Đại quân trùng trùng điệp điệp hướng phía Thiên Yêu Sơn phía trước đi tới, Thành Thanh Châu chưa bao giờ hành động quy mô như thế.
Thiên Yêu Sơn diện tích cực lớn, so với khu vực chủ thành Thành Thanh Châu lớn hơn rất nhiều lần, không cách nào tưởng tượng Thiên Yêu Sơn có bao nhiêu yêu thú, lịch đại tiền bối từng muốn tiêu diệt toàn bộ Thiên Yêu Sơn nhưng cuối cùng chỉ là hy vọng xa vời.
Hôm nay, Thanh Châu Học Cung cùng với Hắc Kỳ Lân quân đoàn thủ hộ Thành Thanh Châu tại Hạ Phàm dưới sự bức bách, đại quân đã bước vào bên trong Thiên Yêu Sơn hơn nữa đằng sau còn có Thanh Châu vệ cùng với quân đoàn Hắc Diễm Thành, trong lúc nhất thời so với thú triều còn muốn hung mãnh hơn.
Hắc Kỳ Lân quân đoàn xông pha chiến đấu, Thanh Châu Học Cung cường giả Thuật Pháp Cung dùng pháp thuật mở đường đem Yêu thú bức bách lui về Thiên Yêu Sơn, nhưng Tần soái lại không có nửa điểm cảm giác hưng phấn, chủ động tiến công như vậy tương đương triệt để bỏ qua phòng ngự cho nên có rất nhiều yêu thú lọt lưới tiến về Thành Thanh Châu tàn sát bừa bãi, nhưng đã như thế bọn hắn chỉ có thể sử dung hết khả năng giết nhiều yêu thú một chút.
"Đi theo con đường này." Hạ Phàm đi chính giữa hướng trung niên phía trước mở miệng nói, thời điểm bọn hắn xâm nhập Thiên Yêu Sơn tìm kiếm di tích đã để lại ký hiệu.
Diệp Phục Thiên cùng người Hắc Diễm Học Cung đi ở phía sau, hắn đã tìm hiểu tinh tường nữ tử bên cạnh tên là Đường Duyệt hai mươi tuổi, luận tướng mạo mà nói đích thật là mỹ nhân, còn có mấy phần mỹ cảm đẹp đẽ.
Rất nhanh, Diệp Phục Thiên cùng Đường Duyệt thân quen.
"Sư tỷ, ngươi xinh đẹp như vậy nhất định có rất nhiều người thep đuổi?" Diệp Phục Thiên nói.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Đường Duyệt nhìn hắn cười.
"Ta có cơ hội không?" Diệp Phục Thiên nhìn Đường Duyệt nói, đôi mắt dễ thương của Đường Duyệt lóe lóe, phốc thử cười nói: "Dáng dấp ngược lại rất tuấn nhưng đáng tiếc còn nhỏ quá."
"Sư tỷ, mười sáu tuổi đã trưởng thành, không nhỏ không nhỏ." Diệp Phục Thiên rất nghiêm túc nói ra, Đường Duyệt chứng kiến nét mặt của hắn nhịn không được phốc thử nở nụ cười, thanh niên Hắc Diễm Học Cung bên cạnh nhìn thấy Đường Duyệt thỉnh thoảng cười tươi như hoa, không khỏi hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Phục Thiên.
"Sư tỷ, ngươi biết mục đích chúng ta bước vào Thiên Yêu Sơn lần này là cái gì không?" Diệp Phục Thiên hỏi.
"Nghe trưởng bối nói trong Thiên Yêu Sơn có di tích cổ."
Diệp Phục Thiên lắc đầu nói: "Sư tỷ ta cho ngươi biết một bí mật."
Nói xong, hắn tiến đến bên tai Đường Duyệt thấp giọng nói: "Trong Thiên Yêu Sơn có lưu lại công pháp bí tịch của Diệp Thanh Đế."
Sắc mặt Đường Duyệt lập tức trở nên ngưng trọng lên nhìn Diệp Phục Thiên thấp giọng nói: "Ngươi nói là sự thật?"
Ánh mắt Diệp Phục Thiên lóe lên, xem ra Hạ Phàm quả nhiên che dấu không có nói ra, cũng khó trách liên quan đến Diệp Thanh Đế cho nên Hạ Phàm muốn giữ lại chút ít.
