🍀 Editor: Khắc Lạp Lạp

🌺 Beta: Hải Yến

Tuy rằng lúc cấp cứu vô cùng nguy kịch, nhưng Tô Hàng hồi phục cực nhanh, chỉ ở bệnh viện quan sát ba ngày, bác sĩ đã đồng ý cho hắn về nhà tĩnh dưỡng.

Sáng sớm Trầm Khê đã đến đón Tô Hàng xuất viện, một mình chạy tới chạy lui trong bệnh viện, hết làm thủ tục lại đi thu dọn các thứ, rất nhiều lần Tô Hàng muốn giúp một tay, đều bị Trầm Khê trấn áp. Cuối cùng hắn đành phải ngoan ngoãn ngồi một góc, nhìn vợ đang vì mình mà bận ngược bận xuôi, trong lòng dần dần trở nên ấm áp.

Thì ra cảm giác được người khác chăm sóc và quý trọng là như thế này.

"Cúi đầu xuống một chút." Lúc sắp ra khỏi cổng lớn bệnh viện, Trầm Khê bỗng nói với Tô Hàng bên cạnh.

Tô Hàng nghe lời làm theo.

Trầm Khê lấy từ trong túi ra một chiếc mũ màu đen vừa mới mua hôm qua, cẩn thận nhẹ nhàng đội lên cho hắn, rồi sau đó cười nói: "Được rồi."

Tô Hàng sờ sờ chiếc mũ mềm mại trên đầu, có chút thất vọng: "Ra là mũ."

"Nếu không thì anh tưởng là gì hả?" Trầm Khê nghi hoặc nhìn về phía hắn.

"Không có gì." Tô Hàng lại sờ sờ mũ, cười, "Rất ấm áp."

"Đi thôi." Trầm Khê cầm cái túi đặt dưới đất lên, một tay xách túi một tay kéo tay Tô Hàng, cùng rời khỏi bệnh viện.

Lúc đến bãi đỗ xe, Trầm Khê giành trước giúp Tô Hàng mở cửa ghế phụ ra, Tô Hàng hơi ngạc nhiên, dường như có chút không quen việc đổi vai thế này.

"Lên xe nào." Trầm Khê thúc giục.

"A." Tô Hàng nghe lời ngồi vào trong xe, vẫn dùng ánh mắt ngốc nghếch và cực cực kì thỏa mãn nhìn dáng vẻ bận tới bận lui của Trầm Khê.

(Là hai chữ "cực" đó, mình muốn nhấn mạnh, chứ không phải lỗi type đâu nhe >/////<)

"Sao lại nhìn em như vậy?" Trầm Khê đang định khởi động xe, lại thấy người nào đó không giấu diếm nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có một loại cảm giác nói không nên lời.

"Nếu anh sớm biết nằm viện sẽ có đãi ngộ tốt như vậy, anh đã nằm viện vào cái hôm ngay sau khi vừa kết hôn rồi." Tô Hàng nói.

"Nhưng mà ngày hôm đó ai kia lại đi công tác phải không ta?" Trầm Khê nhướng mày.

"Anh sai rồi." Cách làm mà hắn đã từng tự cho là tâm lý đến cỡ nào, bây giờ nhìn lại cảm thấy rất ngu xuẩn.

Trầm Khê nhìn dáng vẻ nghiêm túc nhận lỗi của nam nhân, không nhịn được cong khóe môi, ngoắc ngón tay với hắn. Đến khi Tô Hàng nghe lời thò qua, Trầm Khê bất ngờ hôn lên đôi môi hơi lạnh của hắn, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, hỏi: "Khi nãy ở cửa, có phải muốn em hôn anh không hả?"

"Anh..." Tô Hàng chớp chớp mắt, tai đỏ lên, giơ một ngón tay ấp úng, "Vừa rồi anh không kịp phản ứng, có thể... Làm lại một lần không?"

Trầm Khê cong môi cười, ôm cổ hắn lại ngẩng đầu hôn. Lúc này Tô Hàng cuối cùng cũng nhanh chóng hoàn hồn, biến bị động thành chủ động, đè vợ lên ghế hôn hơn mười phút, đến nỗi chân cô mềm nhũn không lái nổi xe.

