Editor: Đàm Nhật Vy

Beta: Chanh

"Khách khí." Người nọ khom lưng lấy lên một kiện đồ, nghiêng người lắc lắc, rồi vung tay lên, dễ dàng đưa lên giá gỗ, chậm rãi san bằng nếp nhăn, "Ngươi trông rất lạ mặt, là nha hoàn mới tới?"

Nguyễn Mặc đang còn không biết làm sao để bắt chuyện, đối phương đã mở miệng trước, lòng liền vui vẻ, nói với hắn: "Ừm, ta tới nửa tháng trước, vẫn luôn làm tạp vụ, cũng chưa thấy qua nhiều người trong phủ. Ta thấy ngươi cũng lạ mặt, hẳn là không giống hạ nhân chúng ta?"

Người nọ lại đem một kiện trường bào vắt lên giá, cười hì hì: "Không đâu, ta cũng làm chuyện vặt, chỉ là không phân cùng chỗ với ngươi, nên ngươi không gặp qua thôi."

Nguyễn Mặc vừa nghe xong liền thấy khả nghi, người này mặc một thân áo đen, không cần sờ, chỉ dùng mắt cũng thấy, chất liệu so với vải thô trên người nàng tốt hơn không ít, hơn nữa là kiểu dáng tay áo bó hẹp, thân phận của hắn nên là thị vệ tùy tùng của một người nào đó... có thể là thủ hạ tâm phúc bên người Đan Dật Trần, đặc biệt phái tới thử nàng.

Bất quá, không phải mọi người đều biết hết rồi sao? Có gì để thử đâu?

Không chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, đối phương lại tựa như không chịu ngồi yên đặt câu hỏi: "Từ lúc ngươi đến vương phủ, có quen không? Có bị người ta khi dễ không?"

Nguyễn Mặc nghĩ, cảm thấy vấn đề này không có gì phải giấu diếm, liền chiếu theo trí nhớ đáp: "Không quen, cô cô bảo làm việc gì không xong, liền giáo huấn, chắc vì khả năng làm việc của ta không đủ lưu loát. Thực ra cũng không phải khi dễ, là bởi vì ta mới đến, người ta lại quen thuộc từ đầu, đối với ta bài xích cũng là chuyện bình thường."

"Nga, vậy ngươi vẫn tốt hơn so với ta. Lúc ta vừa mới tới, bị không thiếu kẻ lớn tuổi hơn chút khi dễ, đã làm việc nhiều lại còn bị cướp miếng ăn, tranh luận thì bị đánh... Aizz, nghĩ lại mà kinh."

Người nọ khóe miệng cười khổ như có như không, nói cũng thật giống, nếu như nàng không tin tưởng ký ức của mình, sợ lại phải tin hắn.

Cân nhắc một chút, Nguyễn Mặc vẫn thuận ý hắn nói, mang theo một vài phần quan tâm hỏi: "Vậy hiện tại thì sao? Có còn người khi dễ ngươi không?"

"Không, sau này họ không dám nữa."

Nàng làm ra vẻ tò mò: "Vì sao không dám?"

"Bởi vì ta học trộm một thân công phu, đem kẻ càn rỡ nhất đánh ngã, dẫm lên đầu hắn hỏi ai muốn đánh với ta, sau đó họ liền sợ đến mức không dám nói một tiếng." Hắn giơ ra bộ mặt đắc ý tươi cười, làm như nhớ lại bộ dáng khinh cuồng thời niên thiếu, rất hoài niệm, "Cho nên, người muốn sống tốt, còn phải có thù tất báo, người khác mới có thể sợ ngươi tránh ngươi, không dám đến trêu chọc."

"Nhưng sống như vậy, không sợ cô độc sao?" Nàng thuận miệng đáp một câu, phát hiện ánh mắt hắn nhìn tới, mới ngượng ngùng xua tay nói: "Không phải ta nói ngươi không tốt, chỉ là cảm thấy mỗi việc đều có thù tất báo, sẽ sống rất mệt mỏi, cuối cùng có thể sẽ không còn người nguyện cùng ngươi làm bạn..."

"Cho nên ngươi tình nguyện chịu đựng không lên tiếng?" Hắn không dám gật bừa mà trừng mắt, dừng tay đang dương xiêm y, "Không làm vậy với họ, chẳng lẽ ngươi không một chút nghĩ tới trả thù?"

Nguyễn Mặc yên lặng trong thở dài.

Trên đời này việc không công bằng rất nhiều, cả đời lại gặp gỡ rất nhiều, nếu trả thù từng thứ một, chỉ sợ không có thời gian làm việc quan trọng.

Hơn nữa, có thể có năng lực tốt để phản kích, thế gian có bao nhiêu người. Sư phụ nàng thủ đoạn lợi hại, còn không phải vẫn bị Ma giáo hộ pháp bắt trở về Ma giáo, nàng dù không muốn, vẫn bị sư phụ đưa vào trong mộng đấy thôi? Chẳng lẽ nàng sau nay còn phải đưa sự phụ vào trong mộng? Nhưng cũng chỉ là nghĩ, nàng cũng không có năng lực kia.

