Editor: Đàm Nhật Vi

Beta: Chanh

Kim Sang dược rất kì hiệu, Đan Dật Trần dưỡng thương hai ngày liền hồi phục.

Sáng sớm ngày thứ ba, hai người ăn trong sơn động một bữa, sau đó rời đi, men theo con đường trước đó hắn đã tìm ra.

Hắn đi trước, cách nàng không xa không gần, nếu gặp phải đường dốc khó đi, sẽ duỗi cánh tay đỡ nàng, sau đó lập tức buông nàng ra.

Nguyễn Mặc không phải không hiểu ý hắn.

Sau khi rơi xuống, có lần vô tình hắn đã nói, sẽ hộ tống nàng đến Bắc Mạc, tới khi hoàn thành sứ mệnh của mình mới thôi.

Nàng biết hắn, trước nay vẫn luôn làm hết trách nhiệm, chưa từng có ngoại lệ.

"Công chúa, có phải mệt rồi không?"

Đan Dật Trần hồi lâu thấy nàng không đuổi kịp, dừng chân, xoay người hỏi.

Nàng yên lặng như cũ, hắn nghĩ nàng đang chịu đựng, cũng không nhiều lời, cất bước đến gần nàng, tìm một tảng đá dưới gốc cây, dùng tay phủi bụi bặm, hướng nàng nói: "Công chúa ngồi nghỉ tạm, thần sẽ mang nước tới."

"Đan..." Nguyễn Mặc muốn gọi hắn, tầm mặt lại chỉ còn sót lại bóng dáng, nhìn hắn đi xa dần, đành nuốt xuống hai chữ còn lại.

Bọn họ đã đi gần nửa ngày rồi, không lâu nữa sẽ ra khỏi đáy vực... Cũng có thể nói, nếu nàng không cố ý chậm bước chân lại, có thể giờ họ đã tới quan đạo Bắc Mạc rồi.

Nhưng nàng không muốn ra ngoài, càng không muốn đi Bắc Mạc.

Nàng luyến tiếc... Đan Dật Trần.

Nàng cảm thấy, chỉ cần chưa ra khỏi đây, sự tình có thể cứu vãn được.

Nhưng mà, cứu vãn... là chỉ cái gì? Là làm hắn nổi lòng thương xót, đưa nàng về hoàng cung tĩnh dưỡng, hay làm hắn từ bỏ hết thảy, mang nàng cao chạy xa bay?

Nàng không dám nghĩ, cũng không thể mở miệng với hắn.

Dù làm gì, hắn cũng sẽ không có kết cục tốt, sẽ phải chịu tội vì nàng, nàng sao có thể mở miệng đây?

Tiếng sột soạt truyền ra trong đám cây, Nguyễn Mặc hồi thần, trước mắt có một cái lá đựng nước, nhẹ nhàng lắc lư, phản chiếu ánh mắt chua xót của nàng.

Từng cho rằng làm hắn thích nàng là việc khó như lên trời, nhưng giờ chính mình lại thích hắn, mới hiểu, việc khó nhất... là lưỡng tình tương duyệt lại không cách nào ở bên nhau.

"Cảm ơn." Nguyễn Mặc nhẹ nhàng nhận lấy, chậm rãi uống hết, bống cong khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạt, "Ta không mệt, tiếp tục đi thôi."

Đan Dật Trần thấy rõ ràng, ánh mắt tối sầm lại, một hồi lâu mới quay người đi, ngực như muốn phát nổ.

"...Được."

Hắn làm sao không biết nàng che giấu tâm tư gì.

Nhưng dù biết, thì có thể làm gì đây? Nàng gánh vác trọng trách liên hôn hai nước, hắn có nhiệm vụ bảo vệ nàng đến Bắc Mạc an toàn... Bọn họ đều không thể, ích kỷ bỏ gánh nặng trên vai xuống, không thể vướng vào nữ nhi tình trường.

Đều là ý trời trêu ngươi, tình nhân trung thành quyến chúc, cũng chỉ là một câu đồn đãi tốt đẹp mà thôi.

********

Sau khi vào quan đạo, hai người đi không để ý thời gian, sắc trời tối hẳn, có vẻ sắp có mưa, không nên đi nữa, Đan Dật Trần đem nàng tới một trấn nhỏ, muốn tìm một gian khách điếm, nghỉ một đêm rồi đi tiếp.

Xiêm y trên người đã sớm không còn như cũ, đi trên đường không tránh khỏi gây chú ý, hắn mang nàng tới một tiệm y phục mua chút quần áo, cũng tự mình đổi một thân sạch sẽ. Sau khi rơi xuống cách núi, hắn không một xu dính túi, may mà vỏ chủy thủ trên người có nạm mấy viên đá quý, cầm đồ đổi thành ngân lượng thì vừa đủ.