Vì thế hai người chậm hơn thời gian dự định nửa giờ mới tới biệt thự Trầm gia.

Trầm Khê xuống xe trước, cầm gương trang điểm ngắm nghía cánh môi hơi sưng của mình, vừa xấu hổ vừa bực bội oán trách: "Lát nữa sao em dám gặp cha mẹ đây?"

Tô Hàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe mắng, lần đầu tiên vợ chủ động như vậy, sao hắn có thể nhịn được chứ.

Ngày Tô Hàng xuất viện vừa khéo là ba mươi Tết, Trầm Khê bàn bạc với Tô Hàng, mấy ngày Tết này sẽ ở Trầm gia, một phương diện là vì có thể cùng cha mẹ Trầm gia đón Tết, một phương diện khác là vì ở Trầm gia bên này còn có người giúp việc chăm sóc cuộc sống hằng ngày.

Bởi vì buổi tối phải ăn cơm tất niên, cho nên cơm trưa khá đơn giản. Ăn cơm xong, vốn dĩ Trầm Khê định để Tô Hàng nghỉ ngơi một lát, nhưng Tô Hàng tỏ vẻ đã nằm mấy ngày trong bệnh viện rồi, thật sự không muốn ngủ nữa, vì thế Trầm Khê quyết định dẫn Tô Hàng đi tham quan Trầm gia một chút.

"Cái bàn đu dây này là do cha em đặc biệt làm cho em hồi nhỏ, chắc cũng đã hơn hai mươi năm rồi." Tô Hàng theo Trầm Khê đi vào trong sân, đến chỗ bàn đu dây mà cô thường xuyên chơi khi còn bé, "Lúc bàn đu dây vừa được hoàn thành, ngày nào em cũng quấn lấy bắt cha em đẩy cho em, không chịu là người khác. Khoảng thời gian đó cha em đi làm rất muộn, mấy cuộc họp trong công ty cũng sẽ vì em mà dời lại hơn một tiếng, đến giờ mẹ em còn lấy chuyện này ra chọc quê em."

Tô Hàng tượng tưởng thử hình ảnh kia, nghĩ đến dáng vẻ Trầm Khê bốn năm tuổi, mặc đầm công chúa, ngồi trên bàn đu dây cười khúc khích, tim hắn đã sắp mềm nhũn.

"Sau này để anh đẩy em." Tô Hàng nói.

"Em lớn thế này, đã sớm không còn chơi đu dây nữa rồi." Trầm Khê lắc đầu.

"Ồ." Tô Hàng có chút mất mát cúi đầu.

Trầm Khê không nhìn được dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của hắn, nghĩ nghĩ, xoay người ngồi lên bàn đu dây, không phải chỉ là chơi đánh đu thôi sao? Nếu Tô Hàng thích, để cho hắn đẩy là được rồi mà.

"Thật ra... Thỉnh thoảng chơi một xíu cũng không tệ." Trầm Khê nói.

Mắt Tô Hàng sáng lên, đứng phía sau Trầm Khê, nhẹ nhàng đẩy bàn đu dây một cái, nhìn Trầm Khê đung đưa theo, vẻ mặt thỏa mãn. Lúc đầu Trầm Khê chỉ vì muốn dỗ Tô Hàng, kết quả sau khi chơi một hồi lại dần dần nổi hứng, mỗi lần bàn đu dây bay ngang qua Tô Hàng, Trầm Khê đều sẽ quay đầu cười ngọt ngào với hắn.

"Xem chúng chơi vui chưa kìa." Trên ban công lầu hai của biệt thự, mẹ Trầm bưng một ly cà phê nói chuyện phiếm với cha Trầm.

"Thằng nhóc này vận khí cũng tốt đấy, gặp được Tiểu Khê nhà chúng ta." Cha Trầm ngạo kiều* nói.

