Vừa thượng đài là một lão giả trung niên, vẻ ngoài độ tứ tuần. Y nói:

- Hứa tiểu huynh đệ. Lão phu tuy rằng tuổi tác không còn quá trẻ, nhưng tự tin rằng kinh nghiệm của bản thân cũng không phải ít, có khả năng dẫn dắt bang ta ngày càng lớn mạnh hơn. Thế nên là, hay là tiểu huynh đệ tự động xuống đài đi…

Lời vừa dứt, chưa để đối phương trả lời, lão giả lập tức vận chân khí.

Bùng!, linh khí hưởng ứng bạo loạn xuất hiện. Từng đoàn, từng đoàn khói lam như phô diễn sức mạnh, trào ra như ba đào, cực nhanh cuốn về phía họ Hứa.

Họ Hứa lập tức hoảng loạn, thân hình không ngờ bị ép cho trùng xuống!

Mọi người quanh đài lập tức nhao nhao ồ lên, không ít người bị ép cho khụy xuống, nhưng vẻ mặt vô cùng phấn khích. Có người hét lên:

- Là cao thủ Trúc Cơ đỉnh!

Tiểu Phàm ở phía dưới lập tức cảm thấy sức ép cực lớn, làm hắn cảm thấy khó thở thực sự. Cảm giác này làm hắn nhớ đến Lang Vương, “Là Chân khí uy áp.”

Bộp! Một bàn tay vỗ lên vai hắn. Tiểu Phàm đột ngột cảm thấy toàn thân thư thái, trở lại bình thường. Bàn tay đó chính là của Đoàn lão.

Tiểu Phàm ngạc nhiên, rồi lại nghĩ ra một việc, hỏi khẽ:

- Đoàn lão, lão không có chân khí làm sao có thể bảo vệ cả ta vậy?

Đoàn lão cười:

- Nếu là luyện khí giả thì dùng chính uy áp chân khí của mình để đối kháng lại uy áp của đối phương, hoặc bảo vệ người khác khỏi uy áp áp bức tới. Còn luyện thể giả chúng ta thì có phương pháp khác. Luyện thể giả không có đặc trưng chân khí nhưng có một loại năng lực kì lạ, xuất phát từ sức mạnh thể chất của chúng ta. Để cho ngươi dễ hình dung thì nó giống như là sự tự tin, cái uy của một con mãnh thú vậy. Khi thân thể ngươi đủ mạnh, kinh lịch đủ nhiều, tự nhiên trong cơ thể và tâm thần sản sinh ra một loại sức mạnh vô hình. Thứ này có thể dùng thay cho chân khí uy áp của luyện khí giả. Tuy nhiên thì nó cũng giống như chân khí uy áp, có đặc tính riêng, thậm chí so với chân khí uy áp còn đa dạng, nhiều chủng loại hơn. Thứ đó gọi là “Tức”, nghĩa là hơi thở, trong từ “khí tức”. Hẳn ngươi đã nghe nói tới khái niệm khí tức rồi chứ?

Tiểu Phàm gật đầu, đáp:

- Dạ rồi. Nói chung là đặc điểm nhận biết, cảm nhận riêng biệt của một cá nhân.

Đoàn lão gật gù, tiếp:

- “Tức” rất đặc biệt. Chỉ có luyện thể giả có được. Thậm chí luyện khí giả có kinh lịch nhiều thế nào cũng không thể phát được Tức ra. Gọi là Tức bởi vì nó là đặc trưng của mỗi luyện thể giả, rất kì lạ, khó giải thích. Tức có nhiều thể loại. Một số người tu luyện Tức thông qua đồ lục thì có Tức mạnh về giết chóc, gọi là Sát Khí. Một số người tu luyện Tức thông qua việc sống an nhàn, gọi là Bình Khí. Một số người lại vì hận thù mà sinh ra Tức của mình, có thể gọi là Cừu Khí… Tóm lại rất đa dạng. Tức của luyện thể giả thì dường như không chấn áp nhiều về mặt thể chất như chân khí uy áp của luyện khí giả. Nhưng ngược lại thì nó lại chấn áp rất mạnh về tinh thần của đối phương. Thậm chí có thể làm cho đối phương không đánh tự thua, trở nên điên loạn, mất hết thần trí. Có thể nói Tức của chúng ta giống như một loại linh hồn uy áp vậy…

Tiểu Phàm ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới luyện thể giả lại còn có loại bản lĩnh huyền bí như vậy. Hắn lại hỏi:

- Vậy Tức của Đoàn lão là dạng gì?