Từ từ, khoan đã!

Ý thức mình đang nghĩ hơi xa, nàng lập tức phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn hai mắt hắn, nhận tới ánh mắt vài phần tìm tòi nghiên cứu, mới bỗng nhiên nhớ ra cái gì.

Đúng rồi, hắn chắc chắn đang thử tâm ý nàng, như vậy những lời vữa rồi, tất nhiên là đang hỏi: Nàng thân là Quốc công phủ đại tiểu thư, Quốc công phủ rơi vào cảnh như vậy, chẳng nhẽ đối với người có liên quan là Thụy vương, không mang tâm trả thù hay sao?

Nhưng Quốc công phủ dù sao cũng cùng nàng huyết mạch tương liên, nói thẳng mình không có dị tâm, thì sẽ là giấu đầu hở đuôi, Nguyễn Mặc do dự nửa khắc, lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi, rồi sau đó sâu kín thở dài, nói: "Đã từng có. Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ."

Hắn không trừng mắt, nhưng lại nhíu nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Vì sao?"

"Chuyên cũ không thể truy, muốn trả thù, nhưng có thể làm như thế nào? Nếu thất bại, hại người không thành lại phản mình; nếu sự thành, hại người sẽ gây bất lợi cho mình. Ta tự biết không có khả năng thay đổi, liền an phận tồn tại. Cô dũng* cũng được yếu đuối cũng thế, không phải đều là một loại cách sống sao?"

(* cô dũng: cô độc dũng cảm)

Nàng cúi thấp mặt, phảng phất đang rì rầm nói, nhưng dư quang vẫn chú ý tới biến hóa của hắn.

Người nọ làm như hơi sửng sốt, rồi thật mau lẹ cười hai tiếng, đúng trọng tâm nói: "Ngươi nghĩ đến thật thấu triệt."

Nguyễn Mặc trong lòng đã hiểu rõ, chỉ kẽ lên tiếng, không trả lời.

Phơi xong xiêm y, hắn nói có việc cần đi trước,nàng cùng hắn nói xong lời từ biệt, đem bồn gỗ lớn nhỏ trên mặt đất thu vào phòng giặt, mới vội vã chạy về nơi hạ nhân ở.

******

Trời hơi hơi tối lại, Nguyễn Mặc tìm ra chén đũa từ trong phòng mình, mới vừa đi ra cửa, lại thấy đại tỷ phân cơm trong viện ném muỗng cơm xuống, đáy nói phát ra tiếng giòn vang, cảm giác không ổn, vội tiến đến liền thấy... quả nhiên hết cơm.

Cơm không có, đồ ăn liền càng không.

Nàng xoay người nhìn hạ nhân bốn phía hoặc ngồi xổm hoặc ngồi, thực mau gặp được mấy tỳ nữ cùng phòng, ngồi vây thành một nhóm, vừa ăn vừa nói chuyện, liền cầm chén đũa hướng tới chỗ các nàng.

"Ngại quá... Bên kia hết cơm, các ngươi có thể chia cho ta một chút không?"

Nguyễn Mặc đứng trước mặt các nàng, cúi đầu, ăn nói khép nép, các nàng tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại quay đi tiếp tục trò chuyện, phảng phất như không phát hiện ra nàng. Nàng khẽ cắn môi, lại lặp lại lời nói một lần nữa, lúc này họ lại càng thêm lạnh nhạt, không hề đưa lại một ánh mắt.

Mấy người này rõ ràng là không hề muốn cứu tế nàng, nàng cũng không hề tự thấy mất mặt, siết chặt chén đũa, đi bước một trở về nghỉ tạm trong phòng.

Kỳ thật các nàng hờ hững cũng có thể hiểu, nàng hiểu được nguyên chủ trước kia có thái độ ác liệt thế nào, đổi lại là nàng, sợ cũng khó có thể cấp ra sắc mặt tốt.

Chỉ là... Đói thật đó!

Nguyễn Mặc ngã vào giường, đột nhiên nhớ tới trước khi gia nhập Hồng Loan Môn.

Khi đó, nàng vì ăn một miếng cơm, đi khắp nơi ăn xin, nhận hết xem thường, dùng một thân mình đổi một cái màn thầu, chuyện như vậy, còn không phải vẫn chịu đựng làm theo.

Không sao, đối một lần thì đói một lần, ngày mai thức dậy sớm chút, có thể ăn cơm sáng.

Nàng kéo chặt vạt áo, cuộn thân mình nằm nghiêng trên giường ngủ, lẳng lặng nhắm mắt.

*****

Nào ngờ mới sáng sớm hôm sau, cơm sáng chưa kịp dùng, Nguyễn Mặc đã bị Lan Chi cô cô kéo sang một bên, không đầu không đuôi dặn dò một đống chuyện, cái gì có thể làm cái kia không thể phạm, nàng nghe không hiểu ra sao: "Cô cô, ngươi nói cái gì thế?"