"Đương nhiên, Hoa Phong Lưu chính là sư phụ của ta, Tần tướng quân cũng quen biết ta bởi vậy ta biết rõ bí mật này, bằng không thì ngươi cho rằng tại sao lại có trận chiến lớn như thế." Diệp Phục Thiên chân thành nói.
"Ngươi ở nơi này chờ ta." Đường Duyệt nói xong liền rời đi bên này, Diệp Phục Thiên nhìn thấy nàng đi đến trước mặt lão giả muốn khiêu chiến lão sư Hắc Diễm Học Cung, sau một lát liền lại trở lại nói với Diệp Phục Thiên: "Ngươi đi theo ta."
Diệp Phục Thiên đến đến trước mặt lão giả, chỉ thấy con mắt lão giả nhắm nói: "Ngươi từ nơi nào nghe được tin tức?"
"Tiền bối tại Hắc Diễm Học Cung có thân phận như thế nào?" Diệp Phục Thiên hỏi.
"Đã đến Hắc Diễm Học Cung học tự nhiên muốn bái nhập người mạnh nhất làm môn hạ." Diệp Phục Thiên nói.
"Lão phu Đường Mặc cung chủ Hắc Diễm Học Cung, nếu biểu hiện ngươi về sau ưu tú ta có thể cân nhắc tự mình dạy bảo ngươi." Lão giả nhàn nhạt mở miệng, Đường Duyệt bên cạnh vừa cười vừa nói: "Ông nội của ta."
Diệp Phục Thiên khom người hạ bái, bịa chuyện nói: "Nếu là cung chủ lại còn là gia gia của Đường sư tỷ vãn bối tự nhiên không dám giấu diếm, ở Thành Thanh Châu vẫn nghe đồn nhân vật truyền kỳ của Thần Châu Diệp Thanh Đế xuất thân từ Thành Thanh Châu, hắn tại Thành Thanh Châu có lưu truyền thừa, có thể kế thừa y bát của hắn sẽ đạt được công pháp bí tịch, rất nhiều người cho rằng chỉ là truyền thuyết nhưng trên thực tế đây là sự thật, truyền thừa ngay bên trong Thiên Yêu Sơn, Tần soái tướng quân đã tận mắt thấy qua."
"Vì sao hắn không lấy?" Ánh mắt Đường Mặc sắc bén.
"Tiền bối, truyền thừa Diệp Thanh Đế nào đạt được dễ dàng như vậy, nếu đơn giản thì Hạ Phàm sẽ phát động trận chiến như vậy sao?" Diệp Phục Thiên nói.
Đường Mặc nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Phục Thiên: "Ngươi cũng biết, lừa gạt ta sẽ như thế nào chứ?"
"Ta trước cũng dám nói dối tiền bối chỉ là cùng Đường Duyệt sư tỷ nói chuyện phiếm, làm thế nào dám lừa gạt, chỉ là Hạ Phàm theo triệu tập cường giả Đông Hải Phủ lại lợi dụng người Thành Thanh Châu cùng Hắc Diễm Thành giúp hắn đối phó Yêu thú, sợ là bụng dạ khó lường." Diệp Phục Thiên nói.
"Ngươi đang ly gián?" Ánh mắt Đường Mặc sắc bén vô cùng, một cỗ khí tức cường đại áp bách trên người Diệp Phục Thiên.
"Đợi thời điểm tiền bối đến di tích chính mình nhìn xem sẽ biết Hạ Phàm có lừa gạt tiền bối hay không, nếu như vãn bối nói là giả thì sinh tử sẽ do tiền bối định đoạt, nếu như ta nói thật thì tiền bối định phải cẩn thận." Diệp Phục Thiên nói.
"Vì sao?" Đường Mặc hỏi.
"Ta không biết Hạ Phàm hứa hẹn với tiền bối cái gì, nhưng truyền thừa Diệp Thanh Đế có ý nghĩa như thế nào trong nội tâm tiền bối so với ta ắc hẳn đã tinh tường, đợi đến lúc tất cả nhân mã cùng yêu thú chém giết lẫn nhau thì tiến vào di tích truyền thừa sẽ dễ như trở bàn tay, về sau giết người diệt khẩu cũng là chuyện dễ dàng, tiền bối cần phải đề phòng." Diệp Phục Thiên trịnh trọng nói ra, giờ phút này đại quân tiến lên tiếng oanh minh không ngừng, chung quanh cũng bị cường giả Hắc Diễm Học Cung phong tỏa căn bản không cần lo lắng thanh âm truyền ra.