Hai người tâm tình phức tạp, cả đường tới khách điếm đều trầm mặc, một trước một sau bước vào.

Chưởng quầy thấy họ là một đôi nam nữ, cho là một đôi phu thê trẻ đi du sơn ngoạn thủy, mí mắt không thèm nâng lên đã cho bọn họ một gian phòng, Nguyễn Mặc cúi đầu không nói một tiếng, Đan Dật Trần che phía trước cũng không quay đầu nhìn nàng, trầm giọng giải thích với chưởng quầy, lấy bạc thanh toán hai gian phòng.

Phòng cũng không lớn, ngoài giường ra cũng không để được một bộ bàn ghế, bữa tối chỉ có thể dùng dưới lầu.

Nguyễn Mặc một mình ngồi trong phòng, vừa nãy ở tiệm trang phục đã xử lý mọi thứ, cũng không có gì cần làm, liền nhìn ra cửa phát ngốc, tới khi Đan Dật Trần gõ cửa, mới ra ngoài cùng hắn xuống lầu.

Tiểu nhị động tác lưu loát, đồ ăn đã dọn đủ, bón món mặn một món canh, bốc khói nghi ngút, hương thơm tỏa ra, Nguyễn Mặc mấy ngày ăn thịt đến chán ngấy vừa ngửi đã thèm, hít hít mũi, tạm thời vứt bỏ ưu phiền trong lòng, bước chân cũng nhẹ đi vài phần.

Đan Dật Trần liếc mắt tới trên bàn, đều là đồ ăn thanh đạm, hắn dựa theo sở thích của công chúa nói chưởng quầy làm, xem biểu tình nàng, có lẽ là hợp khẩu vị.

Nàng ngồi xuống, cầm chiếc đũa muốn gắp đồ ăn, thấy hắn vẫn đứng một bên như cũ, dường như không muốn ngồi, hướng hắn nói: "Sao vậy?"

Hắn nhấp môi, muốn nói gì đó, nàng chờ một hồi, mới nghe: "Thần cùng công chúa khác tôn ti, không thể..."

"Bỏ đi bỏ đi." Nguyễn Mặc hết cách với hắn, nhíu mày liễu, giả vờ tức giận nói, "Đan Dật Trần, ngươi dùng bữa cùng ta trong sơn động nhiều lần vậy rồi, sao giờ ra ngoài, lại lôi chuyện đó ra so đo?"

Hắn nghẹn lời.

Rõ ràng suy nghĩ trong lòng không phải vậy, lại không tự chủ được mà để ý.

Đan Dật Trần thở dài, vén áo ngồi xuống, thấp giọng nói: "Thần... sau này sẽ không như vậy."

Về sau, dù hắn muốn, cũng không không còn cơ hội.

"Được." Nàng nói.

Cùng dùng bữa với họ trong sảnh, còn có một đôi nam nữ, dường như mới thành hôn không lâu, ân ái gắp đồ ăn cho nhau, nàng nương tử gọi một cái "Tướng công", vừa mềm vừa ngọt.

"Khi đó ta cầu hôn nàng trong phủ, nhạc phụ đại nhân còn chê ta chỉ là một cái tú tài nghèo kiết hủ lậu, không gả nàng cho ta." Người nam cười cảm thán, "Nếu không phải nàng liều chết không từ, nói không chừng đã thành thị thiếp của Chu viên ngoại rồi."

"Cũng nhờ cha thiếp thương thiếp, nên mới dám liều chết không từ." Nàng ấy đút cho hắn một miếng thút, lắc đầu nói, "Tam cô nương Lý gia sớm đã mất cha nương, Lý đại nhân lại không thường nàng, đến tuổi liền gả cho một thương nhân từ nơi khác đến, rời khỏi đây, không bao giờ gặp lại nữa. Nàng theo kẻ kia phiêu bạt, hắn lại không chẻ chở nàng, thật đáng thương."

"Mỗi người một mệnh, không quản hết được." Nam nhân thở dài một tiếng, ôm nương tử của mình, "Ta quản tốt nàng là được."

Nàng ấy nhấp môi cười, đẩy đẩy hắn nói: "Không biết ngại, cũng không chịu nhỏ tiếng một chút."

Còn chưa dứt lời, liền thấy cô nương cách vách đứng lên, cúi đầu, một mình rời khỏi bản ăn. Công tử đối diện vẫn ngồi như cũ, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng không có một tia biểu tình, chỉ có ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô nương, cho đến khi cửa phòng mở ra rồi đóng lại, mới nhàn nhạt thu tầm mắt.