Lan Chi cô cô đập lên trán mình một cái, thần sắc hận sắt không thành thép: "Bắt đầu từ hôm nay, người được điều đến trước mặt Vương gia hầu hạ. Nhưng Vương gia chưa bao giờ cần tỳ nữ thiếp thân, ngươi làm việc phải nhớ đến nơi đến chốn, càng không thể có tâm tư khác, nếu không bị đánh, bị đuổi khỏi cửa, đừng trách ta không nói với ngươi."

Hả?

Thật sự cho nàng qua?!

Nguyễn Mặc lập tức cao hứng quên cả đói bụng, chạy nhanh về phòng thu đồ lại, đi theo Lan Chi cô cô hướng tới nhà chính lớn nhất Vương phủ.

Là vì Vương gia không để nữ nhân gần người, nơi này nhiều thái giám hầu hạ, đột nhiên thêm một tỳ nữ, chỗ ở đều cần phải tách ra. Lan Chi cô cô đưa nàng tới phía tây nội gian của nhà chính, chỉ một cái phòng đơn cho nàng, ý bảo nàng đem đồ để đó, rồi đến nhà chính vấn an Vương gia, sau đó liền rời đi.

Nguyễn Mặc đầu tiên đến phòng cách vách liếc mắt một cái, nhìn thấy trên tường treo phục sức của thái giám, thầm nghĩ là chỗ ở cho thái giám hầu hạ, sau đó thu hồi tầm mắt, đi vào phòng của mình.

Nói thật dễ nghe, thực tế chỉ có một cái giường thấp, cùng một cái bàn hình chữ nhật dựa tường, phía trên là một tầng trần dày, nàng vừa mở cửa sổ gỗ, liền thấy ánh sáng điểm bụi đang nhảy nhót, dường như lâu rồi chưa có người ở.

Đáng tiếc không có thời gian từ từ dọn sạch, nàng đem tay nải tùy ý buông xuống, đi khỏi nội gian, thẳng đến nhà chính, vô ý thế nhưng gặp ở của một gương mặt quen thuộc.

Là nam tử hôm qua giúp nàng ở phòng giặt.

Hắn hiển nhiên nhận ra nàng, nhưng ngoại trừ ánh mắt hơi để ý, cũng không tỏ vẻ, càng không thấy mảy may ngoài ý muốn, cuộc nói chuyện hôm qua không phải là trùng hợp, hắn có lẽ đã sớm biết thân phân của nàng.

Như thế càng xác minh suy nghĩ trong lòng nàng, chính vì mình có thể thông qua thử nghiệm, mới có thể xuất hiện ở chỗ này.

Lễ phép gật đầu với hắn, Nguyễn Mặc xách làn váy lên, nhấc chân bước vào ngạch cửa.

Vòng qua bình phong thật lớn vắt ngang phòng, nàng rốt cuộc cũng trông thấy, khuôn mặt lạnh nhạt tuấn tú đã thập phần quen thuộc. Nam nhân ngồi cạnh thư án trên cao, chấp bút viết, tuy trông như đối với nàng không hề có phản ứng, nhưng nàng biết, với cảm lực cực kì nhạy bén của hắn, nàng đi vào phòng, chỉ trong một cái chớp mắt, tất nhiên đã được phát giác.

Không tiếng động đi tới cách thư án hơn ba bước, Nguyễn Mặc uốn gối quỳ xuống, cúi đầu cung kính nói: "Nô tỳ Nguyễn Mặc, tham kiến Thụy vương điện hạ."

Đan Dật trền phảng phất như không nghe thấy, ngòi bút phía dưới chưa dừng, ấn đường cũng chưa từng động một chút.

Làm hạ nhân, chủ tử không cho đứng lên, liền chỉ có thể quỳ. Nàng thầm nghĩ Vương gia không phải kẻ điếc, làm ra vẻ ta đây không nghe thấy, cố ý chỉnh thể diện của nàng. Nhưng nàng thực sự không phải thiên kim Quốc công phủ, cũng không thấy nan kham, yên tâm thoải mái quỳ gối tại chỗ, quỳ đến khi hắn vừa lòng mới thôi.

Nhưng không biết qua bao lâu, đến tận khi nàng quỳ đến hai chân cơ hồ hoàn toàn tê mỏi, Đan Dật Trần mới gác bút, chậm rãi ngẩng đầu, đem ánh mắt dừng trên người nàng.

Một lát sau, thanh lãnh mở miệng: "Châm trà."

"..." Nguyễn Mặc quỳ ở đó không có việc gì để làm, nhàm chán đến phát ngốc, nghe thấy hắn đại phát từ bi không hề phạt quỳ, vội nói, "Vâng."

Kết quả là mới vừa đứng lên liền không ổn, hai chân bỗng nhũn ra, nàng lảo đảo hai cái mới miễn cưỡng đứng vững, suýt nữa trước mặt Vương gia ngã sấp mặt... Đương nhiên cũng không dám xem sắc mặt Đan Dật Trần, dù sao cũng nghe hắn hừ lạnh một tiếng không nhẹ không nặng hừ lạnh, liền biết hắn trong lòng ghét bỏ nàng mảnh mai, không hoãn lại đây mà lập tức đi ra phía ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play