Đoàn lão cười cực tươi, đáp:

- Hoan khí! (Khí mừng vui)

Tiểu Phàm đang định hỏi tiếp, Đoàn lão đã nói:

- Ngươi đừng hỏi về cách tu luyện Tức vội. Giờ chưa phải lúc…

Lão giả vừa thượng đài nói tiếp:

- Ta họ Trần tên Kì, vốn được huynh đệ yêu mến gọi là Ngư Liệp Tiên Ông, một số thì gọi ta bằng xú danh Ngư Phu Huyết Quỷ.

Họ Hứa vừa nghe cái tên Ngư Phu Huyết Quỷ lập tức nét mặt tái hẳn đi, cười nói:

- Hóa ra là Trần tiền bối. Hứa Tiên nghe danh đã lâu. Hạnh ngộ. Hạnh ngộ.

Nói đoạn, y không nhiều lời, nhanh chóng không đánh mà bước ngay xuống đài tỷ võ.

Tiểu Phàm quay sang hỏi Đoàn lão:

- Đoàn Lão. Lão giả họ Trần này là ai mà sức chấn nhiếp ghê gớm tới vậy?

Đoàn Hữu Hoan đáp:

- Người này là một trưởng lão của phân đà tỉnh Tô của Vận Sa Bang. Sở dĩ lão có danh hiệu là Ngư Liệp Tiên Ông vì câu cá là sở thích của lão. Nghe nói vũ khí của ông ta cũng là một cái cần câu. Một bộ Liệp Ngư Bát Thức sử dụng chiếc cần câu cũng là do trong quá trình câu cá nhiều năm mà sáng tạo ra. Có thể nói cũng là một kì tài có tiếng của tu chân giới phía Nam. Tuy nhiên trái ngược với thú câu cá an bình, lão ta lại là một kẻ rất khát máu. Nhiều người kể lại rằng trước đây khoảng 20 năm, có một tên tiểu tử tầm 10 tuổi, còn chưa hiểu chuyện nên đã lén lấy cắp giỏ cá của Trần Kỳ trong lúc lão say rượu ngủ quên. Sau đó, Trần Kỳ tìm đủ mọi cách tìm kiếm kẻ cả gan dám trộm đồ của lão. Kết cục là sau khi tra xong mọi chuyện, trong một đêm, lão đã đồ sát toàn bộ 127 mạng người trong thôn của đứa trẻ kia, cuối cùng chỉ để lại một mình nó sống sót, nhưng đồng thời cũng phế luôn tứ chi của đứa nhỏ! Từ đó, sau lưng người ta lén gọi lão Ngư Phu Huyết Quỷ.

Tiểu Phàm hít một hơi, nói:

- Quả nhiên là Huyết Quỷ.

Đoàn lão cũng khẽ gật đầu, than:

- Trong tu chân giới phía Nam, hắn cũng được xếp vào Ma Bảng đấy.

Tiểu Phàm nghi hoặc, hỏi lại:

- Ma Bảng?

