Editor: Đàm Nhật Vi
Beta: Chanh
Hôm sau, Hoằng Văn quán nghỉ học, Cửu công chúa dậy sớm trang điểm chải chuốt, như thường ngày tới trước cửa Lạc Hoa cung.
Bên ngoài không có ai, biết Tam công chúa điện hạ vẫn chưa dậy, tiểu công chúa xua tay cho cung nhân lui, tự mình vào tẩm điện tìm người.
Vào tới nơi, liền thấy Nguyễn Mặc đang đứng trước tủ gỗ, nàng nổi lên ý trêu chọc, rón rén tới sau người, ló đầu liếc mắt một cái, lập tức ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: "A, Tam tỷ tỷ, đây không phải... thứ tỷ định tặng cho vị đại nhân đêm qua sao? Vẫn chưa tăng ư?"
Nguyễn Mặc sớm nghe cung nhân bên ngoài gọi Cửu công chúa, biết nàng sẽ tiến vào, vậy nên không giật mình, vuốt ve chuỗi ngọc, ảo não nói: "Đêm qua hơi mệt, khi trở về ta đã... quên mất."
"Hửm, mệt à?" Cửu công chúa là người duy nhất biết bọn họ tối qua đi đâu, híp mắt, cười bát quái, "Pháo hoa kết thúc vào giờ Hợi rồi, sao có thể mệt sớm như vậy, hai người sẽ không... làm thêm chuyện gì nữa chứ?"
Nguyễn Mặc đã miên man suy nghĩ suốt đêm cũng không có cách, búng trán nàng, cất chuỗi ngọc đi: "Chớ nói bậy, mau đi với ta, ma ma mang hạnh đào muội thích ăn tới rồi."
"Tam tỷ tỷ thật tốt." Cửu công chúa vui vẻ ôm chặt nàng, bước chân nhẹ nhàng ra tẩm điện.
Nàng bật cười lắc đầu, lòng thầm nhắc tối nay khi gặp lại Đan Dật Trần, phải tặng chuỗi ngọc cho hắn.
**********
Nhưng mà, Nguyễn Mặc không biết, trước khi gặp hắn sẽ gặp phải tin dữ.
"Tam tỷ tỷ, không ổn rồi, có chuyện không tốt..."
Cửu công chúa sáng nay vừa tới Lạc Hoa cung, tới chiều lại xuất hiện, còn chạy tới thở dốc, Nguyễn Mặc khẽ nhíu mày, gọi cung nhân mang khăn tới cho nàng lau mồ hôi, ôn thanh hỏi: "Chuyện gì không tốt?"
"Là...", Cửu công chúa lập tức cứng miệng, cho cung nhân lui xuống toàn bộ, mới ngồi cạnh nàng, không giấu nổi nôn nóng: "Phụ Hoàng... muốn đem tỷ tới Bắc Mạc hòa thân..."
... Cái gì, hòa thân?
Nguyễn Mặc cả kinh không nói nên lời, rất lâu mới hỏi lại: "Cửu công chúa, muội... nghe được ở đâu? Có phải tin vịt không?"
"Tam tỷ tỷ, muội không lừa tỷ, vừa nãy Phụ Hoàng tới cung của Mẫu phi muội, khi nghe người nói việc này, muội hoảng sợ, lập tức chạy tới bảo cho tỷ... aizz, xem ra, phụ hoàng chưa thương lượng với tỷ." Khuôn mặt nhỏ của Cửu công chúa lộ nét buồn, lo lắng nói: "Tam tỷ tỷ, phải làm sao đây?"
Nàng vừa mới hồi thần, ngơ ngác hỏi: "... Làm sao cơ?"
"Tam tỷ tỷ không phải..." Cửu công chúa ghé sát vào tai nàng, "Không phải với Đan đại nhân sao? Nếu đi hòa thân... vậy chuyện với Đan đại nhân phải làm sao..."
Thấy nàng không phản ứng, Cửu công chúa gấp đến nỗi muốn bốc hỏa, nắm cánh tay nàng, "Tam tỷ tỷ, tỷ không nói một câu nào luôn sao."