"Ngươi hận Thiếu Phủ Chủ?" Đường Mặc đột nhiên hỏi.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt lợi hại của Đường Mặc, hắn trầm mặc một lát sau đó lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên, Hạ Phàm vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn dẫn phát thú triều, mà Thành Thanh Châu là cố hương của ta, huống chi một khi cho hắn thực hiện được ý đồ thì ta sợ cũng khó có đường sống, nếu tiền bối không tin thì thôi còn nếu tin thì Hoa Phong Lưu là lão sư của ta, Tần tướng quân ta cũng quen biết, mặc dù trước kia là địch nhân nhưng liên thủ một hồi cũng chưa hẳn là không thể, nếu như được truyền thừa Diệp Thanh Đế thì ân oán còn đáng giá để ở trong lòng sao? Đến lúc đó đi thuyền vào Đông Hải mênh mông tu hành, trời cao mặc chim bay, tương lai xuất sơn sợ gì một phương Phủ chủ?"
"Đường Duyệt, dẫn hắn xuống dưới." Đường Mặc trầm mặt đột nhiên mở miệng nói, Đường Duyệt đi về hướng Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên đối với Đường Mặc hạ thấp người, sau đó cùng Đường Duyệt ly khai bên này không nói thêm một câu.
"Ngươi thấy thế nào?" Đường Mặc đối với nam tử mắt ưng bên người hỏi.
"Tiểu tử này miệng lưỡi lợi hại không thể tin hoàn toàn nhưng cũng không thể không tin, mấu chốt phải xem có phải là di tích Diệp Thanh Đế hay không." Nam tử mắt ưng nói.
"Nếu quả thật đúng như vậy thì sao?" Đường Mặc lại nói.
"Cha, nếu quả thật chính là truyền thừa Diệp Thanh Đế thì đừng nói một tòa Thanh Châu Thành, mặc dù là toàn bộ Đông Hải cũng coi là cái gì?" Thần sắc nam tử mắt ưng đột nhiên trở nên sắc bén, trong ánh mắt Đường Mặc cũng lộ ra hào quang, lời của tiểu tử đó mặc dù có dụng ý ly gián nhưng cũng không nói sai, thực sự nếu là truyền thừa Diệp Thanh Đế mà nói thì trời cao mặc chim bay, Đông Hải to lớn ai tìm được?
"Theo ý ngươi, hắn có chỗ tốt cho chúng ta lợi dụng sao?" Đường Mặc lại hỏi.
Thần sắc nam tử mắt ưng lập loè, sau đó lắc đầu: "Kẻ này vô luận thiên phú hay là tâm tính đều quá thâm sâu, khó khống chế."
"Hoàn toàn chính xác, Thiên Hạo trời sinh tính kiêu ngạo một lòng tu hành, kẻ này lại bất đồng." Đường Mặc gật đầu.
"Thiên Hạo tuy lúc trước thua hắn nhưng dù sao cũng là pháp sư thiên mệnh cho nên về sau càng ngày càng mạnh, hôm nay đã tiến về học ở Đông Hải thành tương lai nhất định có thể vinh quy, kẻ này nếu không thể thu phục..." Trung niên mắt ưng nhìn Đường Mặc, hai người ngầm hiểu lẫn nhau.
Đại quân một đường đi về phía trước tốc độ tiến lên rất nhanh, giữa đường không biết bước qua bao nhiêu thi cốt yêu thú nhưng đồng dạng cũng nhận được trùng kích cực đáng sợ, vô luận là Thanh Châu Học Cung hay là quân đoàn Hắc Kỳ Lân kỵ sĩ đều thương vong thảm trọng.
Bên trong Thiên Yêu Sơn sương mù càng ngày càng nặng, nếu như trên không nhìn xuống chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hỗn độn, trên không trung mà nói căn bản không có biện pháp xác định vị trí nếu không Hạ Phàm cũng sẽ không dùng phương pháp này đi về phía trước.
Ngày hôm nay, cung chủ Cổ Mộc Thanh Châu Học Cung cùng Tần soái tìm được Hạ Phàm lạnh lùng nói: "Nếu như còn để quân đoàn Hắc Kỳ Lân cùng Thanh Châu Học Cung mở đường mà những người khác khoanh tay đứng nhìn, chúng ta sẽ đường cũ quay trở về."
"Ngươi uy hiếp ta?" Hạ Phàm nhìn chằm chằm vào Tần soái.
"Tùy ngươi nghĩ như thế nào." Tần soái nhàn nhạt đáp lại, hôm nay đã không còn trong Thành Thanh Châu, lúc ấy đối mặt thú triều vây quét cùng Hạ Phàm phía sau bất luận điều kiện gì đều phải đáp ứng, nhưng hôm nay đã xâm nhập Thiên Yêu Sơn, Hạ Phàm cũng không dám làm quá.
"Tốt." Hạ Phàm thỏa hiệp, sau đó hướng về sau hô: "Đường cung chủ."
"Ân." Đường Mặc nhẹ gật đầu sau đó hạ lệnh cường giả Hắc Diễm Học Cung xuất chiến, Diệp Phục Thiên cũng đi theo xuất chiến, khu vực Mê Vụ yêu thú càng ngày càng lợi hại thậm chí sẽ yêu thú có đẳng cấp cao cấp bậc Pháp Tướng qua lại, cần cường giả trưởng bối mới có thể đối phó được.
Thời gian từng ngày đi qua người đi về phía trước càng ngày càng ít, hơn nữa người thương vong ngược lại tu vi cao, người yếu đều được bảo hộ ở phía sau căn bản sẽ không để cho bọn hắn chịu chết, cho nên an toàn hơn.
Diệp Phục Thiên gặp được nguy hiểmhướng cường giả Hắc Diễm Học Cung trong đám người chạy đến tự nhiên an toàn vô cùng, hắn cũng sẽ không bán mạng chiến đấu vì Hắc Diễm Học Cung tuy nhiên không ít ánh mắt người khác nhìn hắn tràn đầy xem thường, nhưng mà hắn sẽ quan tâm sao?
Rốt cục bọn hắn cũng đã đi vào khu vực đủ sâu, phát hiện sương mù vậy mà dần dần tán đi, phiến khu vực dưới mắt này ánh sáng cùng ngoại giới đồng dạng thậm chí sáng hơn vài phần, thiên địa linh khí giống như trở nên đậm hơn.
"Tại đây hình như có một đại trận Linh khí, khu sương mù bên ngoài hẳn là..." Có người mở miệng nói ra.
"Không sai, đã đến." Sắc mặt cường giả bên người Hạ Phàm lộ ra sáng chói, tiếp tục phía trước mà đi mọi người phát hiện phiến sơn mạch này vậy mà không có yêu thú xuất hiện, một đầu cũng không có.
"Đó là cái gì?" Có người chỉ hướng phía trước hoảng sợ nói, khi tới gần cảnh tượng phía trước càng ngày càng rõ ràng, trái tim mọi người đập nhanh, bọn hắn thấy được một pho tượng lớn vô cùng, từ trong sơn cốc mọc lên đứng sừng sững trong núi.
Tất cả mọi người đều run sợ, bọn hắn không ngừng tới gần, đứng trên đỉnh sơn cốc nhìn ra xa phía trước thi pho tượng so với ngọn núi còn cao hơn phiến khu vực này, linh khí nồng đậm tới cực điểm.
"Nhìn một chút đã." Đi đến biên giới ngọn núi phía dưới là hạp cốc, pho tượng tại đó làm người phía dưới hạp cốc run rẩy, pho tượng đằng kia lớn vô cùng vậy mà có một con rồng chính là Thần Long, chiếm giữ ở đằng kia giống như một tòa núi, nhưng giờ phút này Thần Long kia đang nhắm mắt như lâm vào ngủ say.
"Là một con rồng." Thanh Châu Học Cung không ít người run sợ, trong đôi mắt Diệp Phục Thiên đồng dạng hiện lên hào quang chói mắt, cái đầu long này rất giống Long Ảnh xuất hiện năm trước vào lúc diễn ra kỳ thi Hương.
Ngoại trừ pho tượng cùng Long ra, trong hạp cốc có vô số đại yêu xung quanh pho tượng tham lam hấp thu lấy linh khí.
Tại đâ như là Vạn Thú cốc.
"Diệp Thanh Đế." Có người nhìn chằm chằm vào pho tượng phía trước, phát ra một thanh âm rung động.
Mười sáu năm trước Diệp Thanh Đế chết bất đắc kỳ tử biến thành cấm kị, thế gian không cho phép tồn tại bất cứ pho tượng nào của hắn, nhưng giờ phút này trước mắt bọn hắn xuất hiện một pho tượng Thanh Đế vô cùng lớn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT