Edit: Hạ Yến

Thứ sáu, ngày 23 tháng 12.

Xe đều đặn chạy nhanh đi đến sân bay trên đường cao tốc, Trầm Khê vẫn còn hơi không xác định hỏi: "Anh thật sự muốn đi hả?"

"Ừm!" Đây đã là lần thứ ba Trầm Khê hỏi hắn, nhưng Tô Hàng vẫn trước sau như một* gật đầu trả lời.

*Vẫn trước sau như một: trước cũng như sau, trong hoàn cảnh nào cũng không thay lòng đổi dạ.

"Tại sao anh bỗng nhiên muốn đi thế?" Trước đó Trầm Khê cũng đã hỏi qua vấn đề này, chỉ có điều nam nhân im lìm này vẫn luôn không trực tiếp trả lời cô.

"Anh vừa vặn có thời gian." Tô Hàng mơ hồ nói.

"Đây không phải trọng điểm." Trầm Khê nhìn lướt qua tay cầm tay lái của nam nhân, rõ ràng các đốt ngón tay của hắn đều vì khẩn trương mà trở nên trắng bệch, nhưn trên mặt lại vẫn cứ không có biểu cảm gì.

"..." Tô Hàng không biết phải trả lời ra sao, cho nên hắn đành phải giả chết.

Lại là như vậy, lại là như vậy, mỗi lần đều như vậy sao, những thứ nên nói thì anh mãi mãi không nói hả.

"Tôi đang hỏi anh đấy? Tại sao anh lại muốn đi theo tôi tới tỉnh Y." Trầm Khê cảm thấy sau khi mình ở cùng với Tô Hàng, thì tính tình cô càng ngày càng không tốt.

"..." Nhận ra được sự bực tức trong giọng nói của Trầm Khê, Tô Hàng khẩn trương mím môi.

Tức rồi? Mình đã khiến Trầm Khê không vui sao? Có phải cô ấy không muốn mình đi không? Tại sao cô ấy lại không muốn để mình đi chứ? Tại sao Thương Hoà Hú có thể đi, mà mình lại không được? (Này, đây là sinh nhật của muội muội người ta đó?)

Tô Hàng càng nghĩ càng oan ức, phía trước là cửa ra vào của sân bay, Tô Hàng rẽ đường, sau khi xuống làn đường phụ, rất nhanh đã gặp đèn đỏ, hắn giẫm phanh, để dừng vững vàng chiếc xe lại, lúc này hắn mới hơi oan ức hỏi: "Anh không thể đi sao?"

Nghe giọng nói kia dường như không hề khác gì ngữ điệu hắn thường nói, nhưng Trầm Khê chính là thấy sự oan ức từ bên trong câu nói đó, trong nháy mắt cô nảy sinh ra một loại cảm giác bản thân cô đang bắt nạt người hiền lành vậy, thật là quái đản.

"Được rồi, anh muốn đi thì đi." Trầm Khê đành thua trận.

Tô Hàng lén lút liếc nhìn Trầm Khê, khóe miệng hắn lén lút nở một nụ cười yếu ớt, chờ đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, hắn giẫm chân ga, một đường tiến vào bãi đậu xe của sân bay.

Sau khi Tô Hàng xách rương hành lý của Trầm Khê từ trong cốp xe ra và cởi ba lô xuống, Trầm Khê không nhịn được mà nhíu mày hỏi: "Anh đã đóng gói hành lý rồi à?"

Tay đang đeo ba lô của Tô Hàng dừng lại, có điều rất nhanh sẽ điều chỉnh xong, hắn như không có việc gì xảy ra mà khóa xe, kéo rương hành lý đến bên người Trầm Khê. Sử dụng kỹ năng cuối cùng, giả ngu.

Đồ ấu trĩ!

"Anh mua vé mua bay chưa?" Trầm Khê buồn cười liếc mắt nhìn nam nhân.

"Anh đã mua rồi." Tô Hàng đáp lại.

Cũng đúng thật, hành lý đều đã sớm đóng gói xong, vé máy bay hắn cũng nên mua nốt mới đúng.

"Cùng chuyến bay với tôi sao?" Trầm Khê nghĩ nghĩ rồi lại hỏi.

"Ừm." Mua vé máy bay cùng một chuyến bay, việc này nhất định phải là mưu đồ đã lâu, Tô Hàng vừa gật đầu xong liền chột dạ.

"Ha.." Trầm Khê cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười, có điều, cô không truy hỏi Tô Hàng nữa, mà cất bước đi về phía trước, "Đi thôi, Vân Thư với Thương học trưởng bọn họ đều đã đến rồi."

Tô Hàng thở dài một hơi, hắn kéo lấy rương hành lý đi nhanh vài bước, để đuổi kịp Trầm Khê phía trước, rồi hai người song song đi về phía thang máy.

Cửa lên máy bay.

Vân Thư liếc mắt nhìn điện thoại rồi nói: "Tiểu Khê nói cô ấy đã đến, nên rất nhanh sẽ tới đây."

"Ừm." Thương Hoà Hú ăn mặc toàn thân nhàn nhã nhìn về phía thang máy rồi khẽ gật đầu.

"Tiểu Khê nói, Tô Hàng muốn đi cùng với cô ấy." Nói xong, Vân Thư cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thương Hoà Hú.

"Thật sao?" Rõ ràng sửng sờ trong chớp mắt, Thương Hòa Hú lại như không có việc gì xảy ra mà hỏi.

"Đoán chừng là bởi vì lễ Giáng Sinh đi." Vân Thư giải thích, " Dù sao cũng là ngày lễ đầu tiên sau khi bọn họ kết hôn, Tô Hàng mới muốn đi cùng với Trầm Khê."

"Anh biết." Vẻ mặt của Thương Hoà Hú liền tự nhiên hơn trước nhiều.

Vân Thư nhíu mày, có điều cô không nói gì nữa, hai người yên tĩnh chờ đôi vợ chồng mới cưới.

"Vân Thư." Lúc cách cửa lên máy bay còn mười mấy thước, thì Trầm Khê nhìn thấy Vân Thư.

"Tiểu Khê." Vân Thư ngẩng đầu, vẫy vẫy tay với Trầm Khê.

Hành lý đều bị Tô Hàng cầm hết, còn tay của Trầm Khê thì trống không, cô đã nghĩ muốn mau mau tới để tìm Vân Thư nói chuyện, kết quả chân mới bước về phía trước một bước, tay trái bỗng nhiên lại bị người kéo lại.

Trầm Khê nghi hoặc quay đầu, làm sao hắn đột nhiên lại dắt tay mình chứ.

Tô Hàng nắm thật chặt tay của Trầm Khê, hắn nhìn về phía Thương Hoà Hú, trong mắt chứa sự khiêu khích cùng hung ác, còn có một chút chột dạ nữa. Ôi, Trầm Khê nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái đi.

Không được, nhất định mình phải chịu đựng.

Trầm Khê mặc dù khó hiểu, nhưng cô cũng không hất tay của nam nhân ra, mà chỉ nghi hoặc nhíu mày, theo bước chân của nam nhân, chậm rãi đi đến cửa lên máy bay.

Nhìn hai người đang nắm chặt mười ngón tay đi tới (Đúng vậy, Tô Hàng vì buồn bực mà nửa đường liền đổi thành nắm chặt mười ngón), Vân Thư nhíu mày với Trầm Khê, mặt mũi cô nàng tràn đầy ý cười mập mờ. Mà sau khi nhận ra được hai loại cảm xúc địch ý cùng đắc ý trong mặt Tô Hàng, Thương Hòa Hú không nhịn được mà giật giật khoé miệng, hắn ta lập tức dời ánh mắt đi.

Thắng rồi! Tô Hàng đắc ý nhếch khóe miệng lên.

"Không ngờ còn rất xấu bụng." Quan sát được một màn này Vân Thư liền không nhịn được nói.

"Gì cơ?" Thương Hòa Hú không nghe rõ Vân Thư.

"Không có gì." Vân Thư cảm thấy hôm nay Thương học trưởng đã bị kích thích quá lớn rồi, cô cũng không muốn kích thích anh ấy thêm nữa.

Hai người đi đến gần, Trầm Khê liền cười hỏi: "Hai người đã đăng ký thủ tục chưa?"

"Chưa đâu, bọn tôi muốn chờ hai người để làm cùng luôn." Vân Thư nói.

"Xin chào." Thương Hòa Hú lễ phép đưa tay ra với Tô Hàng.

Tay phải của Tô Hàng đã nắm tay của Trầm Khê, còn tay trái lại kéo hành lý, tay trái của hắn không bắt tay được, tay phải lại kiên quyết không thể thả ra. Thế là, cuối cùng hắn lạnh nhạt khẽ gật đầu với Thương Hoà Hú.

"..." Thương Hoà Hú luôn luôn tao nhã bỗng nhiên muốn phun một câu chửi rủa.

Trầm Khê không phát hiện ra sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người muốn lấy giấy chứng nhận từ trong ba lô ra để đăng ký thủ tục, dùng một tay thì không thể lấy được, cho nên cô muốn rút tay trái đang bị nam nhân nắm chặt về, chỉ là sau khi rút thử hai lần, cô phát hiện là rút không nổi.

Trầm Khê nhận ra khuôn mặt tràn đầy ý cười mập mờ của Vân Thư, thế là cô lập tức đỏ mặt, hung hăng giật nam nhân một cái, cô xấu hổ không biết nói ra sao: "Buông tay ra."

Hắn không hiểu tại sao nàng dâu nhà mình bỗng nhiên giận dỗi, nhưng thấy cô như thế, Tô Hàng liền vì sợ mà ngoan ngoãn buông tay.

Trầm Khê lấy thẻ căn cước từ trong ba lô ra, lúc cô đưa cho Tô Hàng còn hung hăng trợn mắt nhìn nam nhân một cái: "Anh đi làm thủ tục."

"Ồ." Tô Hàng bị trừng mắt, đành phải oan ức đi đăng ký thủ tục.

"Vậy thì, đành phải phiền phức Thương học trưởng rồi." Vân Thư cũng tìm ra thẻ căn cước của mình, cô nàng cười rồi đưa cho Thương Hoà Hú bên cạnh.

Thương Hòa Hú cười rồi nhận lấy thẻ căn cước của Vân Thư, quay người đi.

"Hai người ân ái quá đi." Vân Thư thấy hai vị nam nhân đều đi, lúc này cô nàng mới lên tiếng trêu chọc.

"Bà nói nhăng gì đấy." Trầm Khê ngượng ngùng nói.

"Tay bà bị nắm chặt quá, thả ra không nổi." Vân Thư nói xong thì muốn xem tay trái của Trầm Khê, "Tôi xem một chút, xem có đỏ lên không nào."

"Bà đừng nghịch!" Trầm Khê cười rồi né tránh Vân Thư đang trêu chọc.

Vân Thư cười ha ha một tiếng, cô nàng không tiếp tục trêu Trầm Khê nữa, mà chỉ làm bạn thân vui từ đáy lòn mình: "Nhìn hắn hồi hộp với bà như vậy, lúc này tôi mới thực sự yên tâm rồi."

"Hắn chính là quá nín nhịn thôi." Trầm Khê nói chuyện trước mặt bạn thân mình nên không có do dự gì.

"Sao thế?" Vân Thư hiếu kỳ hỏi.

"Buổi sáng hôm nay hắn đưa tôi tới sân bay, nửa đường hắn lại nói với tôi rằng hắn muốn đến tỉnh Y, tôi hỏi tại hắn đột nhiên muốn đi, hắn lại sống chết không nói." Trầm Khê bây giờ nhớ tới còn có chút buồn mình.

"Cái này bà còn phải hỏi sao? Hắn nhất định là muốn đi với bà đó." Vân Thư một mặt nhìn thấu chân tướng, "Làm sao hắn có thể để bà cùng Thương học trưởng đi đến địa phương mà hắn không biết gì tận ba ngày hai đêm chứ."

"Tại sao lại nói là tôi với Thương học trưởng chứ, không phải còn có bà sao?" Trầm Khê phản bác, "Còn nữa, tôi với Thương học trưởng thì sao chứ?"

"Hai người các bà thế nhưng là một đôi mà bên trong vòng tròn công nhận đấy." Vân Thư nhắc nhở nói, "Mặc dù không phải thật sự như vậy, nhưng trừ tôi, chỉ sợ không có ai tin thôi."

"Vậy hắn còn có cái mong mà không được bạch nguyệt quang đâu." Trầm Khê nhịn không được mà nhổ nước bọt.

"Đúng thế, bên ngoài không phải đều truyền Tô Hàng có người thầm mến trong lòn tận mười mấy năm à?" Vân Thư lúc này mới nhớ tới, "Làm sao tôi có thể quên việc này chứ, việc này có phải thật hay không vậy?"

"Có lẽ đi." Trầm Khê trả lời.

"Lúc này mà bà còn có thể nhẫn nhịn sao?" Vân Thư lòng đầy căm phận nói.

