Bữa tiệc sinh nhật cứ thế "hữu kinh vô hiểm" [1] trôi qua, Thẩm Nhược Hy thực thích hòn đảo nhỏ này nên bà tính ở lại đây thêm vài ngày nữa. Ông bà Vương lo lắng cháu trai ở nhà do vậy đến ngày thứ ba hai người liền cùng con trai, con nuôi và Dương Nhi quay trở lại New York. Vì trong nhà có việc nên ngay trong ngày hôm ấy Dương Nhi từ New York quay lại Bắc Kinh. Kiến Vũ muốn ở lại New York nghỉ hè nên sau khi Dương Nhi đi, hắn cũng tiễn huấn luyện viên cùng đồng đội ra sân bay về nước. Kiến Vũ định nhân dịp này tìm Chu Tấn nói chuyện song hình như Chu Tấn đang bề bộn công việc, lúc máy bay sắp cất cánh mới thấy anh vội vã chạy tới sân bay, bởi vậy hắn đã không kịp bàn bạc với Chu Tấn về việc của Dương Nhi.
[1] thành ngữ dùng để hình dung một việc tuy diễn biến hết sức ác liệt nhưng kết quả vẫn được như mong muốn.
Tuy thế, hôm ấy lại có một việc khiến hắn thực kinh ngạc, Triệu Lâm cư nhiên rời New York trước, theo như mọi người bảo thì có vẻ cậu ta đã cãi nhau với anh trai, điều này khiến hắn càng ngạc nhiên. Anh trai Triệu Lâm nhìn thế nào cũng là một ông anh tốt, thật không ngờ lại có lúc đi cãi nhau với cậu ta, nhất định là thằng nhóc kia đã làm điều gì quá đáng rồi. Hắn cũng không quan tâm quá nhiều, vì theo hắn, trong vụ này khả năng thằng nhóc ấy lại nổi tính trẻ con bốc đồng ấy mà.
Kiến Vũ nhìn theo chiếc máy bay cất cánh sau đó quay đầu, cười nhẹ với nam nhân đứng bên cạnh rồi ôm chặt lấy anh ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Hắn vô cùng cảm kích vì thế giới này có môn thể thao xuyên qua vĩ đại, bằng không hắn cùng nam nhân đã bỏ lỡ không chỉ niềm hạnh phúc này.
"Chúng ta về nhà".
"Được".
Không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, Kiến Vũ cùng nam nhân tay trong tay rời khỏi sân bay. Có ánh đèn flash lóe lên, Kiến Vũ tìm kiếm nguồn sáng sau đó nở một nụ cười hết sức chói lóa với họ.
Khi cánh cửa căn hộ mở ra, Kiến Vũ chợt thấy có chút hoài niệm về quá khứ, Vương Thanh kéo hắn vào trong phòng. Lấy ra hai đôi dép từ trong tủ để giày, đóng cửa lại, xỏ dép vào. Đi vào trong phòng khách, hắn vuốt ve chiếc ghế sô pha mềm mại, cầm lấy một thằng hề "đẹp zai". Có mấy thứ trong nhà trông còn rất mới, hình như mới được mua gần đây.
Sau khi sờ soạng một vòng trong phòng khách, Kiến Vũ đi vào phòng ngủ của hắn với Vương Thanh. Từ lúc đem căn hộ này làm thành quà sinh nhật tặng cho hắn, nam nhân vẫn luôn "tu hú chiếm tổ chim gáy" [2], đòi hắn chia xẻ giường lớn với mình. Khi đó hắn cứ cho rằng hết thảy mọi hành động của Vương Thanh đều xuất phát từ tình bạn bình thường, hiện tại nghĩ kỹ lại mới thấy, hắn yêu Vương Thanh mười năm, thế nhưng lại chẳng hiểu một chút gì về Vương Thanh, chẳng nhìn ra được sự khác thường trong những việc mà Vương Thanh làm cho hắn. Là bạn bè thì sẽ không ngủ chung giường với hắn, sẽ không chiều chuộng hắn như vậy, sẽ không để cho hắn xoa mông và cũng sẽ không đòi ôm hắn ngủ mỗi khi sinh bệnh
[2] thành ngữ ý chỉ việc cường đoạt chiếm vị trí của người khác, chiếm chỗ ở của người khác.
Trên chiếc giường lớn có hai cái gối nhưng chỉ có một cái chăn. Ảnh chụp của hắn được đặt trên chiếc tủ đầu giường, một chiếc dây chuyền có mặt đá màu lam được treo ở trên khung ảnh. Kiến Vũ tiến lại gần cầm chiếc dây chuyền lên, quan sát một lúc, hắn quay đầu nhìn về phía nam nhân vẫn luôn im lặng.
"Cậu... lấy cái này từ chỗ của Sara à?".
"Đó là thứ cậu mua cho tôi".
Vương Thanh đi tới sau đó xoay người: "Cậu đeo cho tôi".
"Như vậy có kỳ quái quá không?".
"Là cậu tặng cho tôi, tôi muốn đeo" muốn cậu tự tay đeo cho tôi.
Kiến Vũ đeo sợi dây cho Vương Thanh sau đó ôm lấy anh: "Thanh, thực xin lỗi". Có rất nhiều điều tôi muốn xin lỗi.
"Sở Uý, hãy nói rằng cậu sẽ không rời xa tôi nữa".
Hai tay Kiến Vũ dùng sức, cả người hắn chôn chặt vào lưng nam nhân: "Sẽ không... sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa". Nam nhân nắm lấy hai tay của hắn, bi thương vẫn chôn sâu dưới đáy lòng từng chút, từng chút một tiêu tán.
Sau khi tình thương mến thương xong, Kiến Vũ liền đưa ra một quyết định, đó là phải tổ chức đại tiệc. Hôm nay là ngày đánh dấu sự khởi đầu cho một cuộc sống mới của hai người, bọn họ cần phải chúc mừng. Gọi điện thoại cho Sở Phong, Lương Minh và chị Lily, Kiến Vũ yêu cầu mọi người đều phải tới tham dự, địa điểm dùng bữa được chọn là tại căn hộ của hắn và Vương Thanh. Vì cả hai đều không biết nấu ăn nên tất nhiên đồ ăn được Vương Thanh đặt nhà hàng mang tới, Kiến Vũ chọn từ trong tủ rượu ra một chai vang ngon nhất còn chưa bị Vương Thanh uống trộm. Sau đó, lôi cái máy quay DV yêu quý của hắn từ trong ngăn kéo ra.
Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính tiến vào trong phòng, tượng nữ thần tự do ở phía xa có thể được nhìn thấy rõ từ nơi này. Tay phải cầm máy quay, tay trái kéo Vương Thanh lại, Kiến Vũ nhìn thẳng vào máy quay cười sáng lạn rồi quay đầu hôn lên đôi môi của nam nhân, trước khi chính thức cử hành hôn lễ, bọn họ cũng không ngại làm trước một khúc dạo đầu.
Trong mắt Vương Thanh tràn ngập niềm hạnh phúc, anh bí mật đem tiêu hủy đoạn băng ghi lại cảnh anh vụng trộm hôn Sở Uý sau khi hắn bị thương và cả đoạn ghi lại cảnh anh trao nhẫn cho hắn. Hai người bọn họ đều đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi, có một số việc chỉ mình anh biết là được, anh thích khuôn mặt tươi cười của Sở Uý, anh sẽ không để cho Sở Uý phải khóc, phải đau khổ thêm nữa.
"Vương Thanh, trong nhà không có đồ uống, tôi đi mua" [rượu hình như ko được tính làm đồ uống @-@].
"Tôi đi với cậu".
"Được".
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng đóng lại, thằng hề "đẹp zai" nằm trên ghế mỉm cười hạnh phúc.
6 giờ chiều, Sở Phong, Lương Minh cùng chị Lily mang theo quà mừng đúng giờ có mặt. Sở Phong mang theo một bó hoa, Lương Minh mang theo một bao kẹo cao su, quà của chị Lily có giá trị nhất, là một cặp đồng hồ tình nhân, thiết kế dành cho nam. Khi đem món quà đặt lên tay Kiến Vũ, chị đồng thời quay sang nói với sếp của mình: "Tổng giám đốc, chị chúc hai người hạnh phúc".
"Cảm ơn".
Trước khi từ đảo trở về, Kiến Vũ đã gọi điện cho Sở Uý cùng chị Lily kể lại chân tướng sự việc lúc trước, vào lúc cảm thán tạo hóa trêu ngươi, hai người đồng thời cũng tha thứ cho tên Vương Thanh ngu ngốc này.
6 giờ rưỡi, đúng giờ, khách sạn mang đồ ăn phong phú của bữa đại tiệc tới. Sở Phong là tên thứ nhất nhảy dựng lên, Lương Minh nhìn cậu cười. Không biết có phải là do ảo giác, Kiến Vũ cảm thấy hôm nay Lương Minh với Sở Phong hình như có chỗ nào đó không thích hợp. Kể từ lúc vào nhà đến giờ, Sở Phong vẫn luôn tránh né ánh mắt chăm chú của Lương Minh, hơn nữa khuôn mặt của thằng bé lại còn ửng đỏ một cách đáng ngờ, thêm vào đó ánh nhìn của tên Lương Minh dành cho Sở Phong phải nói là cực kỳ háo sắc. Bằng trực giác sâu sắc nhờ lão mẹ hun đúc trong suốt hai năm cùng khứu giác linh mẫn sau khi hắn bước chân vào con đường của những kẻ nằm dưới, hắn có thể khẳng định 500% rằng hai tên này có gian tình.
Kiến Vũ huých huých người bên cạnh: "Thanh, cậu có thấy Lương Minh với Sở Phong hình như có vấn đề không?".
Vương Thanh thản nhiên đưa mắt liếc nhìn hai người một cái, nhỏ giọng nói: "Vào đêm chúng ta ở trên đảo, bọn họ không được đặt riêng phòng, gian phòng của hai người đó chỉ có một chiếc giường nghe nói đến buổi tối ngày hôm sau hai người họ mới rời đi. Trong khoảng thời gian ấy, Lương Minh đi ra ngoài một lần để mua thuốc và cháo còn Sở Phong thì ở lỳ trong phòng".
Kiến Vũ cực kỳ kinh ngạc: "Sao cậu biết rõ vậy?".
"Năm ngoái, "TIME" đầu tư vào khách sạn Heaton, tôi là cổ đông lớn nhất của khách sạn".
Khó trách. Kiến Vũ quay đầu tiếp tục quan sát hai con người hết sức khả nghi kia: "Cậu bảo bọn họ ở cùng một chỗ sao?". Thực kinh ngạc, nhưng cũng chỉ có kinh ngạc mà thôi.
Vương Thanh ghé sát vào tai Kiến Vũ: "Phía sau tai của Sở Phong có vết hôn".
"Ơ!".
Kiến Vũ khẽ kêu lên một tiếng khiến cho hai người đang đứng trước bàn chọn đồ ăn là chị Lily cùng Sở Phong đều xoay lại nhìn, chỉ thấy má hắn đỏ ửng lên, cười cười ái muội. Kiến Vũ bất mãn trừng mắt liếc nhìn Vương Thanh một cái, tên khốn này dám liếm vành tai hắn! Lương Minh tặng cho hai người họ một nụ cười hết sức đen tối sau đó bước tới gần rồi đột nhiên ôm lấy thắt lưng Sở Phong, sắc đỏ lần này nhảy sang mặt Sở Phong.
"Lương ca!".
Sở Phong tay chân hoảng hốt cố gỡ tay Lương Minh ra nhưng rất tiếc, cậu lại bị đối phương ôm sát hơn nữa.
"Việc gì phải giấu diếm?" Lương Minh đối với chị Lily, người đang hết sức kinh ngạc, Vương Thanh, kẻ có khuôn mặt không chút thay đổi và Kiến Vũ tên đang hóng kịch vui nói: "Tôi với Sở Phong ở cùng một chỗ, đợi sau khi cậu ấy hoàn thành nghiên cứu sinh, chúng tôi sẽ sang Hà Lan kết hôn".
"Lương ca!" mặt Sở Phong sắp trở thành một ông mặt trời bé con.
Kinh ngạc qua đi, chi Lily liền lắc đầu cười cười: "Chúc mừng hai đứa". Đối với hai người yêu nhau, chị chỉ còn biết chúc phúc.
Kiến Vũ cười khì khì: "Lương Minh, tao là anh của nó, tục ngữ có câu "huynh trưởng như cha", muốn kết hôn với Sở Phong nhà tao cũng được thôi nhưng có điều mày phải đáp ứng vài điều kiện tao mới đồng ý cho nó kết hôn với mày".
"Anh..." Sở Phong vừa kích động lại vừa bất an. Kích động bởi vì ông anh của mình hình như không phản đối còn bất an bởi vì nụ cười của ổng quá tà ác.
"Điều kiện gì?" Lương Minh nhìn chằm chằm vào hai kẻ không có ý tốt.
"Hớ hớ" Kiến Vũ xuất ra tư thế của lão mẹ, "Nếu mày đáp ứng cho Sở Phong nhà tao làm công hơn nữa cả đời cũng không phản công thì tao sẽ giao Sở Phong cho mày".
"Anh!" khuôn mặt của người đã bị áp một lần tỏa ra sức nóng mãnh liệt. Mọi người có thể tưởng tượng ra hình ảnh người to con hơn hẳn mình bị mình đặt dưới thân không???
"Lương Minh, mày không làm được việc này thì tao sẽ không đồng ý đâu". Ha ha, ha ha ha, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ai bảo tên khốn này dám đánh vào khuôn mặt "đẹp zai" của hắn.
Khóe miệng Lương Minh co rút, năm phút sau, hắn lạnh lùng nói: "Nếu mày có thể làm cho Vương Thanh nằm dưới mày cả đời thì tao cũng có thể cả đời không phản công".
"Đương nhiên có thể!" Kiến Vũ ôm lấy nam nhân, "Tao là nhược công, cậu ấy là cường thụ".
"Phụt!".
Lương Minh hộc máu.
Đã hoàn toàn bị hãm vào vũng bùn đam mỹ, thiếu niên dõng dạc tiếp tục hùng hồn phát biểu: "Lương Minh, đây là yêu cầu của lão mẹ đặt ra cho tao, tao đã làm được rồi, nếu mày làm không được thì tao sẽ không đồng ý cho Sở Phong kết hôn với mày đâu!!!". Hắn không nhìn thấy ánh mắt vụt sáng của nam nhân bên cạnh.
"Anh!".
Lương Minh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn đối phương, cuối cùng phun ra một câu: "Xem như mày giỏi!".
Sau khi "những vị khách" rời đi, tắm rửa xong xuôi, hai người liền ngồi ở ghế sô pha xem ti vi. Vương Thanh ôm Kiến Vũ vào lòng, tay mân mê sợi dây trên cổ.
"Sở Uý".
"Ừ?"
Chăm chú xem trận đấu bóng rổ, Kiến Vũ không nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt của Vương Thanh.
"Cậu là nhược công, tôi là cường thụ?".
Sau hơn mười giây, thân mình Kiến Vũ chấn động, quay đầu lại, nam nhân chăm chú nhìn hắn. Hắn vươn tay đẩy nam nhân nằm xuống sau đó đè lên trên người anh: "Đúng vậy". Dứt lời, hắn hôn lên đối phương đồng thời một tay kéo quần ngủ của nam nhân xuống, "Để tôi áp một lần đi" ~(T-T)~
Vương Thanh phối hợp cởi áo của mình cùng quần áo của thiếu niên ra, không có dấu hiệu phản công, Kiến Vũ hôn lên môi của Vương Thanh, thật cẩn thận vuốt ve miệng vết thương của anh rồi mới bắt chước phương pháp mà Vương Thanh vẫn hay làm với mình, vuốt ve đầu nhũ của anh. Nghe được tiếng rên rỉ của đối phương, hắn nở nụ cười.
"Thanh, để tôi áp cậu một lần được không" ~(T-T)~.
Đối với người đột nhiên thay đổi chủ ý, Vương Thanh chỉ thản nhiên nói: "Tùy cậu".
Kiến Vũ lại cười khì khì, bắt đầu liếm dọc người nam nhân. Động tác của hắn thực ngốc, hết thảy kinh nghiệm có được đều là nhờ vài lần "làm việc" với nam nhân. Tuy nhiên hắn vẫn nhớ được bước quan trọng nhất, chính là ngậm lấy dục vọng của nam nhân, chậm rãi mút vào. Hai tay Vương Thanh không ngừng vuốt ve cơ thể của thiếu niên, anh không có ý định đè nén khoái cảm của mình lại.
Kiến Vũ cũng hưng phấn, sau khi làm cho nam nhân càng ngày càng kích động, hắn đột nhiên ngồi lên người anh, hai tay chống xuống, gò má đỏ ửng.
"Thanh, tôi muốn công cậu". ~(T-T)~
"Được".
Ánh mắt màu lam âm trầm, vào lúc Kiến Vũ dùng đùi cọ xát vào dục vọng của anh, một tay của Vương Thanh dò xét đằng sau hắn, đầu ngón tay hơi hơi dùng sức. Kiến Vũ nằm úp sấp trên người anh, để anh làm trơn nơi ấy của mình. Khi tiếng rên rỉ của hắn càng ngày càng lớn, Vương Thanh liền rút ngón tay ướt át ra, giúp dục vọng của mình tiến vào cái huyệt nhỏ của thiếu niên. Kiến Vũ nhắm mắt lại, chậm rãi ngồi xuống, đi cùng với đau đớn là khoái cảm khó tả, thân thể hắn đã tiếp nhận hoàn toàn dục vọng của nam nhân.
"Thanh, tôi yêu cậu" ôm lấy khuôn mặt nam nhân, Kiến Vũ hôn anh thật sâu. Lưỡi của hắn và nam nhân quyện lại với nhau, hắn dùng cơ thể của mình cảm nhận tình yêu mà Vương Thanh dành cho hắn.
Đắm mình trong khoái cảm mà Vương Thanh mang tới, Kiến Vũ tự nhắc nhở bản thân: Ngày mai sẽ nói cho Sở Phong biết cách để công Lương Minh ha. Hắn tin Lương Minh sẽ rất thích.
Cùng lúc này, các tờ báo lớn nhỏ của New York đồng lạt đăng tin: sau khi ly hôn với vợ là Lâm Huyên, tổng giám đốc của "TIME" Vương Thanh thay đổi tính tình, không chút e dè làm những cử chỉ thân mật với một thiếu niên ở sân bay. Một tuần sau, vụ án của Lâm Huyên sẽ được đưa ra xét xử. Vương Thanh từng vì người vợ trước của mình mà đoạn tuyệt tình bạn với người anh em tốt Sở Uý, nay sau khi biết vợ mình phản bội thì lại tiếp nhận tình yêu đồng giới, thật khiến người ta không khỏi thổn thức. Vương Thanh đột nhiên chuyển biến thái độ thế này, liệu có gây ảnh hưởng tới phán quyết về vụ án của vợ cũ, sự việc ngày càng căng thẳng, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi để đem tới thông tin mới nhất cho quý vị.
Nửa tiếng sau, các tòa soạn của New York đồng loạt nhận được một email, tiêu đề của email này là: ẩn tình đằng sau việc Vương Thanh vì vợ mà phản bội bạn tốt lâu năm.
Hút xong một điếu thuốc, Lương Minh oán hận tắt máy. Sở Uý, coi như hai ta hòa nhau đi, nếu mày còn dám ngăn cản tao kết hôn với Sở Phong, tao liền đem thân phận của Sở Uý phơi bày trước ánh sáng. Ai sợ ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT