Hôm nay trời trong, ánh nắng doanh doanh chiếu xuống, hong bùn đất dưới chân có chút nóng.

Tuy nhiên, Nguyễn Mặc lại không cảm thấy nóng, nhìn thấy trời đẹp liền túm gọn tay áo rộng, ôm bồn gỗ đựng quần áo đi về phía dòng suối sau thôn.

Hôm nay là ngày thứ bảy nàng đến sơn trại.

Ngày đó vì có thể lưu lại trong nhà của Đan Dật Trần, nàng bỏ qua toàn bộ thẹn thùng, mặt dày cuốn lấy hắn dây dưa, thậm chí còn bị hắn… Khụ khụ, rốt cuộc cũng được như ý nguyện không bị hắn đuổi ra ngoài nữa.

Nhưng mà người nam nhân này, chẳng những vô duyên vô cớ cưỡng hôn nàng mà còn ra vẻ không có việc gì, mắt lạnh nhìn nàng, thoạt nhìn hắn giống như hoàn toàn không có bởi vì nụ hôn đó mà có cảm giác gì…

Ai, đầu gỗ chính là đầu gỗ, nếu là nam tử bình thường, sau khi chiếm tiện nghi của cô nương gia đều sẽ có chút phản ứng, vậy mà hắn liền một chút thay đổi cũng không có. Làm hại nàng còn tưởng rằng chính mình lần này “xả thân” như thế, nhiệm vụ của nàng sẽ đơn giản hơn một tí…

Nghĩ đến nụ hôn khó hiểu kia, Nguyễn Mặc tự nhiên giơ tay lên xoa xoa môi mình. Cảm giác bị môi lưỡi của hắn ra sức liếm mút vẫn rõ ràng như cũ, trong đó không chứa lấy một chút cảm tình, thậm chí thô bạo đến mức làm nàng thâý đau đau, so với những phong hoa tuyết nguyệt nhu tình triền miên nàng từng nghe đồng môn kể hoàn toàn không giống,

Thế mà sau khi kết thúc, nàng vẫn không nhịn được, mặt đỏ tai hồng cả nửa ngày.

Suy cho cùng thì từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân… hôn, vô luận mục đích của hắn là gì, nó vẫn khiến Nguyễn Mặc cảm thấy xấu hổ vô cùng. Vì thế, mỗi lần đối diện với khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành không chút biểu cảm của hắn, nàng đều không dám nhìn thẳng.

Bất quá, mặc kệ trong lòng suy nghĩ như thế nào, thời gian vẫn từ từ trôi qua.

Khi đó Đan Dật Trần đồng ý cho nàng ở lại, liền thật sự cho phép nàng sống trong nhà hắn, quản ăn quản uống của nàng nhưng cũng không sai nàng làm việc gì, ước chừng là định coi nàng như heo mà nuôi.

Khổ nỗi, mấy năm gần đây quan phủ trông coi vô cùng kĩ, đám sơn tặc cũng không kiếm được chỗ tốt nào, nơi này tuy rằng có đất, có nhà nhưng thật sự ra cuộc sống của bọn họ lại không quá tốt. Nguyễn Mặc cho rằng, mình là người có lương tâm, nàng không muốn làm một con sâu gạo đã được bao ăn ở còn ăn không ngồi rồi. Tuy nhiên, nàng lại không dám cùng đám sơn tặc ngoài kia tiếp xúc nhiều, cho nên nàng quyết định chủ động ôm lâý việc phục vụ trại chủ đại nhân.

Lúc Lục Vọng biết việc này đã vô cùng cao hứng, nói rằng trại chủ không thích ồn ào, những năm qua đều sống một mình, trong khi mọi người đều lục tục thành gia lập thất, riêng trại chủ vẫn cô đơn lẻ bóng, sống một cuộc sống không mặn không nhạt, ngay cả một người hầu hạ cũng không có. Hắn thân là thủ hạ thân cận nhất của trại chủ, cũng thay hắn lo lắng không ít. Bây giờ, nàng vừa hay ở trong nhà của trại chủ, nếu có thể phục vụ trại chủ, hắn cũng an lòng.

