Sau một chặng đường dài cuối cùng xe cũng về tới biệt thự nhà họ Vương, đứa nhỏ đáng thương hai tai sưng đỏ có chút sợ hãi. Vương Chí cùng Lệ Hân xuống xe trước tiếp theo Vương Thanh được quản gia chậm rãi đỡ xuống, sau đó ông quay lại đứng cạnh cửa xe chờ đón người cuối cùng còn ngồi trên đó.
Chần chừ một lúc, ba mẹ nuôi và "người xấu" đều đứng ngoài đợi, đứa nhỏ đáng thương đành xuống xe, ôm trong lòng túi đồ bóng rổ nhìn hắn lúc này chẳng khác nào một tên nhà quê mới bước chân lên phố.
"Uk... tiểu Vũ, cứ thoải mái đi, đây là nhà con. Không có gì phải khẩn trương cả" Vương Lệ Hân nắm lấy tay con nuôi, dẫn hắn vào nhà. Kiến Vũ hít mấy hơi thật sâu, mỉm cười với cha mẹ nuôi sau đó hướng nhà chính đi vào. Từ lúc lên xe cho tới khi xuống xe, hắn không thèm nhìn cái tên hay bắt nạt mình đến một lần.
"Lão gia, lão phu nhân, thiếu gia" vừa vào nhà, nhóm người giúp việc đã đứng ở cửa nghênh tiếp cúi chào, vị quản gia họ Lý phân phó mấy người đưa thiếu gia lên lầu, tiếp đó gọi bác sĩ riêng của gia tộc cuối cùng cử người đi thu thập phòng và hành lý cho Kiến Vũ thiếu gia.
Vương Thanh thực không muốn lên phòng nhưng do ngại ông ba uy nghiêm của mình, thêm vào đó cũng có chút lo lắng về tình trạng sức khỏe của bản thân nên đành nhìn thiếu niên từ nãy đến giờ không thèm ngó ngàng gì đến mình mấy lượt rồi theo người giúp việc đi. Sau khi tên kia đã lên lầu, Kiến Vũ mới giương mắt nhìn chung quanh phòng khách, hắn vốn nghĩ nơi này ắt hẳn phải có đồ đạc nào đó của "cậu ta" với vợ, tuy nhiên rất nhanh hắn giật mình nhận ra: trừ bỏ sô pha với một ít đồ chơi của trẻ nhỏ trên thảm thì không còn thứ gì nữa thể hiện rằng nhà này đã từng có một vị thiếu phu nhân.
"Vũ, con đi với ta" đem túi đồ bóng rổ của thiếu niên giao cho Bác Lý, Vương Lệ Hân nắm tay con nuôi đi lên lầu. Vương Chính lưu lại dặn dò mọi người trong nhà: "Người vừa rồi tên là Kiến Vũ, là con nuôi mà ta và phu nhân mới nhận. Từ nay, đó sẽ là thiếu gia thứ hai của nhà họ Vương. Mọi người phải hành xử với người này như với thiếu gia, hiểu chưa?".
"Vâng thưa lão gia".
Liếc nhìn vị quản gia nhà mình một cái, Vương Chí cũng lên lầu. Bác Lý cẩn thận nhắc nhở người giúp việc về thói quen của vị thiếu gia mới tới này, cậu yêu thích cái gì và những việc gì cần chú ý.
Trong khi đó, nhân vật chính của ngày hôm nay vẫn không biết gì cả, ngoan ngoãn theo mẹ nuôi lên phòng nghỉ trên lầu hai, hắn ôm chặt lấy bà, không thể bình tĩnh. Lệ Hân vỗ nhẹ đứa nhỏ đang cực kì ủy khuất của mình, đôi mắt bà lại đỏ.
" Ngồi xuống nào, mẹ có mấy lời muốn nói với con".
"Vâng".
Buông tay, thiếu niên cũng kéo mẹ nuôi cùng ngồi.
Nắm lấy một bàn tay của thiếu niên, bà Vương lau đi nước mắt: "Mẹ biết con lo lắng điều gì. Vương Thanh với Lâm Huyên sau khi kết hôn vẫn ở chỗ này, con không muốn ở đây cũng là điều hợp lý".
Thiếu niên nắm chặt lấy tay mẹ, đầu óc có chút hỗn loạn: "Mẹ nuôi, con... con cũng không muốn cậu ta ly hôn với Lâm Huyên. Đứa nhỏ không có mẹ, thực đáng thương".
Bà Vương hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười: "Con là một đứa nhỏ thiện lương, Thanh nó đối xử với con như thế mà con vẫn còn lo lắng cho nó, vẫn còn suy nghĩ vì nó. Là một người mẹ, ta cũng không muốn con mình ly hôn với vợ, làm cho cháu mình không có mẹ. Sở Uý, mẹ và ba con cũng không biết vào lúc ấy Thanh nó rốt cuộc đã nghĩ gì, tại sao lại tuyệt tình với con như thế. Nhưng mà hiện tại, dù không có con thì ta và ba con cũng vẫn bắt nó ly hôn với cô ta... Thanh, nó vẫn cứ luôn hối hận, luôn dằn vặt bản thân, bằng không nó cũng không có cái ý niệm buông rơi bản thân như vậy".
"Mẹ nuôi".
Tâm của hắn thực đau, Vương Lệ Hân cố nhẫn nước mắt, tiếp tục nói: "Nếu Thanh mất, cũng không biết cô ta sẽ làm gì cái nhà này nữa. Ly hôn với Lâm Huyên, không chỉ là vì Thanh, mà còn là vì đứa nhỏ và cả cô ta". Bà giảng giải hết một lượt, lúc trước khi vừa từ Thụy Sĩ về, bà ngay lập tức đã dọn hết toàn bộ đống đồ của Lâm Huyên trong biệt thự.
Kiến Vũ cúi đầu không nói.
"Sở Uý, con có biết đứa nhỏ tên là gì không?".
Kiến Vũ lắc đầu, cuộc sống sau khi kết hôn và cả đứa nhỏ của hai người đó, hắn luôn tận lực lảng tránh.
"Thanh đặt tên đứa nhỏ là Kiến Tử (*)".
(*)Kiến Tử có nghĩa là mất đi Kiến ( tên gọi thân mật của Vũ trước đây là tiểu Kiến).
Kiến Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, tâm như bị ai đó xé nát, bả vai không nhịn được lại đau đớn từng hồi.
"Sở Uý, Kiến Tử thực hướng nội, tính cách cực kì giống Thanh trước đây. Thằng bé rất nhát gan cũng rất sợ đi học, nhưng mà thằng bé cực kì ngoan, mẹ nuôi tin tưởng rằng con sẽ thích đứa nhỏ ấy. tuy mẹ của nó là Lâm Huyên nhưng nó cũng là cháu trai của chúng ta. Con có thể không tha thứ cho Thanh nhưng đừng cự tuyệt Kiến Tử... con là chú của nó, mẹ nuôi tin rằng chỉ cần con ở chung với thằng bé mấy ngày là con sẽ thích nó".
Hai đứa nhỏ này rốt cuộc có đến được với nhau hay không, đứa cháu trai của họ là mấu chốt.
Kiến Vũ hấp hấp cái mũi, ngẩng đầu: "Mẹ nuôi, con chắc chắn sẽ thích Kiến... tiểu Kiến Tử, con thích nhất là trẻ con mà. Con không phải là không muốn thấy Kiến Tử. Con... con có thể ở bệnh viện chăm sóc cậu ta, có thể giúp cậu ta giải quyết những khó khăn, nhưng con... con rất nhỏ nhen... yêu sâu hận càng sâu... mỗi khi con thấy cậu ta, những chuyện trước kia lại tràn về. Con biết như vậy là không hay, tuy nhiên con mặc kệ. Tốt nhất vẫn là quên mấy việc không vui nhưng mà con...".
"Mẹ nuôi biết, cái gì mẹ nuôi cũng biết" đau lòng xoa nhẹ khuôn mặt gầy guộc của thiếu niên, Lệ Hân nói: "Con không tha thứ cho Thanh là đúng. Mẹ nuôi cùng con nói mấy việc này chỉ vì muốn con chấp nhận Kiến Tử thôi, thằng bé chỉ có một người chú là con, nó cần tình yêu thương của con".
"Mẹ nuôi, con sẽ chăm sóc thằng bé, con sẽ làm một người chú tốt" Kiến Vũ thề: "Con sẽ dạy thằng bé làm một nam tử hán không sợ trời không sợ đất".
Lệ Hân rơi lệ, ôm lấy đứa nhỏ thiện lương của mình: "Cảm ơn con, tiểu Vũ".
"Mẹ nuôi. Con rất ngoan ngoãn phải không? *hai mắt long lanh*" một bạn trẻ nào đó nhân cơ hội.
"Đúng ngoan lắm, con là đứa nhỏ ngoan nhất tốt nhất mà mẹ từng biết".
"Như vậy hẳn là mẹ nên thưởng cho con chứ nhỉ".
Goo Miyoung bị chọc cười, lau đi nước mắt: "Ngày mai mẹ nuôi làm canh bánh trôi hoa quế cho".
"Hắc hắc".
Ôm chặt lấy mẹ nuôi, Kiến Vũ cắn môi, không biết đứa nhỏ kia giống ai hơn?
Sau khi ngồi ở lầu hai nói chuyện xong, Kiến Vũ bị mẹ nuôi đưa lên phòng ngủ ở lầu ba. Trong phòng đã được chuẩn bị chu đáo, là căn phòng mà hắn từng ở. Cùng mẹ nuôi mang hành lý vào cất cho gọn, Kiến Vũ chợt nghe thấy tiếng trẻ nhỏ khóc.
"Mẹ, cha,... cháu muốn mẹ, cha...".
Nhìn về phía mẹ nuôi, Kiến Vũ đi ra khỏi phòng ngủ. Đập vào mắt là hình ảnh cha nuôi đang ôm một đứa nhỏ trong lòng đi về phía hắn.
"Vũ, đây là Kiến Tử" Vương Chí ôm đứa nhỏ vừa đi vào trong phòng vừa dỗ: "Không khóc, không khóc, Kiến Tử không khóc, mẹ cháu đi rồi, cha cháu lại đang bệnh, đây là chú Kiến Vũ, Kiến Tử, để cho chú ôm cái đi".
Kiến Vũ tò mò nhìn chăm chú vào đứa nhỏ, đôi mắt màu lam rõ ràng di truyền từ người kia, nhìn kỹ, rõ ràng là bản sao của tên ngốc đó. Không hề phát hiện ra rằng tâm tình hắn đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều vào ngay giây phút đó, Kiến Vũ tiến lên phía trước vài bước, vỗ vỗ tay: "Kiến Tử, đến cho chú ôm một cái nào".
Nhìn người hoàn toàn xa lạ đứng trước mặt, đứa nhỏ ngừng khóc được một lúc rồi lại tiếp tục ôm chặt lấy cổ ông nội, khóc to hơn: "Mẹ.... cha....".
Kiến Vũ nghiêng nghiêng đầu, đứa nhỏ hình như không thích hắn lắm a. Hắn đi đến sau lưng cha nuôi tiếp tục vỗ vỗ tay, nói với đứa nhỏ: "Bé ngoan, đến cho chú ôm cái nào". Hắn liền thể hiện nụ cười mê hoặc nhất của bản thân.
"Mẹ rất nhanh sẽ trở lại nha. Còn cha vì không chịu nghe lời của ông bà nội nên bị bệnh rồi. Bé ngoan phải nghe lời của ông bà nội đấy. Ôi bé ngoan dễ thương thế này cơ mà, khóc làm mất cả vẻ đẹp trai rồi".
Sờ soạng trong túi tiền nửa ngày cuối cùng cũng lấy ra được một đồng xu. Phùng đại ca đẹp trai cầm nó quơ quơ trước mặt đứa nhỏ, cười thần bí, rồi đột nhiên tung đồng xu lên, sau đó hai tay nắm chặt lại, đến khi hắn mở lòng bàn tay ra, đồng xu đã biến mất. Đứa nhỏ nín hẳn, tò mò nhìn hắn.
"A! Đồng xu của chú đâu mất rồi? sao lại không thấy thế này?" Phùng đại ca đẹp trai ở xung quanh đứa nhỏ tìm kiếm đồng xu của mình, đội nhiên hắn ngẩng đầu, cười thật to, không biết lại từ chỗ nào lấy ra được đồng xu kia, giơ ra trước mắt đứa nhỏ: "Ồ, ở trong này a".
Đứa nhỏ nở nụ cười.
Tiếp theo Phùng đại ca đẹp trai lại tung tiền xu lên, nắm hai tay lại, tiền xu lại biến mất.
"Ai nha, ai nha, tiền xu của chú lại bay đi đâu mất rồi, đâu mất rồi ấy nhỉ?" ông chú đẹp trai khiến đứa nhỏ nhìn quanh mặt đất tìm kiếm.
Đứa nhỏ cười thật lớn.
Đùa một hồi cuối cùng đứa nhỏ cũng để cho chú ôm, tạm thời quên đi cha, mẹ.
Hai vợ chồng Vương lão gia đứng trong phòng nhìn thiếu niên cùng cháu trai chơi đùa đều thở phào tuy nhiên cả hai vẫn không tránh khỏi áy náy. Để cho đứa nhỏ gặp mặt con của người mình thích với người phụ nữ khác như thế này là một việc hết sức tàn nhẫn. Tuy nhiên đây là một chuyện khó tránh khỏi, không sớm thì muộn rồi cũng phải xảy ra. Nếu nói những thương tổn mà đứa con của hai người gây ra là một cây châm luôn trực chờ đâm vào lòng Sở Uý thì đứa nhỏ này chính là một cây châm khác.
Một tiếng sau, đứa nhỏ vui chơi đã mệt ngủ thiếp đi trong lòng ông chú của mình. Giao thằng bé lại để cha và mẹ nuôi bế về phòng ngủ, Kiến Vũ đi rửa mặt sau đó nằm liệt ra trên chiếc giường ngoại cỡ. Chơi với trẻ con mệt chẳng kém gì luyện bóng rổ, thật là mệt, mệt chết hắn.
"A!".
Đột nhiên ngồi bật dậy, Kiến Vũ cốc vào đầu mình mấy cái, trời ạ! Không biết hắn đã bỏ việc luyện tập bao nhiêu lâu rồi!
"Thảm rồi... bị đội trưởng phát hiện thì toi mạng là cái chắc".
Nặng nề nằm xuống, Phùng đại ca đẹp trai tiêu sái quyết định "binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn", trước lúc ra trận anh đây sẽ mài gươm. Dù sao mấy ngày nay hắn cũng không lấy gì làm nhàn rỗi. Có người gõ cửa, nằm trên giường một cách lười biếng, hắn nói: "Mời vào".
Cửa mở, Kiến Vũ lúc này mới ỳ ạch ngồi dậy, vừa thấy người đi vào, hắn lập tức đứng bật lên: "Sao giờ này cậu còn chưa đi ngủ?!".Người tới khóa trái cửa lại, chậm rãi đi đến bên giường, chậm rãi kéo chăn của ai đó ra, chậm rãi cởi giày và cuối cùng chậm rãi nằm xuống.
Kiến Vũ nổi giận: "Đứng lên ngay, đây là giường của tôi".
"Ưm!" nam nhân bên cạnh rên nhẹ.
"Cậu, cậu, cậu lại dùng chiêu này!!!" cánh tay định vươn ra vội rụt lại, Kiến Vũ cắn răng: "Được, muốn thì cứ ở, tôi sang phòng khác".
"Vũ" nam nhân giữ chặt hắn "Sau khi phẫu thuật xong, nếu tôi còn sống, tôi sẽ giải thích rõ ràng với cậu về lý do ngày ấy tôi xử sự như thế".
"Lời đen đủi, cậu nói bậy gì thế?" thiếu niên nghiêng người "Khối u lành tính, chỉ cần cắt bỏ là không có gì nguy hiểm. Nguyên nhân khi đó, tôi không muốn biết, Sở Uý đã chết, tôi là Kiến Vũ".
"Nếu tôi chết thì cậu có tha thứ cho tôi?".
Thiếu niên gỡ tay nam nhân ra: "Nếu cậu chết, tôi sẽ càng ghét cậu!".
"Không có cậu bên cạnh, tôi không tài nào ngủ nổi. Tôi muốn mau khỏe lại, mau tiến hành phẫu thuật" nam nhân suy yếu nói.
Cái mũi của thiếu niên sụt sịt, không phải vì hắn khóc mà là vì hắn đang chảy nước mũi.
"Vũ" nam nhân thản nhiên gọi.
"Tôi là Phùng Kiến Vũ, Sở Uý đã chết rồi" hắn muốn vứt bỏ lại mọi thứ, tuyệt đối không quay đầu lại.
"Tôi biết, cậu là Kiến Vũ, là tiểu Vũ" tay nam nhân khẽ dùng sức.
"Đợi cậu giải phẫu xong, tôi sẽ quay về Bắc Kinh, sau này cậu không được đến tìm tôi" cái mũi của thiếu niên lại sụt sịt, quay trái quay phải tìm kiếm, không có cái khăn nào cả, hắn liền khom người lau nước mũi vào tay áo của tên nằm cạnh (^^!). Nam nhân thuận thế xốc chăn lên, im lặng nhìn thiếu niên, ánh mắt màu lam (lấp lánh), làm ơn đi mà, làm ơn đi mà.
"Hai thằng con trai ngủ chung với nhau rất là kỳ" thiếu niên không chịu trèo lên giường.
"Cậu là y tá, tôi là bệnh nhân" nam nhân giật nhẹ tay áo thiếu niên.
"Y tá với bệnh nhân ngủ cùng nhau cũng rất kỳ quái" thiếu niên nhăn nhó ngồi xuống.
"Tôi là bệnh nhân bị bệnh nặng" nam nhân lại giật nhẹ cái nữa.
Thiếu niên đá bay giày, bò lên giường: "Tôi bảo Bác Lý lấy thêm cái chăn".
"Tôi lạnh!" nam nhân rùng mình. Thiếu niên bị bàn tay lạnh như băng của nam nhân nắm lấy, không muốn chui vào chăn, nam nhân cũng không quá phận, nằm sát lại cạnh tên kia. Thiếu niên xoay người, nằm đưa lưng về phía nam nhân.
Nam nhân ho khan vài tiếng, khẽ động người, miệng vết thương lại đau khiến ai đó kêu rên, thiếu niên lập tức xoay người, cởi cúc áo ngủ của tên bên cạnh, xem xét miệng vết thương.
"Bác sĩ đã xem qua chưa?".
"Rồi" nam nhân cơ hồ lại nằm sát thiếu niên hơn chút nữa.
"Không được lộn xộn! Miệng vết thương vẫn còn nguy hiểm" thiếu niên tức giận đi tắt đèn bàn, bực bội quát "Nhắm mắt! Ngủ!".
"A" nam nhân nắm lấy một tay thiếu niên, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ngón tay thiếu niên động động: "Cậu cầm tay thế này, tôi khó ngủ".
Nam nhân không lên tiếng, giống như đang ngủ.
"Ê".
Nhịp hô hấp của nam nhân trở nên đều đều.
Há to mồm, cuối cùng, thiếu niên đành ngậm miệng lại. Rút tay, rút tay, rút không được, hắn xoay người nằm thẳng, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, hắn đột nhiên cảm thấy tên kia hình như gian trá hơn trước đây. Nghĩ tới, nghĩ lui, thiếu niên mệt rã rời, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Qua một lúc lâu, hắn xoay người, ôm lấy tên nằm cạnh.
Nam nhân quay đầu.
Trong bóng đêm, đôi môi của ai đó chạm nhẹ lên đôi môi của thiếu niên.
"Lão mẹ... con của lão mẹ... bị người bắt nạt... lão mẹ... cho ta.. báo thù..." liếm liếm đôi môi ngưa ngứa, thiếu niên phì phò ngáy khò khò.
================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT