hành động của hai tay, tay còn lại che lấy miệng, ngăn trở tiếng kêu sợ hãi gần muốn thốt ra lúc gặp phải kinh biến.
Thân thể gần như bị người giam chặt trong ngực như một kiểu ôm, tuy cách một tầng quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dưới tầng vải kia, là da thịt như đá cẩm thạch, bóng loáng mà rõ ràng.
Tuy đôi tay giam cầm cậu cũng không dùng sức quá mức, nhưng Alan vẫn cảm giác hai cánh tay như vòng sắt kia làm cậu trong nháy mắt đánh mất tất cả khả năng hoạt động.
Nhưng đối phương cũng không một mực giam cầm cậu, thấy Alan có ý giãy dụa, rất nhanh buông lỏng tay ra.
Dùng trình độ linh mẫn của Alan, từ lúc phát giác sau lưng có người đã chuẩn bị một ma pháp cực kỳ bình thường nhưng cường đại——Diffindo (Rách toét)!
Kiếp trước, có người từng cười nhạo nói Hogwarts là học viện ma thuật chuyên đào tạo gia tinh. Kỳ thật, đó thật sự khinh thường lịch sử ngàn năm của Hogwarts.
Nếu Hogwarts là trường học đào tạo gia tinh, như vậy thành viên hội Phượng Hoàng do Dumbledore một tay sáng tạo, đoàn thể gần như toàn tốt nghiệp từ Gryffindor, sẽ không cách nào đối kháng với thuộc hạ của Voldemort nhiều năm như vậy.
Phải biết rằng, toàn bộ thuộc hạ của Voldemort có thể đều là học sinh được đào tạo bởi các gia tộc quý tộc có lịch sử lâu đời mà ra, giáo dục ma pháp của họ tốt hơn hầu hết các bình dân, máu lai và phù thủy xuất thân bình thường
Dù sao huấn luyện ma pháp của con dòng cháu giống và nội bộ trong gia tộc không phải bình dân có khả năng bằng được, đây là ưu thế bẩm sinh, thời kì lớn lên không cách nào có thể so sánh.
Thế nhưng hội Phượng Hoàng lại có thể ngang sức với những người kia trong nhiều trận đại chiến, thậm chí còn có lần chiếm thế thượng phong!
Đây là vì sao?
Ai còn dám nói Hogwarts là trường học bồi dưỡng gia tinh! Ai dám nói ma thuật việc nhà không có chỗ hữu dụng!
không nói thứ khác, nhưng Alan tối thiểu biết được một chút. Molly của nhà Wesley, người mẹ của đám sư tử tóc đỏ Gryffindor kia, là một phù thủy nội trợ, nhưng bà lại là một cao thủ có sức lực chiến đấu ngang ngữa Barty – Crouch con.
Một cái ‘Diffindo’ bình thường trong tay bà, có thể phát huy uy lực hoàn toàn không kém nghệ thuật hắc ám!
Ngẫm lại cũng đúng, người đàn bà này suốt ngày Diffindo những thức ăn kia, mười mấy năm nay đã sớm tôi luyện chiêu ‘Diffindo’ này thành công.
Nếu không phải có một lần trong lúc vô tình thấy được Molly đại phát thần uy trực tiếp phá hủy hoàn toàn một căn phòng không được ma pháp gia trì qua! Cậu tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, người phụ nữa ngày thường cẩu thả chỉ biết lo liệu việc nhà, lôi thôi lếch thếch, có tố chất thần kinh này, lại là một cao thủ như vậy!
Đây là lá bài tẩy Dumbledore lưu lại a, cũng không biết đến tột cùng lão để lại bao nhiêu lá bài tẩy để ngụy trang cho mình.
Tay vừa tìm được tự do, Alan phất tay liền chuẩn bị một cái ‘Diffindo’, nhưng mà, cậu thấy được một đôi mắt sâu như vực thẫm.