Nguyễn Mặc lúc ấy còn có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng người có thân phận trại chủ sơn trại đều thích sống kiểu ngày ngày thịt cá, trái ôm phải ấp mỹ nhân cơ, không ngờ Đan Dật Trần chẳng những ăn uống đạm bạc, ngay cả mỹ nhân cũng không có hứng thú?

Bất quá, bản chất của hắn vẫn là vị Giáo chủ đại nhân kia, tuy thân phận trong mộng không giống, nhưng về tính cách, tư tưởng hẳn là vẫn giữ nguyên, vậy thì có thể giải thích vì sao hắn không gần nữ sắc. 

Ai, con đường mờ mịt lại xa xôi…

Bên dòng suối nước chảy ào ạt mang theo chút lành lạnh. Nguyễn Mặc ôm bồn gỗ đi tới chỗ dưới bóng cây, cầm một kiện áo choàng xanh đen giơ lên, thả vào trong nước suối để ngâm, xoa bồ kết, sau đó để lên ván giặt đồ bắt đầu vò.

“Nguyễn cô nương, muội cũng tơí giặt đồ sao?”

Nguyễn Mặc nghe thấy quay đầu lại nhìn, thấy là quả phụ Nghiêm thị phu quân mới mất năm ngoái liền cươì tươi: “Nghiêm đại nương, thật đúng là khéo a.”

Bởi vì lúc nàng mơí tới đây liền hấp dẫn không ít ánh mắt của nam nhân, cho nên phần lớn nữ nhân trong sơn trại đối với nàng đều có chút lạnh nhạt, chẳng qua bọn họ nể mặt trại chủ mới không cố tình làm khó nàng, chỉ có rất ít người có thiện ý với nàng. Nghiêm thị chính là một trong số ít đó.

“Trời nóng như vậy mà muội vẫn ra làm việc, muội cũng cần mẫn thật.”

“Không phải Nghiêm đại nương cũng thế sao?” Nguyễn Mặc hơi dịch sang bên cạnh, nhường ra một chỗ trống, cười nói với Nghiêm thị: “Nơi này mát mẻ, tỷ mau lại đây ngồi đi, tránh bị cảm nắng.”

“Cảm ơn muội.” Nghiêm thị kéo bồn gỗ đi đến, ngồi xổm song song với nàng, động tác nhanh nhẹn bắt đầu giặt quần áo.

“Chỉ Chỉ đâu? Sao mấy ngày này muội không thấy con bé?” Tô Chỉ là con gaí duy nhất của Nghiêm thị, nhỏ hơn nàng, tầm mười ba, mười bốn tuổi, ngày thường hay đi theo cạnh mẹ, hồi đầu khi nàng đến giặt quần áo, luôn thấy cô bé đi cùng Nghiêm thị, cô nhóc không phải giúp mẹ thì chính là ngồi bên dòng suối nghịch nước.

Nghiêm thị cúi đầu, thần sắc thản nhiên: “Con bé ngại bên ngoài nóng bức, sợ bị đen, cho nên liền trốn ở trong nhà không ra ngoài.”

Nói đến con gái, giọng điệu của nàng liền mang theo sủng nịch, ý cười trên môi cũng ôn nhu hơn.

“Hắc hắc, Chỉ Chỉ cũng đã biết thích làm đẹp rồi, đây là chuyện tốt nha.” Nguyễn Mặc từ nhỏ đã không thân không thích, lần đầu tiên gặp Chỉ Chỉ liền cảm thấy thân thiết hơn nữa nàng cùng Nghiêm đại nương quan hệ cũng không tồi, tự nhiên liền coi nàng như em gái.

Ngiêm đại nương chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Hôm qua Lục Vọng hái ngô giúp hai mẹ con tỷ, so với năm ngoaí nhiều hơn không ít, đang chất ở sau phòng, chốc nữa muội theo tỷ về nhà lấy một its nhé?”

Trong sơn trại, phần lớn mọi người đêù tự cung tự cấp, trừ bỏ xuống núi mua thịt, giữa các nhà thường xuyên trao đổi rau quả lương thực, sau khi Nguyễn Mặc đến cũng được mọi người đưa cho không ít, bất quá nàng cũng hiểu được, ở trong lòng bọn họ cũng đều coi như là tặng trại chủ đại nhân.

“Được, muội cảm ơn tỷ trước.”

“Có cái gì mà phải cảm ơn.” Nghiêm đại nương cười, vắt khô quần áo, “Chỉ cần muội chiếu cố tốt trại chủ là được rồi.”

“Đương nhiên rồi.”

Nguyễn Mặc cũng cười, tiếp tục giặt quần áo cho trại chủ đại nhân.

***************************

Sau khi trở về từ chỗ Nghiêm đại nương, Nguyễn Mặc chạy vào phòng bếp một chuyến, đem ngô để vào cạnh bếp, lại quay ra dòng suối mang quần áo về, vào viện từ cửa sau, đem quần áo phơi lên giá gỗ.

Cho dù là người không sợ nóng như nàng, lúc này lưng áo cũng ướt đẫm mồ hôi. 

Giá gỗ phơi quần áo cao hơn nàng cả cái đầu, để có thể treo quần áo lên, mỗi kiện nàng đều phải nhảy lên, khiến người mệt mỏi vô cùng.

Đan Dật Trần mới vừa ngủ trưa dậy, còn đang nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng hát ở dưới nhà, xoa khoé mắt đi tới bên cửa sổ, quả nhiên là người nào đó trong dự kiến.

Tiểu cô nương này thật ra vô cùng chăm chỉ.

Thời điểm hắn thu lưu nàng, liền chuẩn bị sẵn tâm lí nuôi con sâu gạo chứ chưa từng có ý niệm tìm tỳ nữ, nhưng nàng lại tự giác ôm tất cả các loại việc trong nhà, hơn nữa còn làm được từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chu đáo mọi mặt.

Ví dụ như căn nhà hắn đang ở này, tuy rằng không phải quá lớn nhưng muốn quét tước dọn dẹp cũng vô cùng phiền toái, hơn nữa còn có không ít bài trí, gia cụ để đó, cũng không biết đã phủ mấy tầng bụi. Hắn ở bên ngoài phiêu bạt quen rồi, đối với chỗ ở yêu cầu cũng không cao, chỉ cần có thể chắn gió che mưa là được. Cho nên, trừ bỏ phòng cuả hắn ra, trong căn nhà này không có một nơi nào sạch sẽ, vì thế, đêm thứ nhất Nguyễn Mặc ở lại phải vừa nhảy lò cò vừa cầm giẻ ướt lau giường mấy lần.

Sáng sớm hôm sau, dưới lầu vang lên tiếng va chạm, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng ngâm nga đứt quãng, cứ như vậy liền đem hắn đánh thức, mang theo một bụng lửa giận ra khỏi phòng. Sau đó hắn liền thấy tiểu cô nương ở dưới lầu nhảy lò cò xách theo xô nước để trên sàn nhà, cầm giẻ lau bắt đầu lau bàn ghế, cọ sàn nhà, xô nước nhanh chóng chuyển từ trong vắt sang đục ngầu, nàng lại đi ra ngoài đổi xô nước khác, tiếp tục làm việc.

Lúc ấy hắn còn nghĩ: nha đầu này rảnh quá hay sao, dù sao cũng là nơi không dùng đến, dơ hay không cũng đâu có làm sao, cần gì phải cực cực khổ khổ đi quét dọn. Chẳng lẽ là vì làm cho hắn vui, làm cho hắn thấy nàng hữu dụng, cho nên liền ở đây giả vờ? 

Vì thế, hắn liền đứng ở trên lầu, cũng không lên tiếng ngăn cản, lẳng lặng nhìn xem nàng có thể kiên trì đến bao giờ.

Nhưng cuối cùng, người không kiên nhẫn nổi nữa lại là hắn, vào lúc nàng sắp lau sạch sàn nhà lầu một, dưới chân như lướt gió đi xuống dưới, duỗi tay ở sau lưng Nguyễn Mặc, như xách gà con đem nàng nhấc lên, cau mày hỏi: “Ai bảo ngươi làm mấy việc này?”