*Ngạo kiều: chỉ những người mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất dịu dàng. Nói đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng". (theo lexicle.com)

"Thôi đi, anh đừng có làm bộ. Rõ ràng trong lòng thưởng thức Tô Hàng muốn chết, vừa gặp người ta liền giả vờ giả vịt." Mẹ Trầm vạch trần đức lang quân của mình.

Cha Trầm vốn dĩ đối với Tô Hàng cũng xem như là ôn hòa, nhưng mà lúc trưa gặp lại con gái mình, tức khắc không bình tĩnh được. Đã vậy còn nổi giận, ai mà chẳng từng có một thời tuổi trẻ, lừa gạt ai được đây.

"Thằng bé Tô Hàng này cũng không dễ dàng, sau này anh đừng nghiêm khắc với nó quá." Mẹ Trầm nói.

"Biết rồi." Cha Trầm nghĩ đến Tô Hàng có một người cha như Tô Bách Niên, cũng sốt ruột thay hắn.

Mẹ Trầm hơi mỉm cười, biết chồng mình đang ăn dấm của con gái, chẳng qua không sao cả, chờ đến khi có cháu ngoại gái là sẽ ổn cả thôi.

Bên kia, Trầm Khê dẫn Tô Hàng đến nhà kính trồng hoa của mẹ Trầm, giới thiệu: "Nhà kính trồng hoa này là do cha em xây riêng cho mẹ em, hoa bên trong đều là những loài mẹ thích. Mẹ em thân thể không tốt, không thể thường xuyên ra ngoài, nên hồi bé đại đa số thời gian của em đều trôi qua ở chỗ này."

Tô Hàng tham quan sân nhà Trầm gia, bỗng cảm thấy cái vườn nhỏ nhà mình thật sự không có sức chiến đấu, hắn nhìn về phía Trầm Khê, lắp bắp đảm bảo: "Đợi đến khi quay về, anh cũng sẽ giúp em xây một cái nhà kính trồng hoa."

"Làm chi? Muốn học cha em hả?" Trầm Khê nhướng mày.

"Đúng vậy." Tô Hàng nghiêm trang gật đầu, "Chẳng những muốn học, mà còn muốn trò giỏi hơn thầy. Tới lúc chúng ta già rồi, anh hi vọng con của chúng ta cũng có thể giống như em vậy, kể lại cho nửa kia của mình nghe về câu chuyện của chúng ta."

Trầm Khê đột nhiên đứng lại, cô nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, một khe hở cuối cùng trong lòng cũng đã được lấp đầy, đây là lời âu yếm cảm động nhất mà cô từng nghe.

"Ồ... Ở đây còn có dương cầm nữa này." Tô Hàng nhìn cây đàn, trên đó có một khung ảnh, hắn cầm lên nhìn nhìn rồi nói, "Đây chắc là em năm lớp ba rồi."

Trầm Khê nhìn thoáng qua bức ảnh, cô chụp nó sau khi đậu cuộc thi lên cấp dương cầm lần đầu tiên, đúng là lúc học lớp ba. Nếu không phải có chuyện này đánh dấu mốc, chỉ xem ảnh chụp không thôi thì chính Trầm Khê còn khó nhớ nổi lúc ấy mình bao nhiêu tuổi.

"Sao anh biết được?" Trầm Khê hỏi.

"Bởi vì cái này." Tô Hàng chỉ vào chiếc nơ bướm trên tóc bé Trầm Khê trong khung ảnh, "Hồi em học lớp ba cực kì thích cái nơ bướm này, ngày nào cũng đeo."

"Sao anh biết em ngày nào cũng đeo?" Trầm Khê lại hỏi.

"Khụ..." Đương nhiên là vì lúc ấy anh hôm nào cũng đứng trước cổng trưởng chờ em tan học, nhưng lời này Tô Hàng không thể nói, "Khi đó không phải anh đang nhặt vỏ chai ở khu vực xung quanh trường em sao, nên mới thường xuyên gặp được em."

"Phải không đó, chính em còn không nhớ mà." Trầm Khê cười cười không tiếp tục truy hỏi.

Tô Hàng yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đây là cái gì?" Tô Hàng lại cầm lấy một cái hộp khác trên đàn dương cầm mở ra, một khúc nhạc mềm nhẹ bỗng nhiên vang lên, thì ra là một cái hộp nhạc.

"Đây là khúc nhạc em đàn trong cuộc thi đầu tiên, mẹ em ghi lại rồi làm hộp nhạc." Trầm Khê giải thích.

"Em đàn á?" Tô Hàng ngạc nhiên vui mừng nói, "Thật êm tai."

"Khúc nhạc này rất thích hợp khiêu vũ." Trầm Khê cười nhìn về phía Tô Hàng, "Tô tiên sinh, không biết ngài có thể cùng vợ mình nhảy một điệu không?"

"Ơ..." Tô Hàng hơi bất ngờ, mặt đầy hoảng loạn, "Em biết mà, anh... Anh không biết khiêu vũ."

"Không sao hết." Trầm Khê thả hộp nhạc trong tay xuống, "Em dạy anh."

Tô Hàng không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu thử xem, hắn thật cẩn thận di chuyển theo bước chân Trầm Khê, sợ vừa không chú ý đã dẫm phải chân vợ. Có lẽ vì khúc nhạc này do chính vợ đàn, hoặc cũng có lẽ vì hắn đã có kinh nghiệm một lần, Tô Hàng thế mà lại chậm rãi tìm được nhịp, hai người nhẹ nhàng khiêu vũ trong căn nhà kính trồng hoa ấm áp như mùa xuân.

Ăn cơm tất niên xong, Tô Hàng nhận được rất nhiều tin nhắn chúc phúc, chắc là do tâm trạng tốt, hắn trả lời hết những bè bạn, đối tác kinh doanh, cấp dưới đã gửi tin nhắn đến cho mình. Đây đã từng là việc hắn phản cảm nhất.

Trước kia Tô Hàng cảm thấy phiền nhất chính là khi nhận được những cái tin chúc phúc kia, hai mươi mấy năm qua, mỗi lần đến ngày này là Tô Hàng đều sẽ tắt nguồn điện thoại, sau đó một mình rúc trong nhà xem phim. Ngay cả TV cũng không dám bật, bởi vì mở ra liền sẽ nhìn thấy trên đó cũng toàn là khung cảnh ăn mừng. Càng đối lập như thế, cảm giác cô đơn trống rỗng sẽ càng rõ ràng, hắn không thích như vậy.

Nhưng mà năm nay, hắn cùng với cha mẹ Trầm gia, cùng với Trầm Khê, nhìn bữa tiệc liên hoan ngốc nghếch vô vị, rốt cuộc cũng không còn cảm nhận được cái cảm giác cô đơn trống rỗng kia nữa.

"Qua 12 giờ rồi, đi nghỉ thôi." Vừa qua 12 giờ, cha Trầm liền lên tiếng gọi mọi người.

Mẹ Trầm đã hơi mỏi mệt, bà xoay người nói với Tô Hàng: "Sáng mai dậy sớm một chút, mùng một dậy sớm sẽ gặp điềm lành."

"Vâng." Tô Hàng vội vàng đứng lên đáp.

Cha Trầm đỡ mẹ Trầm mặt đầy mệt mỏi về phòng.

"Hình như mẹ rất mệt, lẽ ra phải để bà ấy nghỉ ngơi sớm hơn chứ." Tô Hàng nói với Trầm Khê.

"Mẹ nói muốn cùng đón giao thừa với anh đó." Trầm Khê trả lời.

"Đón giao thừa?" Tô Hàng lập tức ngẩn ngơ.

"Qua 12 giờ là đã bắt đầu một năm mới." Trầm Khê cười nhìn về phía Tô Hàng, "Ông xã ơi, năm mới vui vẻ!"

Đây là ăn Tết ư? Không cần pháo hoa, không cần bữa tiệc thịnh soạn, cũng chẳng cần quá náo nhiệt, chỉ là người một nhà ở bên nhau cùng ăn cơm, cùng đón giao thừa, sau đó sẽ có người dặn dò bạn mai nhớ dậy sớm, sẽ có người nói câu năm mới vui vẻ đầu tiên với bạn.

Rồi sau đó, trái tim bạn sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play