"Không thể." Nói đến việc này, Trầm Khê lại nghĩ tới đêm hôm đó, vẻ mặt của cô lập tức trở nên dữ tợn, "Nếu hắn không nói rõ ràng thì tôi sẽ để luôn hắn ngủ ở phòng khách."

"Hoá ra các bà.." Vân Thư bỗng nhiên tỉnh ngộ nhìn về phía bạn tốt của mình.

"Bà đừng nói ra nhé." Trầm Khê vừa lỡ miệng nên ngại ngùng nói.

"Bà không hổ là bạn thân của tôi." Vân Thư nín cười giơ ngón tay cái lên.

Mà một bên khác, hai nam nhân một trước một sau đang xếp hàng để đăng ký thủ tục, đối thoại không còn êm dịu như vậy.

"Cám ơn anh đã đến dự sinh nhật của muội muội của tôi." Thương Hòa Hú cảm thấy mặc kệ dự tính ban đầu của Tô Hàng là gì, tối thiểu nhất là mặt ngoài Tô Hàng đều cùng Trầm Khê đến dự sinh nhật của Oánh Oánh, vì vậy hắn nói lời cám ơn.

"Tôi là đi cùng Trầm Khê." Tô Hàng ngay thẳng nói.

"..." Có thể khách sáo một chút hay không, lão tử thật sự nhìn không ra?

"..." Gặp mặt với tình địch, tôi không rút đao ra là nhường nhịn lớn nhất rồi đấy.

"Tôi nói này, các người không làm thủ tục à, không thì đi làm nhanh lên, còn cản trở phía sau nữa." Nhân viên công tác đợi nửa phút, vậy mà hai người này còn đang nhìn nhau, thật sự là đủ rồi đấy.

"Thật có lỗi." Thương Hòa Hú thu tầm mắt lại trước tiên.

Tô Hàng xoay người, đưa tấm hai căn cước trong tay ra rồi nói: "Phiền các người an bài hai vị trí này cùng một chỗ."

Nhân viên công tác làm thủ tục xong rất nhanh, Tô Hàng cầm thẻ lên máy bay cũng không quay đầu nhìn lại.

Khoé miệng của Thương Hoà Hú giật một cái rồi mới đưa thẻ căn cước trong tay cho nhân viên công tác.

"Ngài cũng muốn cùng an bài một chỗ à?" Nhân viên công tác hỏi.

"Không phải cùng một chỗ sao? Chúng tôi là cùng mua phiếu mà." Thương Hòa Hú nghi ngờ hỏi.

"Phiếu của cô gái kia với ngài là cùng một chỗ, còn cùng vị này cách một cái lối đi nhỏ." Nhân viên công tác hỏi, "Ngài có muốn chuyển lại hay không?"

"..."

Tô Hàng trở lại cửa lên máy bay, hắn giao thẻ chứng nhận trong tay cùng thẻ lên máy bay cho Trầm Khê, rồi thuận tay nhận lấy hành lý từ trong tay cô.

"Làm sao chỉ có một mình anh, còn Thương học trưởng đâu rồi?" Trầm Khê thấy chỉ một mình hắn trở về, liền nghi ngờ hỏi.

"..." Cần phải hỏi hắn ta chứ.

"Anh trở về rồi." Ngay lúc Tô Hàng đang do dự không biết trả lời thế nào, thì Thương Hòa Hú cũng trở về.

"Chúng ta đi vào thôi." Thương Hòa Hú đưa thẻ lên máy bay cho cô nàng, sau đó hắn kéo rương hành lý rồi để một bên, một nhóm bốn người kiểm vé để tiến vào phòng chờ máy bay.

Bay từ thành phố S đến tỉnh Y cần ba tiếng rưỡi, sau khi máy bay hạ cánh, lái xe của Thương ia đã sớm chờ ở ngoài sân bay, bởi vì trước đó bọn họ không biết Tô Hàng muốn tới, cho nên chỉ chuẩn bị một cái xe, mặc dù đều cùng ngồi dưới, nhưng có vẻ hơi chật chột một chút.

Thương Hòa Hú đối đầu với ánh mắt phòng bị của Tô Hàng, hắn tự động ngồi ở ghế lái phụ.

Ba người còn lại thì ngồi chen ở phía sau.

Khách du lịch đến tỉnh Y rất nhiều, phong cảnh xung quanh trấn nhỏ Gian Nam khiến rất nhiều lãnh đạo ở thành phố lớn đều cảm thấy nơi đây yên tĩnh và lãng mạn, trấn nhỏ mà Thương Oánh Oánh định cư ngay ở bên cạnh trấn nhỏ có khu du lịch phồn thịnh nhất tỉnh Y, bởi vì còn chưa khai phá, cho nên dòng người không nhiều, nhưng hoàn cảnh lại tốt vô cùng.

Bởi vì du lịch phát đạt, cho nên sân bay xây cách tiểu trấn rất gần, lộ trình khoảng 50 phút, bốn người rốt cuộc cũng đến thị trấn nhiều chuyện mà Oánh Oánh địch cư vào trời tối.

Kiến trúc chủ thể ở trấn nhỏ này đều là ngói xanh tường trắng, khi trời tối, đèn lồng từng dãy phát sáng đỏ rực lên, lúc người đến rời khỏi, trong thoáng chốc liền nảy sinh ra một loại xuyên qua ngàn năm, cảm giác năm tháng yên tĩnh.

"Ca ca!" Lúc Thương Hoà Hú xuống xe, đã bị một bóng người màu trắng nhào vào lòng.

"Oánh Oánh." Thương Hòa Hú ôm lấy muội muội, tiểu cô nương tầm mười hai, mười ba tuổi cười lên lộ ra một luồng trong sáng cùng sức sống.

"Oánh Oánh." Vân Thư và Trầm Khê cũng đi theo chào hỏi.

"Vân Thư tỷ tỷ, Tiểu Khê tỷ tỷ." Thương Oánh Oánh lôi kéo ca ca tay ngửa mặt lên chào hỏi, có điều khi ánh mắt của cô bé chạm đến Tô Hàn thì ngây ngẩn cả người, tiểu cô nương liền hỏi ngọt, "Soái ca này là ai?"

Vẻ mặt của Tô Hàng nhìn tiểu cô nương liền trở nên êm dịu trong nháy mắt, thật tinh mắt quá.

"Đây là chồng của Trầm Khê tỷ tỷ." Vân Thư cười rồi giới thiệu, "Em có thể gọi anh ấy là anh rể."

Thương Oánh Oánh có chút không tin nhìn về phía Trầm Khê, Trầm Khê liền gật đầu cười.

Thương Oánh Oánh lại quay đầu nhìn ca ca của mình một chút, lúc cô bé quay đầu nhìn về phía Tô Hàng, vẻ mặt liền không đúng: "Tôi không thích anh."

"..."

Thương Oánh Oánh nói một câu, liền khiến bốn đại nhân ở đây, ba người đều lúng túng, chỉ có Tô Hàng nhíu mày, vẻ mặt không có biến hoá gì lớn.

"Oánh Oánh, anh xin lỗi." Thương Hòa Hú nghiêm túc nhìn muội muội mình.

"Không muốn đâu!" Thương Oánh Oánh tức giận chạy về trong phòng.

"..." Thương Hòa Hú đành phải xin lỗi thay muội muội mình, "Tô tổng, thật không có ý tứ, muội muội đã bị tôi làm hư rồi."

"Không có việc gì." Tô Hàng không có vấn đề gì để nói, ngoại trừ Trầm Khê, tôi cần gì người khác có thích tôi hay không?

Ngoại trừ Tô Hàng ở ngoài, ba người còn lại đều không phải lần đầu tiên tới nơi này, cũng không cần quản gia dẫn đầu, mỗi người bọn họ đều quen thuộc tìm tới gian phòng của chính mình. Tô Hàng chưa quen thuộc, nên chỉ có thể yên lặng đi theo sau lưng nàng dâu nhà mình. Sau khi đẩy cửa ra chỉ thấy trong phòng có một cái giường lớn, Tô Hàng không nhịn được mà giật mình trong lòng.

Có thể ở cùng nhau sao?? (*^__^ *)

Tác giả có lời muốn nói: Trầm Khê: Anh vui trộm cái gì thế?

Tô Hàng: Không có (Lắc đầu điên cuồng.)

Nội tâm OS: A a a, về sau muốn làm khách trong nhà người khác, chúng ta là vợ chồng, nhất định bọn họ sẽ an bài ở một gian phòng, da mặt của Trầm Khê mỏng, chắc chắn sẽ không đồng ý mình đâu. Không cần kiếm cớ liền có thể ở cùng nhau, thật vui vẻ.

Con cua: Sáng mai sẽ thổ lộ (Chậm nhất là ngày kia..)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play