Hắn đột nhiêm xuất hiện, hơn nữa giọng điệu lại lạnh lẽo, khiến cho tiểu cô nương hoảng sợ, sợ hãi rụt cổ lại: “Ta thấy nơi này quá bẩn, đi hai bước liền có tro bụi bay lên, liền tuỳ tiện quét tước một chút… Có phải ta làm phiền đến ngươi không?”

Tuỳ tiện quét tước một chút?

Mỗi cái bàn, ghế, mỗi kiện bài trí đều lau hai lần, sàn nhà cả tầng một lau một lần, nêú như thế cũng có thể gọi là “tuỳ tiện”, vậy thì còn có ai có thể làm đến mức nghiêm túc được?

Một bụng tức giận lúc rời giường lập tức bay sạch, còn có thể nói nàng cái gì đây? Hắn đành phải buông cổ áo sau của nàng ra, đoạt giẻ lau trong tay nàng, cúi người xách xô nước bẩn, không nói một lời đi ra ngoài.

Bất quá, tuy rằng hắn trước sau vẫn cho rằng hành vi của Nguyễn Mặc chỉ là tìm việc, nhưng không thể không thừa nhận đó chính là từ sau khi nàng quét dọn qua, mỗi lần hắn từ bên ngoài bước vào trong căn phòng này, đều có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng, cái loại hơi thở âm trầm, u ám lúc trước đã không còn tồn tại nữa.

Không chỉ là thính đường lầu một, vào một ngày khi hắn ra ngoài làm việc, tiểu cô nương còn to gan lớn mật xông vào phòng của hắn, chẳng những giống lúc trước “tuỳ tiện” quét dọn một trận mà còn mua thêm không ít… đồ vật linh tinh.

Màn giường, trà cụ[color=#FF0040]*[/color], giá cắm nến,… Được rồi, những thứ này coi như có chút tác dụng, hắn cũng không muốn nói gì.

Nhưng… cái gương đồng cao bằng người đặt ở góc tường kia là như thế nào???

Hắn cũng không phải là cô nương gia, bày cái gương đồng dùng để trang điểm chải chuốt làm gì?

Còn có… Những cái song cửa sổ đỏ rực kia lại là làm sao?

Hắn đối với loại đồ biểu hiện sự vui mừng này luôn luôn vô cảm, cho dù muốn dán cũng phải là ngày lễ, ngày Tết mới trang trí chứ, bây giờ dán, không phải là làm trò cười sao?

Nhưng mà, khi nhìn đến Nguyễn Mặc bị khuôn mặt đen sì của hắn làm cho muốn bỏ chạy, khuôn mặt cúi gằm, bộ dáng vô cùng uỷ khuất, câu nói “Tháo xuống” đến lúc nói ra lại thành “Thôi”.

Giấy đỏ hình chim choc, hoa cỏ sinh động như thật, chỗ góc đột ngột hơi cong lên, Đan Dật Trần nhịn không được đưa tay ra vuốt phẳng, nhưng sau khi bỏ tay ra, nó lại ngoan cố cong lên như cũ, vô cùng kiêu ngạo.

Thôi thôi, dù sao phòng của hắn cũng chỉ có hắn có thể vào… Cùng lắm thêm cả nàng nữa, người khác nơi nào có thể nói cái gì.

Tuỳ nàng đi thôi.

[color=#FF0040]Chú thích:[/color] Trà cụ: Dụng cụ để pha trà [/size]

[size=85] Bạn quản lí trang truyện nào đó ơi( mình sẽ không nói rõ, các bạn tự hiểu nhé.) bạn copy truyện mình làm cũng không có gì nhưng mình mong bạn ghi rõ nguồn hộ mình và mời bạn xóa ảnh ở trang của bạn. Mình mất công tìm ảnh, des bìa đâu phải để bạn mang đi rồi cộp dấu trang to đùng của bạn vào đâu. Còn bạn cần ảnh minh họa thì cũng đừng thản nhiên lấy hình của mình mà không một câu nhắn nhủ gì như thế chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play