"A, vợ chồng son cãi nhau?" Nương tử hiếu kỳ hỏi.

"Ta có thể hiểu mà..." Nam nhân kia bật cười, ngữ khí ôn hòa, "Mau ăn đi, đồ ăn sẽ nguội mất."

********

Bóng đêm buông xuống, trăng treo trên cao, nam nhân một thân huyền phục đứng khoanh tay bên cửa sổ nhìn ra, có chút xuất thần.

Nàng... đang làm gì?

Nghỉ ngơi?

Hay cũng giống hắn, rõ ràng đã đêm, nhưng không hề buồn ngủ?

Chỉ bảy tám ngày nữa, hắn có thể đưa nàng tới Bắc Mạc, rồi sau đó, nhìn nàng cùng hoàng tử đại hôn, trở thành hoàng phi tôn quý của Bắc Mạc.

Từ khi bắt đầu hộ tống, hắn vẫn luôn cảnh cáo chính mình, đừng vọng tưởng xa vời, đừng giãy giụa vô ích, làm đúng lời hứa của mình với nàng, dù không cùng nàng ở bên nhau, cũng sẽ ở trong tối bảo hộ nàng cả đời.

Được vậy là tốt.

Thật sự, vậy là đủ rồi.

Hết đêm này lại một lần nữa tiến về Bắc Mạc, lòng hắn quyến luyến không thôi, lại sao nữa đây?

Hắn vẫn như cũ, không thể buông nàng ra... đúng không?

Chỉ cần tưởng tượng nàng sắp thuộc về người khác, ý muốn nhìn thấy nàng lại trỗi dậy, Đan Dật Trần kìm nén không được, đẩy cửa ra ngoài, rẽ trái tới một gian phòng, dừng tay lại, giơ tay chạm vào hai cánh cửa gỗ đóng chặt.

... Cửa chợt mở.

Đan Dật Trần lạnh lòng, có lẽ trong phòng có trộm, lập tức không một tiếng động bước vào.

Phòng sớm đã tắt đèn, hắn bước nhanh đến giường gỗ, nhìn thấy cô nương ngủ yên mới nhẹ thở ra.

Công chúa từ nhỏ đã sống trong cung, cũng chưa từng xuất cung, hành động như vậy mà nàng vẫn không tỉnh, làm hắn... Thật không yên lòng.

Đan Dật Trần vừa nghĩ, quay ra cài then cửa cho nàng, khi trở lại giường lần nữa, đã thấy nàng ngồi dậy, hai mắt mở to, nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Công chúa... gặp ác mộng sao?"

Hắn thấy nàng chảy nước mắt nên luống cuông, đứng yên không biết làm thế nào, nửa ngày mới hỏi được một câu.

Nguyễn Mặc ngước mắt nhìn hắn, hai mắt ướt dầm đáng thương, làm người mềm lòng, chỉ muốn ôm lấy nàng, hôn lên giọt nước mắt của nàng, nói nàng đừng sợ, có hắn bảo vệ, không ai khi dễ được nàng.

Nàng lau hai mắt, bỗng nhiên đứng dậy, hướng người hắn lao tới.

Đan Dật Trần vội vươn hai tay, vững vàng tiếp được nàng, nàng lại thuận thế ôm cổ hắn, giống như đang trêu đùa, không cho hắn đặt nàng xuống.

"Đan Dật Trần, ta không muốn tới Bắc Mạc, ta không muốn thành thân..." Nguyễn Mặc dán mặt vào ngực hắn, hơi ấm quen thuộc làm nàng khóc lớn hơn, không nói nên lời, "Xin ngươi dẫn ta đi... đưa ta rời đi..."

Nàng mơ thấy, hoàng tử Bắc Mạc bắt nàng về, sau đó đưa Đan Dật Trần đến trước mặt nàng, tra tấn bằng mọi cách, thực tàn nhẫn. Nàng khóc lóc bảo hắn chạy đi, hắn lại nói, nếu chết có thể đổi mạng của nàng, vậy hắn thà không đi, để nàng sống thật tốt.

Nàng bỗng nhận ra cảm giác sợ hãi tuyệt vọng, có tư vị thế nào.

Mặc dù là mộng, tất cả đều là giả, nàng cũng không muốn hắn chết vì nàng, dù chỉ là một chút khả năng, cũng không muốn mạo hiểm.

Đan Dật Trần ôm sát nàng, nhắm mắt, trầm mặc hồi lâu.

Hắn vẫn luôn nói muốn bảo vệ nàng chu toàn, mong nàng cả đời bình an hỷ lạc, nhưng kẻ đẩy nàng đến hố lửa, lại chính là hắn.

Nàng ngày ngày chịu đủ tra tấn vẫn miễn cưỡng cười, lòng đầy ủy khuất nhưng lại ẩn nhẫn không nói.

... Còn muốn tiếp tục sai sao?

Đan Dật Trần chậm rãi mở mắt ra, mắt đen thâm thúy, lại kiên định: "Công chúa."

Nguyễn Mặc ôm hắn thật chặt, thật khẽ "Ừ" một tiếng.

"Thần đưa người đi."

********

Một tháng sau.

"Aizz, Nghe nói chưa? Tam công chúa điện hạ đi Bắc Mặc hòa thần, trên đường gặp thổ phỉ, bị giết chết rồi."

"Thật không? Sao ta lại nghe nói, bị đuổi tới vách núi, ngã xuống nên mất mạng? Hơn nữa, quan phủ còn tìm được thi thể dưới đáy vực nữa."

"Nhưng khi tìm được, mặt đều đã hư thối đến không rõ chân dung, ai biết được thật hay giả?"

"Thật cũng tốt giả cũng tốt, dù sao công chúa đi hòa thân khác cũng đã chọn xong rồi, thêm một thời gian nữa, không còn ai nhớ tới nàng... Chúng ta lại chuẩn bị có một hồi náo nhiệt nữa cho xem..."

Quán trà nghị luận sôi nổi, góc quán có một đôi vợ chồng lặng yên đứng dậy, cầm tay ra khỏi quán trà.

Xe ngựa đã chờ ở cửa khá lâu, nam nhân áo đen đỡ nữ nhân che nửa mặt lên xe, cũng sải bước lên xe, xa phu vung cương ngựa, con ngựa hí vang, lộc cộc chạy đi.

"Đan Dật Trần, huynh đưa ta đi đâu?" Nguyễn Mặc bỏ khăn che mắt, cúi đầu nhìn mười ngón tay chỉ cần cựa một chút, liền sẽ có một bàn tay lớn bắt lấy, khóe môi nàng cong cong, thật không biết mệt.

Hắn từ trước tới nay luôn theo khuôn phép, sau khi buông xuống những quy củ đó, lại giống như bộc phát ẩn nhẫn bấy lâu. Đi vài bước mệt mỏi, hắn không nói hai lời bế nàng lên, thêu thùa may vá bị đâm vào tay, hắn không chút keo kiệt thoa kim sang dược cho nàng, ngay cả lên xe ngựa cũng đỡ nàng, thật không chút ngại ngùng.

"Công chúa thấy sao?" Hắn nhàn nhạt rũ mắt, nhìn nàng búi tóc lên, hắn cầm trâm ngọc lên, cong cong khóe môi, nhẹ hôn một cái.

Nguyễn Mặc không thấy hắn đang làm gì, quay lại cũng chỉ thấy bộ dáng như cũ, đành phải trừng mắt liếc hắn: "Đừng kêu ta như vậy..."

Một tháng trước, sau khi Đan Dật Trần quyết định đưa Nguyễn Mặc rời đi, liền tìm chỗ giấu nàng đi, sau đó mua một cái xác nữ tương tự nàng ném ở sơn động, lại thuê mấy người đồn đãi, lấy giả đánh tráo. Nửa tháng sau, quan phủ loan tin Tam công chúa chết, kế hoạch của hắn thành công.

"Người thích ta gọi thế nào?" Hắn bị trừng cũng không đau không ngứa, thấp giọng hỏi nàng.

"... Không biết nữa." Nguyễn Mặc bĩu môi, còn hỏi nàng thích thế nào, thật làm nàng nghĩ lung tung nha, "Huynh nghĩ một cái đi."

Đan Dật Trần nhướng mày, bỗng ghé sát vào tai nàng thì thầm: "Nương tử."

Sau đó, thoáng lui vài phần, được thấy khuôn mặt của cô nương đỏ bừng như ý nguyện.

"Thích không?"

Nguyễn Mặc cảm thấy mặt nóng lên, quay mặt đi nói: "...Không nói cho huynh."

Cô nương ngượng ngùng khả ái, Đan Dật Trần động lòng, giơ tay xoa má nàng, xoay nàng qua.

Nàng giận dỗi nhíu máy: "Làm cái..."

Lời còn lại, đều bị hắn bịt trong cổ họng bằng một cái hôn sâu.

Tương lai còn dài, dù sao bọn họ cũng đã tự do, về sau còn nhiều chuyện phải làm.

Nhưng giờ, hắn chỉ muốn dùng sức hôn lấy nàng, nói với nàng hắn thích nàng cỡ nào.

Màn xe trắng tung bay, ánh sáng lóa mắt lấp đầy xe ngựa, bọc lấy hai người, rồi tan biến.

Kết mộng.

- -----------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play