Đoàn lão giải thích:

- Tu Chân giới tất nhiên có phân chính tà. Ở đâu cũng vậy. Chính tà đều luôn đấu đá với nhau. Thu chân giới của Thương Lan quốc có lập nên hai hệ thống danh tự từ rất lâu rồi. Gọi là Ma Bảng và Tiên Bảng. Ma Bảng của các thế lực tà phái, Tiên Bảng thì của phe chính phái. Hai bảng danh sách này đều gồm 150 cái tên, sắp xếp từ trên xuống dưới, càng cao càng là cường giả. Nhưng chủ yếu hai bảng này lại đánh giá về hoạt động của các cao thủ trong tu chân giới. Người có tên trong hai bảng danh sách không chỉ cần phải mạnh mà còn cần phải có những chiến tích nhất định. Trong Ma Bảng tất nhiên phải có chiến tích về hành động tà ác, ngược lại trong Tiên Bảng thì phải có chiến tích anh hùng. Bảng này do Vạn Sự Các lập nên, đều được mọi người công nhận. Cho nên chẳng cần biết ngươi thuộc bảng nào, nhưng chỉ cần có tên trong danh sách đó một lần cũng đủ để nổi danh thiên hạ rồi.

Tiểu Phàm hỏi tiếp:

- Vậy Trần Kỳ kia đứng thứ bao nhiêu của Ma Bảng vậy?

Đoàn Lão cười:

- Một Trăm Bốn Mươi Chín. Và vừa mới có mặt vào năm ngoái thôi.



Trần Kỳ vuốt vuốt chòm râu dê, thản nhiên xếp bằng giữa đài tỷ võ, ý tứ thách thức quần hùng hết sức rõ ràng.

Nhiều người thấy thế đều có phần tức giận, nhưng vì sợ cái danh xưng của lão mà đều nín thinh.

Liệp Ngư Tiên Ông quay về phía các vị trưởng lão và Thiết Yến Đông, cười hà hà nói:

- Các vị. Xem ra không còn ai có ý định lên đài với lão nữa rồi. Có phải đã đến lúc tuyên bố rồi chăng?

Thiết Yến Đông hơi nhíu mày, nhưng cũng đứng dậy, hỏi:

- Các vị huynh đệ trong bang còn ai muốn lên thượng đài không? Nếu không…

Vút, một bóng ảnh đột nhiên lao thẳng lên đài.

Thiết Yến Đông định thần nhìn kĩ. Mọi người phía dưới cũng cùng một dạng. Ai không rõ kẻ vừa lên đài chính là cố tình tới phút chót mới hiện thân. Đã như vậy, dĩ nhiên người này hẳn có bản lĩnh chẳng tầm thường.

Đó là một thanh niên cao to cường tráng với làn da ngăm đen, độ tuổi khoảng 25, 26. Tay phải y chênh chếch một thanh trường kiếm bản rộng sáng loáng.

Trần Kỳ nhíu mày, hỏi:

- Tiểu tử ngươi là ai? Thượng đài mà không giới thiệu tên tuổi đi.

Nam tử kia không đáp, tay phải vung kiếm quét một đường cực nhanh. Trước mặt không ngờ ngưng tụ một làn khói lam sắc vẽ thành hình chữ Phục cứng cáp, liền sau đó thì nhanh chóng tản mát đi.

Toàn trường lập tức nổ tung.

- Là Kim Đan!

- Chân khí ngoại phóng!

- Trẻ như vậy mà đã là Kim Đan cường giả! Đáng sợ!



Tiểu Phàm hít một hơi sâu, rồi hỏi Đoàn lão bên cạnh:

- Đoàn lão huynh, thực sự là Kim Đan?

Đoàn Lão đáp:

- Không phải. Là Trúc Cơ Đỉnh. Nhưng mà chắc cũng là bán bộ Kim Đan rồi. Hơn nữa độ tinh thuần của chân khí không phải dạng vừa đâu. Trẻ như vậy mà… Quả là nhân tài hiếm có.

Nam tử nói lớn, giọng oang oang phát ra từ lồng ngực:

- Ta tên chỉ có một chữ Phục (Phục tức là hoàn trả). Huyết Quỷ. Hôm nay ta chính là mong chờ được đọ sức cùng với ngươi mà thượng đài.

Trần Kỳ nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhưng trong thâm tâm phần nhiều là cảnh giác. Với tu vi của lão dĩ nhiên biết đối phương không phải Kim Đan, nếu không cần gì phải nói nhiều, chỉ cần nam tử kia phóng xuất chân khí uy áp là đã hạ lão đương trường rồi. Nhưng tuổi trẻ như vậy mà đã là Trúc Cơ Đỉnh, thậm chí là bán bộ Kim Đan thì thực sự không hề đơn giản.

Phục lạnh lùng hỏi:

- Ngươi chuẩn bị xong chưa? Ta không muốn người ta nói ta làm khó kẻ già cả đâu.

Trần Kỳ vẩy tay liền xuất ra một cái cần câu màu xanh, dường như làm bằng trúc, cười khẩy nói:

- Xuất khẩu cuồng ngôn. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết Liệp Ngư Bát Thức là như thế nào.

Hai người không hẹn mà cùng lúc phóng xuất chân khí.

Trần Kỳ vung vẩy cái cần câu, thổ hoàng sắc yên vụ lập tức lan tràn.

Phục không có động thái gì nhiều, chỉ đơn giản là vận chân khí hùng hậu lên, nhưng cũng khiến lam sắc yên vụ như thác lũ xuất hiện.

Trần Kỳ đột ngột vẩy tay một cái, mọi người chỉ nghe Víu một tiếng. Một chấm đen nhỏ như con ong, phóng thẳng về phía nam tử tên Phục thần bí.

Soát, Phục lập tức thi triển thân pháp, tránh sang một bên. Nào ngờ, Trần lão chỉ nhẹ hất cây cần câu, chấm đen đang nửa chừng lao tới lại ngột động rẽ ngang.

Ca Sát! Tiếng kim loại mài vào nhau vang lên. Nam tử họ Phục vừa tung một kiếm gạt đi “con ong” nhỏ, không ngờ lại tạo nên cả tia lửa trong một sát na. Lực đạo hai bên không hề nhỏ.

- Đó là… lưỡi câu?

Tiểu Phàm do dự hỏi, bởi lẽ bản thân hắn cũng không thể nhìn kịp vật thể giống con ong đó là cái gì, chẳng qua dựa vào cách tấn công của Trần Kỳ mà suy đoán.

Đoàn lão gật gù, đáp:

- Đúng vậy. Vũ khí của họ Trần rất kì lạ, mỗi bộ phận của cần cầu đều được hắn vận dụng làm vũ khí. Thân lục trúc thì dùng như nhuyễn côn, lưỡi câu thì dùng như ám khí, dây cước thì như trường tiên. Rất đặc dị cũng rất khó sử dụng. Có thể nói là có một không hai.

Lại nghe liên tiếp những tiếng vút vút, lưỡi câu quấn lấy Phục với quỹ đạo rất khó đoán. Thế nhưng nam tử tên Phục vẫn dễ dàng gạt đỡ được mọi đòn tấn công của Trần lão.

Lưỡi câu lại quất tới, lần này là tấn công hạ bàn của đối phương. Nam tử cực mau lẹ, tung nhẹ người né tránh. Lưỡi câu liền quét xuống sàn đấu. Rắc, lập tức miếng gỗ bên dưới bị kéo bật lên, đánh cho vỡ nát, dễ dàng không khác nào đập nát một miếng bánh quy.

Xéo, Trần Kỳ hất thẳng cổ tay, lưỡi câu phóng đi như tốc tiễn, tấn công vùng bụng của nam tử kia.

Lại trượt!

- Mau tránh!

- Tránh ra…

Đám người bên ngoài sợ hãi dạt cả ra né tránh lưỡi câu vọt ngang đầu.

Phập. Lưỡi câu ghim ngập vào cột buồm chính.

Nam tử tên Phục quát lớn:

- Lão quỷ. Để xem ngươi làm sao câu cá nữa.

Vừa nói, y lập tức vung kiếm từ trên xuống, cắt thẳng vào dây câu.

- Hết Chương 85 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play