Nàng... Có thể nói gì đây?
Nếu là mệnh lệnh của Phụ hoàng, mặc dù nàng không muốn, cũng không có lý do từ chối. Không những nàng sẽ bị trói đi, nếu Phụ hoàng tra ra Đan Dật Trần có liên quan, sẽ làm liên lụy hắn, từ đầu đã không có cách nào.
Nàng thất sách, nhưng lại bất tri bất giác chìm vào cảm giác vui vẻ cùng chờ mong mỗi đêm gặp hắn, quên luôn cả mục đích của giấc mộng, có lẽ cần một đạo sấm sét đánh xuống, nàng mới tỉnh táo lại được.
Tiếc là, đã muộn rồi.
"Tam tỷ tỷ, hay là, muội bí mật phân phó người chuẩn bị hành lý, tỷ cùng Đan đại nhân... bỏ trốn đi." Cửu công chúa nảy ra suy nghĩ, lớn mật đề nghị.
"Đừng! Chớ nói vậy." Nguyễn Mặc vội che miệng nàng, lắc đầu nói, "Công chúa tự chạy ra khỏi cung là trọng tội, lại còn đi cùng ngoại nam, dù ta cam nguyện mạo hiểm, cũng không thể đẩy hắn vào hoàn cảnh đó, chuyện này nhất định không được."
"Vậy... vậy chẳng nhẽ chấp nhận mệnh lệnh của phụ hoàng ư?" Cửu công chúa trầm tư một lát, cắn môi nói, "Nếu không muội cầu tình với Phụ hoàng, chọn một công chúa khác độ tuổi gần bằng tỷ, nói không chừng người sẽ đồng ý..."
Nàng vẫn không tán đồng như cũ: "Tùy tiện cầu tình, chỉ khiến Phụ hoàng nghi ngờ thôi."
Bất quá, Cửu công chúa nói vậy cho nàng thêm chút hi vọng.
Nếu hòa thân là kết cục đã định, nàng nên làm theo, không cần giãy giụa chống lại, phải trong khoảng thời gian cuối cùng, làm Đan Dật Trần thật sự thích nàng, thuận lợi rời khỏi mộng.
Vậy, biện pháp tốt nhất là...
Nói hắn đưa nàng đi đoạn đường cuối cùng.
*********
Sau bữa tối không lâu, thánh chỉ liền tới Lạc Hoa cung, Nguyễn Mặc tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng chính tai nghe Phụ Hoàng nói muốn đưa nàng đến Bắc Mạc xa xôi, gả cho một vị hoàng tử chưa từng gặp, lòng vẫn không khỏi trầm xuống, tâm tình trở nên phức tạp.
Khi trước lưu lạc đầu đường, chuyện công chúa hòa thân, nàng đã từng nhìn thấy. Đội ngũ đưa dâu mênh mông cuồn cuộn, nâng những rương vàng bạc châu báu quý giá, hộ tống công chúa rời khỏi kinh thành.
Khi đó, nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc cảm thán không thôi, lòng tràn đầy ngưỡng mộ, ước mình cũng có thể được như vậy, đời này liền đáng giá.
Mà bây giờ, nàng là công chúa giống như từng mong ước, mặc dù biết chỉ là mộng, khổ sở lại không ngừng trào dâng, tựa như chân thật.
Nếu có thể lựa chọn, thà làm một cô nương cũng quẫn trong dân gian, cũng không muốn ngồi hưởng vinh hoa phú quý, làm công chúa điện hạ mặc người sắp xếp.
"Điện hạ, không còn sớm nữa, sao vẫn không nghỉ ngơi?"
Sau khi nhận thánh chỉ, điện hạ vẫn luôn thất thần, Thôi ma ma nhìn nàng cả đêm, trong lòng lo lắng, tiến tới nhắc nhở.
Nguyễn Mặc dựa vào đầu giường phát ngốc, nghe vậy hồi thần, kéo chăn đắp lên, miễn cưỡng mỉm cười: "Giờ ta ngủ... ma ma tắt đèn giúp ta đi."
"Vâng." Thôi ma ma nhìn nàng nhẹ khép mắt, mơ hồ đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, thở dài an ủi: "Công chúa đừng nghĩ nhiều, thân mình quan trọng, phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừ." Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, lúc sau, cả phòng liền tối sầm lại.
Một đêm yên tĩnh.
Nửa canh giờ sau, người nằm trên giường chậm rãi mở mắt, xốc chăn xuống giường, tay chân nhẹ nhàng mặc lên xiêm y, hướng cửa tẩm điện bước vài bước, bỗng dừng lại, chậm rãi kéo ngăn tủ, lấy chuỗi ngọc ra, lặng lẽ ra ngoài.
Cung nhân đều đã nghỉ ngơi, chỉ có thị vệ tuần tra ban đêm, Nguyễn Mặc cũng không lưu người canh giữ cửa điện, vậy nên cả đường đi đều thông suốt.
Trăng tròn treo trên không trung, ánh trăng dát đầy đất, nàng siết chuỗi ngọc trong tay, chậm rãi tới nơi vẫn thường đứng chờ hắn, không hiểu sao, bỗng nhớ tới lần đầu gặp hắn, mình bị treo ngược trên nhánh cây.
Không, đây không phải lần đầu nàng thấy hắn, trong những giấc mộng trước đó... nàng đã gặp hắn rồi.
Khi mở mặt nạ kia ra, nàng thấy một dung nhan tuấn mỹ tĩnh lặng, kinh diễm không thôi, trong chớp mắt ấy, nàng bỗng cảm thấy, đó là người đẹp nhất nàng từng thấy, đến nỗi mọi thứ xung quanh đều vì hắn mà thất sắc.
Nhưng cũng chỉ đẹp thôi, nàng cũng không biết hắn, trừ sự sợ hãi theo bản năng khi biết hắn là giáo chủ Ma giáo, cùng sứ mệnh sư phụ áp đặt, nàng không có cảm giác gì khác.
Tới khi trải qua mấy tràng mộng hư hư thật thật, nàng mới chậm rãi hiểu hắn.
Lạnh nhạt ít lời, rất thiếu kiên nhẫn, thường hay bắt bẻ, không để ý nhân tình.
Đây là ấn tượng ban đầu của nàng.
Nhưng sau đó, nàng dần phát hiện ra, hắn không giống người máu lạnh vô tình.
Hắn không kiên nhẫn với nàng, thấy nàng phiền toái, lại sẽ luôn mềm lòng với nàng, không hề nề hà.
Hắn có thể không quan tâm người khác, nhưng lại yên lặng bảo hộ người hắn coi trọng sau lưng.
Bề ngoài hắn lạnh lùng nhưng nội tâm lại rất có tình có nghĩa, tận tâm tận lực gánh vác trách nhiệm thân phận hắn mang lại, bình tĩnh trầm ổn, làm hết mọi việc, chưa bao giờ chậm trễ. .
Truyện Huyền HuyễnHắn đối với cảm tình có phần chậm cháp, nhưng nếu thật lòng thích, cũng không ngại thừa nhận, sẽ để tâm học cách yêu thương nàng, làm sao để đối tốt với nàng.
Mặc dù mọi thứ trong mơ đều sẽ tan thành mây khói, nhưng với hắn, là đang trải nghiệm nhân sinh, nàng quan sát hắn, mặt tốt rồi mặt xấu, tất cả đều chân thật.
Nàng... thích hắn từ khi nào?
Là trong một giấc mộng, hắn không kiêng nể chỉ độc sủng mình nàng, thậm chí thấy nàng tỉnh lại mà rơi nước mắt? Hay trong một giấc mộng khác, hắn nói muốn thành thân với nàng, sau đó một nhà ba người cùng trải qua đoạn thời gian yên ổn lại ôn nhu?
Có lẽ vậy, hoặc là sớm hơn nữa.
Khi nàng bắt đầu quên mục đích của những giấc mộng, chỉ đơn thuần tùy tâm đối tốt với hắn, liền đã thích hắn rồi.
Nhưng sao lại...
Sao lại vào lúc này, lúc sắp chia lìa, mới biết tâm ý của mình.
"Công chúa, hôm nay có chút chuyện, thần tới chậm..." Đan Dật Trần bước nhanh tới, sườn mặt đọng chút mồ hôi, lấp lánh dưới trăng.
"Đan đại nhân." Nguyễn Mặc từ đầu đến cuối đều cúi đầu, nhẹ gọi hắn, hít một hơi thật sâu, lấy một vật từ tay áo ra, đưa tới trước mặt hắn, "Đây là... lần cuối."
Hắn nhẹ cong môi cười, tự nhiên nhận lấy, là một chuỗi ngọc bện từ sợi tuyến, phần đuôi thắt nút bình an, nghe nói nghĩa là cầu an lành...
Từ từ, nàng nói gì?
"Lần cuối?" Đan Dật Trần nhíu mày, bước thêm một bước lại gần nàng, trầm giọng hỏi, "Sao... lại nói vậy?"
Nàng lắc đầu, trầm mặc rất lâu, khi ngẩng đầu lên, hai hàng lệ đã chảy ra từ khóe mắt, giữa mày đầy sầu bi: "Phụ Hoàng nói, sẽ đưa ta tới Bắc Mạc... hòa thân."
Ánh mắt hắn trầm xuống, như sét đánh giữa trời quang: "Lời này, là thật?"
"Hai canh giờ trước, thánh chỉ đã tới cung ta..."
Lời nàng nói như mũi dao bén nhọn, hung hăng đâm vào hắn, nội tâm đau đớn.
Tại sao?
Tại sao...
Hôm nay hắn vừa nhận được tin, lão đại đã đề bạt hắn, không tới tháng sau, có thể là Nhị phẩm Ngự tiền thị vệ, còn tưởng rằng mình cuối cùng cũng có thân phận xứng đôi với nàng...
Nào ngờ, ý trời trêu ngươi, cuối cùng vẫn chậm một bước.
"Công chúa đừng khóc." Đan Dật Trần cố nén lòng tràn đầy chua xót cùng không cam tâm, hai tay nắm chắt, gằn từng chữ, "Thần cung chúc công chúa, lên đường bình an, cùng hoàng tử Bắc Mạc..."
"Ta không muốn!" Nguyễn Mặc bỗng nhiên hét lên, mắt hạnh mở to, nước mắt rơi không ngừng, "Phụ Hoàng sao nhẫn thâm như vậy, vô thanh vô tức liền gả ta tới Bắc mạc... lòng ta rõ ràng là đã có người yêu thích... vì sao..."
Hắn không nghe nổi nữa, duỗi tay ra ôm nàng, siết chặt lấy, thống khổ nhắm hai mắt, giọng nói khàn khàn: "Đừng nói... công chúa, đừng nói nữa."
Đều tại hắn.
Đều tại hắn sai.
Nếu hắn có thể sớm một chút... sớm chút... sẽ không làm nàng khổ sở như thế.
"Đan đại nhân..." Nguyễn Mặc ngẩng đầu, nỗ lực mở to mắt nhìn hắn, như thể muốn xem rõ hắn, "Ngươi có thể... đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của ta không?"
Hắn mở mắt, lẳng lặng nhìn nàng.
"Ta hy vọng... ngươi đưa ta tới Bắc Mạc." Nàng nghẹn ngào, cầu xin hắn, "Đại nhân có bằng lòng không, đưa ta một đoạn đường cuối cùng?"
Sao lại không muốn.
"Đước, thần đáp ứng công chúa." Đan Dật Trần ôm chặt cô nương trong ngực, gằn từng chữ một, "Nguyện vì công chúa, muôn lần chết không chối từ."
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad
tiemnhakeoMỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "
Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~