Trong đôi mắt màu vàng nhạt, đã không còn sự dịu dàng và đạm mạc ngày thường, ngược lại còn có một tia dị sắc kì lạ, nghiêng về màu đen nguy hiểm.
Do quá kinh hãi mà tập hợp gần như tám phần ma lực toàn thân vào ‘Diffindo’ kích lên người hắn, cho dù thể chất hắn không giống mình, cho dù là thân thể hùng mạnh hơn xa người thường của ma cà rồng trong truyền thuyết, Alan cũng tin chắc sẽ lưu lại trên người hắn một vết thương cho dù không hủy diệt cũng đủ để cắt đến xương!
Edward – Cullen…
Alan vừa thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo đột nhiên ngực đau nhức kịch liệt một trận, cảm giác mỏi mệt và khó chịu trong cơ thể vốn bị cưỡng chế đột nhiên bắt đầu dâng cao.
Chết tiệt Edward!
Chết tiệt Cullen!
Chết tiệt quỷ hút máu!
Trời ạ, chẳng lẽ hắn thật là khắc tinh của ta sao?
Một lần! Rồi lại hai lần! Đây là lần thứ ba! Mỗi lần gặp hắn thì ma lực của ta lại bắt đầu có xu thế bạo động, mà lần này hiển nhiên càng thêm mãnh liệt!
Ma dược trong cơ thể vốn vì tác dụng phụ mà bắt đầu không ổn định trong nháy mắt phảng phất như hồng thủy tìm được một con đường phát tiết, bắt đầu nhảy loạn trong người.
Bởi vì nhìn thấy đối phương là Edward mà cưỡng chế thu hồi, ma lực sắp tung ra trong người bắt đầu tán loạn, đau đến Alan che ngực ngồi chồm hổm trên mặt đất. Mồ hôi to như hạt đậu từ lỗ chân lông xoạt một tiếng rơi xuống, trong miệng phát ra tiếng nghẹn thống khổ!
Cảm thấy ma lực trong cơ thể tàn phá bừa bãi, quả nhiên đau như dao cắt! Đây còn vì mình là chủ nhân của ma lực nên trăm phần sức mạnh nhiều lắm chỉ có một phần làm mình bị thương, còn chưa đến mức bị phản phệ chỉ là không thích ứng mà thôi!
Alan cảm thấy sức mạnh này một khi thật sự bắn vào người Edward, thương tích gây ra tuyệt không chỉ như suy nghĩ vừa rồi, chỉ sợ sẽ trực tiếp cắt luôn một cánh tay, hoặc làm thân thể hắn tàn hết nửa!
Nghĩ đến bộ dạng tàn tật khi Edward bị ‘Diffindo’ bắn trúng, Alan lập tức phân không rõ đến tột cùng nguyên nhân làm cậu tức giận hiện giờ là do Edward làm hại cậu ma lực bạo động lần nữa hay do bản thân thiếu chút nữa làm hắn bị thương!
Chết tiệt Edward!
Chết tiệt Cullen!
Chết tiệt quỷ hút máu!
Cơn phẫn nộ không gì sánh bằng dâng lên trong nội tâm, Alan cố nén đau đớn lấy ra một lọ chất lỏng màu tím từ trong túi, ngước đầu ực một hơi.
Giống như hỗn hợp giữa nước bùn thối từ con mương moi lên và mùi của con sên làm Alan sặc đến nhếch môi, nhưng khi chất lỏng trôi qua cổ họng, một hơi ấm áp sinh ra cảm giác sảng khoái áp chế khó chịu trong ngực và ma lực bạo loạn xuống làm sắc mặt Alan dễ nhìn rất nhiều.
May mà cậu vì phòng ngừa mà mang theo trong người một lọ thuốc hòa hoãn có thể tạm thời duy trì, chỉ là tác dụng phụ của loại thuốc này cũng rất rõ ràng, một khi dược hiệu qua đi cảm giác khó chịu trong cơ thể sẽ tăng lên gấp bội.
Chết tiệt Edward!
Chết tiệt Cullen!
Chết tiệt quỷ hút máu!
Alan giảm thấp thanh âm xuống, khẽ quát: “Merlin ở trên, Edward – Cullen! Làm sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Edward không trả lời, hắn nhìn kỹ sắc mặt Alan một chút trước, thấy khí sắc vốn tái nhợt đến kinh người của cậu dễ nhìn rất nhiều, lúc này mới thoáng thở phào một hơi. Sau đó vươn tay đoạt lấy bình thủy tinh chứa thuốc hòa hoãn, thoáng ngửi ngửi, trong mắt xẹt qua ánh sáng kỳ dị, hỏi: “Đến tột cùng cậu không thoải mái ở đâu? Thượng đế a, vừa rồi nét mặt cậu thiếu chút nữa làm tôi thét lên rồi! Alan, cuối cùng thì cậu làm sao vậy? Cậu uống thuốc gì thế? Vì sao tôi không cách nào ngửi ra thành phần trong thuốc? Nó có tác dụng với cậu hả?”
Vấn đề liên tiếp bị quăng ra, chàng trai anh tuấn trước mắt hoàn toàn không còn nửa phần ưu nhã thong dong như bình thường, thần thái tràn đầy lo âu hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ tựa hồ không thuộc về nhân gian của hắn.
Hô hấp Alan cứng lại, thiếu chút nữa bị lạc vào vẻ đẹp hòa tan bóng đêm kia.
“Oanh ——!” Trong tai nổ vang một mảnh, Alan ngây người một lúc, ma lực trong cơ thể lại lần nữa vì dòng suy nghĩ của cậu mà kích động sinh ra bão táp.
“Anh… Bỏ đi!” sắc mặt Alan một mảnh đỏ hồng, có chút thẹn quá hoá giận nói.
Trong lúc bối rối, mà ngay cả cậu cũng không biết tại sao phải tức giận như vậy, cứ như đang trốn tránh cái gì!
Điều đó không có khả năng! Ta thật sự điên rồi! Alan thấp giọng nguyền rủa, trên mặt hiện ra thần sắc chán ghét, cậu chán ghét loại cảm giác này, cảm giác không khống chế được mình làm cậu phảng phất như trở lại kiếp trước lúc bị Dumbledore bắt chẹt cả đời.
“Tê ——!” Cổ tay bị nắm chặt, lần này cũng không bị giam cầm như vừa rồi, tuy cũng bị nắm chặt, nhưng Edward lúc này rõ ràng đã chú ý đến lực đạo, cho nên cũng không khó chịu chút nào.
Nhưng lần này cổ tay bị nắm, quả nhiên là đau tận xương cốt, thiếu chút nữa làm cậu kêu thảm lên tiếng.
“Cậu luôn căm hận tôi như vậy! Sự hiện hữu của tôi làm cậu chán ghét đến thế sao?!” gương mặt tuấn mỹ mà mị hoặc của Edward trong khu rừng âm u u lam có vẻ vô cùng dữ tợn, cặp mắt màu vàng kim dần chuyển sang màu đen nguy hiểm, thần sắc vốn lo lắng trong nháy mắt chuyển thành lửa giận!
“Anh đang ở đây nói bậy bạ cái quái gì…” Alan chẳng biết tại sao lại nuốt xuống từ ‘Ừ đấy’ sắp thốt ra, cậu mạnh mẽ vứt tay Edward ra, trên cổ tay trắng nõn đã xuất hiện một vòng xanh đen.
“Chết tiệt!” Alan lập tức giận dữ, gầm nhẹ nói: “Tôi mặc kệ đến tột cùng vì nguyên nhân gì mà anh xuất hiện trong này, hiện tại, rời đi! Lập tức!”
“Cậu…” Vừa nghe lời này, Edward lập tức bùng nổ, một vòng áy náy trong mắt lập tức biến thành lửa giận: “Alan – Prince! Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây không đề cập tới, nhưng cậu đã đáp ứng tôi sẽ không để bản thân lâm vào nguy hiểm! Cậu đã nói sẽ trở lại nhà Charlie, nhưng bây giờ lại chơi trò anh hùng ở chỗ này!”
