-"A... Đau quá anh ơi!"

-"Em có sao không?"

Người đàn ông đó vừa đỡ người phụ nữ kia dậy vừa quay mặt sang nói rất to, như là cô đã làm gì sai rất lớn vậy.

-"Cô làm gì vậy hả? Đường lớn thế sao lại thích đâm vào vợ tôi?"

Cô ngạt nhiên đến không tưởng, người đàn ông đang ở trước mặt cô là ai? Lại còn người phụ nữ kia nữa? Không phải là người năm xưa đã nói với cô lời cay nghiệt, lời miệt thị đến đau xót sao? Thời gian qua đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết? Sao cô ta lại đi cùng một người đàn ông lạ đến thân thiết thế kia? Không phải cô ấy đã ngoại tình sau lưng anh sao? Nghĩ đến đây, cô lại thấy thương hại cho Hà Lâm, có lẽ lúc trước anh đã làm sai với cô quá nhiều nên đây mới là một hình phạt, nhưng có phải đây là sự thật? Thật sự, người phụ nữ trước mặt cô lúc này không có gì gọi là tỉnh táo cả, cứ ngơ ngơ, ngác ngác đôi lúc lại phát ra vài câu nói vớ vẩn, phải chăng, trước mặt cô bây giờ tất cả chỉ là ảo ảnh?

-"Cô bị gì đấy? Lần sau đi đứng cẩn thận giúp tôi!"

-"Không phải!"

-"Cô không hiểu tôi nói gì à?"

-"Cô ấy là Lục Nhi! Cô ấy không thể bị như vậy được! Anh là ai? Cô ấy có gia đình đàng hoàng mà, tại sao lại đi chung với anh?"

-"Cô là ai mà lại biết nhiều về cô ấy như vậy?"

Người đàn ông đó hơi bực, hỏi cô rất khó chịu.

-"Tôi, tôi là người quen của cô ấy!"

-"Cô tên là gì?"

Ngập ngừng một hồi lâu, cô mới mạnh dạn nói tên mình ra.

-"Ngọc Nhiên!"

Ngọc Nhiên.

Ngọc Nhiên.

Ngọc Nhiên.

Hai từ ấy cứ mãi hiện lên trong đầu của người đối diện, Lục Nhi. Đầu bỗng đau nhức nhối nhưng sao mà hình ảnh khi trước cứ hiện về?

-"Giấy xét nghiệm khám thai đã hơn hai tháng!"

-"Cô gái đã bị kéo lê đau đớn ra khỏi nhà thờ!"

-"Loại đàn bà như cô cũng muốn tốt cho anh ấy à?"

Bao nhiêu hình ảnh hiện về làm cho Lục Nhi hơi nhớ ra một phần ký ức cũ. Đúng, người phụ nữ mang tên Ngọc Nhiên, cô ta rất ghét nhưng sao chẳng còn nhớ gì được nữa? Vì sao hai người lại ghét nhau? Vì một người đàn ông mang tên Hà Lâm? Lục Nhi bỗng lúc nhớ lúc quên nên đầy đủ sự thật thì lại không hiểu ra điều gì!

-"A... Chuyện gì xảy ra vậy? Cô ấy là ai, anh ơi, mau gọi cô ấy đi đi, em em..."

Vũ Anh khó xử trong tình huống đó nhưng cũng theo ý cô mà dẫn ra nơi khác.

Nhiều câu hỏi mà Ngọc Nhiên chưa hỏi được khiến cho cô rất có nhiều nút thắc trong câu chuyện này.

...

-"Ngọc Nhiên!"

Có người gọi cô ngay sau đó nên cô đành quay người lại nhìn.

-"Freya!"

-"Sao lại bỏ ra đây? Còn yếu, đáng lẽ phải ở trong phòng chứ?"

-"Mình thấy hơi chán!"

-"Anh ấy đâu? Sao để có một mình ở đây thế?"

-"Mình làm cho anh ấy giận rồi!"

Nói một hồi rồi cô cũng kể sự việc cho Freya nghe. Nghe vậy, Freya cũng thấy hơi ức cho cô. Không lẽ chỉ vì một đứa con mà Khải Minh lại bắt buộc cô làm như thế! Đúng là không thể tưởng tượng được!

-"Thế rồi sao? Giận nhau như thế không tốt đâu! Còn trong bệnh viện này nữa, ở hoài cũng không được!"

-"Mình cũng biết nhưng mà..."

-"Sao thế?"

-"Thôi, bỏ qua đi. Dạo này ở đây có khỏe không? Công việc ở bệnh viện như nào?"

Cô hỏi nhưng mà Freya cứ cười không biết là có chuyện gì vui nữa?

-"Sao thế? Có người thương ở bên đây rồi sao?"

-"Có để ý một anh nhưng mà anh từ lúc gặp sau lần đó là không thấy nữa!"

-"Sao vậy?"

-"Nhìn anh ấy cũng lạ nên không dám tiếp xúc nhiều!"

-"Anh ấy tên là gì?"

-"Cái gì mà H... Ha... La... m cũng không rõ lắm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play