“Tôi chẳng đáp ứng anh cái quái gì hết, hơn nữa quả thật tôi có trở về nhà Charlie, chỉ có điều sau đó lại trở ra mà thôi.” Bị ánh mắt tràn ngập phẫn nộ của hắn nhìn chằm chằm, cảm giác chột dạ trong nội tâm Alan không khỏi lại dâng trào, không có phản bác chua ngoa, nhưng vẫn cưỡng từ đoạt lý cãi lại một câu cho bằng được.
Cặp mắt vốn có màu vàng kim của Edward – Cullen lúc này lại hoàn toàn chuyển thành màu đen, nhưng không mông lung như bóng đêm, lại âm u nguy hiểm như dòng Minh Hà.
“Tôi không nói với cậu chuyện này nữa, Alan! Hiện tại, cậu! Lập tức theo tôi rời đi!” ngực hắn hung hăng run rẩy hai cái, mặt mày dữ tợn nói.
Alan có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, bộ dạng hung ác lúc này của Edward làm ma lực toàn thân cậu trong nháy mắt sôi trào lên, gần như lập tức muốn phản kích Edward để bảo vệ bản thân.
Ta… Ta vì sao phải chột dạ chứ, Alan bị hắn làm giật mình, đôi mắt đen cũng tuôn ra lửa giận, hắn xoa xoa lồng ngực hít thở không thông, nói: “Ha ha! Anh Cullen! Tôi rời đi! Tôi tại sao phải rời đi? Đây hình như là chuyện riêng của tôi a, huống hồ cảnh trưởng Charlie, bác của tôi đang ở bên trong, tôi muốn đi cứu ông, chẳng lẽ anh muốn tôi trơ mắt nhìn ông bị người ta bắt làm con tin buông tay mặc kệ!”
“Cậu đi cứu cảnh trưởng Charlie? Ha ha… thật buồn cười quá sức.” Edward cười lạnh nói: “Alan, chẳng lẽ cậu coi quá nhiều phim, bản thân cũng muốn đi làm anh hùng sao? Anh hùng mặc lễ phục, nếu như lên báo nhất định sẽ lên đầu đề nha.”
Nghe lời của hắn mang theo trào phúng, lòng Alan vừa phẫn nộ lại vừa may mắn, xem ra Edward mặc dù có chỗ hoài nghi, nhưng lúc cậu thi triển ma pháp cũng không nhìn thấy.
“Tôi nói rồi, đó không phải chuyện của anh.” Alan tức giận trừng hắn một cái, quay lại chuẩn bị trở về nhà gỗ.
“Chờ một chút.” Edward lần này không dám dùng sức quá mạnh, nhưng vẫn giữ chặt cổ tay Alan, ngữ điệu mang theo tia cầu khẩn: “Alan, đừng đi, như vậy quá nguy hiểm! Chẳng lẽ cậu muốn lấy thân thể máu thịt này đi chống đạn sao? Cậu cứ ở đây chờ, tôi đi giúp cậu cứu cảnh trưởng Charlie trở về được không.”
Bị ánh mắt hơi khẩn cầu của hắn nhìn chằm chằm, lửa giận trong lòng Alan lập tức vô ảnh vô tung biến mất, nhưng loại cảm giác này làm cậu khủng hoảng. Không… Loại cảm giác này tuyệt đối không tốt, thân là một phù thủy Slytherin làm sao có thể để ngoại vật ảnh hưởng tâm tình của mình.
“A, như vậy Cullen… ngài Edward, ngài thì dựa vào cái gì đi đỡ đạn?” Alan nhìn thật sâu vào đồng tử màu vàng của Edward, gằn từng chữ nói: “Chỉ bằng, ngài là QUỶ-HÚT-MÁU sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT