Tiểu Phàm đánh giá người nam tử trước mắt. Đó là một nam nhân khoảng 25, 26 tuổi, ngoại hình rất nổi bật, có thể phong cho một chữ “soái”. Hơn nữa đồ vật và y phục trên người y lại đều là hàng có giá trị. Một thân ngoại bào sang trọng, trên có thêu một chiếc huy hiệu của Bạch gia. Bạch gia nổi tiếng nhất chính là buôn bán tiền tệ, nhưng đồng thời cũng là một con quái vật trong lĩnh vực thiết kế và buôn bán y phục. Đồ của họ thiết kế đều có giá trên trời và đều giới hạn số lượng. Thường thì chỉ có những gia đình quyền quý, hoặc một số thủ lĩnh của các thế lực tương đối mới mua nổi. Tiếp tới là một cái yếu đái (thắt lưng) bằng Nhật Hắc Ngọc. Loại ngọc này rất đặc biệt. Vốn nguyên bản nó trong suốt như pha lê, nhưng cứ khi có ánh sáng mặt trời chiếu vào thì lại biến thành màu đen hoàn toàn. Vậy nên mới lấy cái tên là Nhật Hắc Ngọc. Nếu đem so sánh với chất liệu Huyết Noãn Ngọc lúc trước sử dụng để làm đôi con ngươi của bức phù điêu đầu sói tại cổng thành thì Nhật Hắc Ngọc còn có phần quý giá hơn! Hơn nữa phía dưới còn gắn một cái túi thơm nhỏ màu vàng có kí hiệu cách điệu hình phụng hoàng của Loan Phụng Đường. Chỉ cần nhắc tới Loan Phụng Đường thì đủ biết túi hương đó giá trị thế nào. Loan Phụng Đường chính là một trong các đại cự đầu trong lĩnh vực chế tạo mĩ phẩm, hương phẩm của Thương Lan Quốc. Các quý phi, hoàng hậu, con cháu danh gia vọng tộc đều sử dụng mĩ phẩm của họ. Đồ của Loan Phụng Đường chia làm bảy cấp bậc tương ứng từ trên xuống dưới hợp với các màu: Đỏ - cam – vàng – lục – lam – tràm – tím. Túi thơm của nam nhân này có màu vàng, tương đương với cấp bậc túi thơm của các công chúa, hoàng tử các quốc gia sử dụng!
Tiểu Phàm tiếp tục nhìn lướt qua các đồ vật khác trên người nam nhân này. Hắn chỉ biết len lén hít hà không thôi: “Dân chơi hàng hiệu cũng chỉ đến thế này.” Có thể nói y chính là một cái cột tiền di động cũng không sai.
- Khắc Thương, vào đi.
Nam tử kia thì thầm. Mắt lại liếc trái, liếc phải vô cùng cẩn thận.
Lão Quái nhỏ giọng:
- Yên tâm. Trước khi vào tửu điếm ta đã rất cẩn thận rồi. Không có ai theo đuôi đâu.
Nam tử kéo hai người Tiểu Phàm vào trong, rồi lập tức khép cửa lại.
…
Chưa để cho Tiểu Phàm ngồi xuống ghế, nam tử kia đã đứng dậy, đi vòng quanh, rồi lại vân vê cằm, hỏi:
- Khắc Thương. Đây là tiểu tử mà ngươi nói sao?
Lão Quái gật đầu, nói:
- Bình tĩnh. Để ta giới thiệu đã chứ… Tiểu Phàm. Đây là lão bằng hữu của ta, họ Đoàn, tự là Hữu Hoan.
Đoàn lão chỉ sang Tiểu Phàm, nói:
- Chính thức giới thiệu lại với ngươi lão Hoan. Nó là đệ tử chân truyền của ta, tên là Lâm Tiểu Phàm…
- Thôi thôi. Trong thư ngươi đã giới thiệu hết rồi còn gì. Tóm lại là chúng ta không phải giết nó đúng không?
Đoàn Hữu Hoan thản nhiên hỏi.
Lão Quái cười khổ, đáp:
- Nó đã biết hết và đồng ý theo phe chúng ta rồi.
Mắt Tiểu Phàm giật giật, tuy là đã đoán trước nhưng hắn vẫn hơi hoang mang trong lòng. “Quả nhiên nếu mình không theo, chỉ sợ kết cục chỉ có quay lại Âm phủ.”
- Tốt. Rồi. Tiểu tử nói xem, ngươi đúng là luyện thể giả phải không?
Đoàn Hữu Hoan lại hỏi.
Tiểu Phàm cẩn trọng đáp:
- Dạ phải.
Đoàn Hữu Hoan lại xoay quanh Tiểu Phàm mấy vòng, quay sang lão quái, hỏi:
- Nè. Không lẽ nó cũng giống ta, biết xúc cốt?
Lão Quái lắc đầu, đáp:
- Ta cũng không rõ.
Đoạn y hơi nhìn liếc mắt nhìn Tiểu Phàm, tiếp:
- Tiểu tử này có rất nhiều bí mật a. Khi mới vào, lực lượng của nó chỉ ở mức Dẫn khí sơ cấp, hơn nữa cũng không quá mạnh. Nhưng mà, sau một năm ở Vô Định Chi Địa, trở về, lần trước nó đã bộc phát lực lượng gần 3000 cân. Cứ cho đó là lúc cận kề sinh tử thì hiện tại cũng có thể xếp Tiểu Phàm vào Dẫn Khí kì đỉnh phong loại ưu, thậm chí lực lượng nếu được dạy cách phát lực cao cấp, có thể đạt Bán bộ Trúc cơ…
- Chỉ một năm thời gian. Nhảy liền hai tiểu cảnh giới… Chà chà…
Đoàn Hữu Hoan xít xoa.
- Tiểu Phàm, lúc trước ta không tiện hỏi con về bí mật công pháp, nhưng hiện tại…
Lão Quái dò hỏi.
Tiểu Phàm hơi nhíu mày, nói:
- Lão Quái. Tuy rằng con là truyền nhân của người. Nhưng mà bí mật này xin thứ lỗi con không thể tiết lộ. Còn về hình thể của con, đúng như người nói, chính là do công pháp đặc thù.
Lão Quái cũng không nói gì thêm. Thực chất lão cũng không phải nghĩ rằng Tiểu Phàm sẽ dễ dàng nói ra bí mật công pháp của hắn. Trước đây, lão đã từng thấy linh khí dị tượng khi Tiểu Phàm luyện công. Vậy mà cuối cùng hắn lại là luyện thể giả. Lão thực sự không thể giải thích được. Lão cũng từng đưa ra giả thiết rằng hắn là khí – thể song tu, nhưng thiên hạ không phải chưa từng có trường hợp đó, những người tu luyện song trường phái như thế cuối cùng vẫn có hình thể rất cao lớn. Như vậy chỉ có thể nói là do công pháp mà thôi… Nhưng công pháp thế nào, Lão Quái cũng không thể tưởng tượng ra được.
Đoàn Hữu Hoan ngồi xuống ghế, nói:
- Vậy rốt cuộc là truyền nhân của ngươi có một công pháp rất cổ quái mà ngươi không hề biết đúng không?
Lão Quái gật đầu.
- Và bây giờ ngươi muốn nó theo ta luyện Tiềm Ngọc Kì Văn?
Đoàn Hữu Hoan hỏi tiếp.
Tiểu Phàm trong lòng bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Nghe giọng điệu Đoàn Hữu Hoan, dường như y không mong muốn truyền dạy cho Tiểu Phàm.
Lão Quái đáp:
- Phải. Đao pháp Đinh gia của ta rất phù hợp với Tiềm Ngọc Kì Văn. Nó luyện tập Đinh gia Đao pháp lại có thêm đồ văn của tàn bích, chắc chắn sẽ phát huy cả hai thứ đến một đẳng cấp mới.
Đoàn Hữu Hoan hừ một tiếng, nói:
- Ngươi nói hay quá ha. Cho nó theo ta thì ta lại phải vác theo một cục nợ đi khắp thiên hạ. Phiền chết đi được. Hơn nữa, tình cảnh hiện tại của ta ngươi cũng biết rồi. Thực sự mang theo tên tiểu tử không thành thật này rất không tiện.
Lão Quái lắc đầu:
- Ngươi đừng viện cớ. Cái gì mà sợ phiền. Ngươi không phải chuyên tự rước phiền phức đấy sao? Chẳng qua tính tình ngươi trẻ con, thấy Tiểu Phàm không chịu nói bí mật của nó cho ngươi nên ngươi không thích chứ gì.
Đoàn Hữu Hoan không ngờ không phủ nhận, chỉ hằm hè mấy tiếng tỉnh bơ.
Tiểu Phàm đảo mắt một vòng, “Không hiểu sao Lão Quái lại có chữ Quái trong biệt hiệu nữa. Người bằng hữu này mới thực sự kì quái… Không ngờ tính tình lại như vậy.”
Lão Quái lắc đầu, nói:
- Thôi được rồi. Nếu ngươi đã không nhận nó. Vậy thì đừng có hối hận. Chà chà, biết đâu, thiên hạ tương lai 200 năm nữa lại có một thần thâu nữa…
Đoạn, Tiểu Phàm còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Lão Quái đã kéo hắn chuẩn bị rời khỏi.
Đoàn Hữu Hoan đột nhiên gọi với:
- Khoan. Khoan. Ngươi vừa nói gì?
Lão Quái lén cười quái dị, rồi bĩu môi, nói:
- Ta nói là biết đâu 200 năm nữa sẽ lại có một thần thâu xuất hiện trên đời…
Đoàn Hữu Hoan ngạc nhiên:
- Ý ngươi là… ngươi đồng ý cho nó theo ta học thâu thuật (thuật trộm cắp)? Không phải trước đây ngươi không đồng ý sao? Ngươi nói cái gì sau này nó có thể sẽ làm vương, nếu lại đi trộm thật chẳng ra gì…
Lão Quái làm bộ suy nghĩ nói:
- Nghĩ cho kĩ thì làm Thần Thâu cũng coi là làm một kiểu vua… Trước ta chưa nghĩ tới điều này…
Đoàn Hữu Hoan cười ha ha cực kì cao hứng:
- Hảo. Nếu ngươi đồng ý cho tiểu tử này làm truyền nhân đầu tiên của Đoàn Hữu Hoan ta thì ta không chỉ dạy cho nó Tiềm Ngọc Kì Văn mà còn dạy cho nó Tam thập lục biến của ta nữa.
Lão Quái hai mắt sáng lên, nói:
- Nói là phải giữ lời.
Đoàn Hữu Hoan đột nhiên giơ tay phát thệ:
- Đoàn Hữu Hoan ta xin thề. Nếu Lâm Tiểu Phàm đồng ý trở thành truyền nhân của ta, ta sẽ truyền cho hắn tất cả những gì ta biết. Chỉ cần hắn biết tôn sư trọng đạo, không làm nên chuyện đại nghịch bất đạo, ta sẽ hết lòng dạy dỗ cho hắn. Nếu làm trái lời này, thiên kiếp giáng xuống, hồn phi phách tán!
Tiểu Phàm trợn mắt. Hắn thật không ngờ người này nói cái là phát thệ ngay. Phải biết rằng phát thệ đối với tu đạo giả có ý nghĩa rất trọng đại bởi vì nó sẽ được đạo chứng giám. Chỉ cần làm trái lời thề, chắc chắn lãnh hậu quả không thể trốn tránh được.
Lão Quái kéo Tiểu Phàm ngồi xuống, hỏi:
- Tiểu Phàm, con có đồng ý trở thành truyền nhân của tên họ Đoàn này không?
Tiểu Phàm hơi suy nghĩ, không đáp, mà hỏi:
- Muốn con trở thành truyền nhân của Đoàn tiền bối thì cũng đơn giản thôi. Nhưng ngoài Tiềm Bích Kì Văn, xin hỏi Đoàn tiền bối có gì dạy cho ta?
Đoàn Hưu Hoan cười khằng khặc, nói:
- Hắc hắc. Tiểu tử có cá tính. Ta thích. Khắc Thương, ngươi nói xem ta có gì để dạy nó?
Lão Quái cười nói:
- Ngươi không thuộc tà phái cũng chẳng thuộc chính phái, được người thiên hạ liệt vào ngoại đạo, mệnh danh Thiên Diện Thần Thâu, một trong tứ đại Thần Thâu đứng đầu thiên hạ. Thứ ngươi giỏi nhất chính là dịch dung thuật cùng nhu kĩ cổ quái. Nhu kĩ đó gọi là Tam Thập Lục Biến, là một bộ thể kĩ đồ văn giống như Tiềm Bích Kì Văn. Dựa vào nhu kĩ kì lạ, chiến đấu cùng cấp chưa từng bại!
Đoàn Hữu Hoan đắc chí, nói:
- Còn nữa…
Lão Quái lại tiếp:
- Ngoài ra, ngươi cũng rất giỏi cơ quan thuật.
Đoàn Hữu Hoan cười cười, hỏi:
- So với ngươi thì sao?
Lão Quái lắc đầu:
- So với ngươi, ta không bằng.
Đoàn Hữu Hoan liếc mắt về phía Tiểu Phàm, hỏi:
- Thế nào tiểu tử. Vậy đủ chưa?
Tiểu Phàm nuốt cái ực. Chỉ một cái “Tứ Đại Thần Thâu đứng đầu thiên hạ” cũng đủ làm hắn phục rồi. Lại còn “chiến đầu cùng cấp chưa từng bại”… Đó là khái niệm gì a.
Tiểu Phàm chắp tay, nói:
- Vãn bối phục rồi.
Đoạn Tiểu Phàm quỳ xuống, dập đầu ba cái, bái nhập làm truyền nhân của Đoàn Hữu Hoan. Không có lễ giáo gì nhiều, chỉ đơn giản như vậy.
- Tốt. Lão Quái. Tối nay ta sẽ rời khỏi đây. Nếu tên tiểu tử này đã bái nhập làm truyền nhân của ta. Vậy tối nay hắn sẽ phải đi cùng ta.
Đoàn Hữu Hoan nói.
Lão Quái gật đầu:
- Tất nhiên là phải như vậy. Hi vọng trong vòng một năm ngươi có thể cho nó luyện được một chút bản lĩnh để nó sống sót trong Đổ Đấu Chi Tranh.
- Ồ. Tiểu tử này sẽ tham gia Đổ Đấu Chi Tranh một năm sau? Được. Đã vậy thì ta sẽ lên lịch huấn luyện đặc biệt cho nó.
Đoàn Hữu Hoan khẳng định.
Lão Quái gật đầu, quay sang Tiểu Phàm:
- Tiểu Phàm. Thời gian tới con sẽ theo lão Hoan phiêu du. Phải cố gắng. Lão bằng hữu này của ta tuy có chút cổ quái nhưng mà tài nghệ rất phong phú. Đặc biệt về phương diện cơ quan thuật, hắn rất có tài…
Tiểu Phàm đáp dạ, trong lòng tự nhiên thấy hơi nao nao, một phần nào đó hắn sẽ nhớ Lão Quái và Vô Cực Học viện… Đột nhiên hắn nghĩ ra tới một chuyện, khổ sở hỏi:
- Lão Quái. Một năm sau con trở lại, vậy thì lại phải học bù sao?
Lão Quái bật cười, đáp:
- Học bù thì học bù. Cùng lắm thì ta sẽ cho con một thứ…
Đoạn lão lấy ra hai cái gương nhỏ giống hệt nhau.
Đoàn Hữu Hoan vừa trông thấy hai cái gương lập tức vồ tới, nói:
- Đại tài bút. Đại tài bút. Gương Song Tử a… Ngươi cũng thật cưng chiều tên tiểu tử này.
Lão Quái giải thích:
- Gương Song Tử này là một loại linh cụ đặc biệt có khả năng truyền hình ảnh và âm thanh giữa hai mặt gương. Chỉ cần mặt gương này phản chiếu hình ảnh và thu được âm thanh gì thì bên kia cũng sẽ nhận được tương tự như vậy.
“Điện thoại!”, Tiểu Phàm trong đầu lập tức bật ra hai tiếng này. Hắn cẩn thận đưa tay đón lấy.
- Lão Quái. Đa tạ người.
Lão Quái tiếp:
- Ta sẽ cử người lúc đi học mang theo một chiếc thủy tinh cầu, thu lại tiết học đó cho con. Sau đó, cứ đến tối ta sẽ cho người phát lại cho con qua gương, vậy là con sẽ không bị hổng kiến thức. Ngày trở về chỉ cần đi thi là được rồi.
Đoàn Hữu Hoan lại xít xoa:
- Chà chà. Một bộ Gương Song Tử này giá cũng phải hơn chục triệu kim tệ. Đúng là nhà giàu.
Lão Quái hừ nhẹ:
- Làm sao bằng ngươi được. Riêng cái túi thơm của Long Phụng Đường kim cấp ngươi đeo bên hông đã gấp mấy bộ Gương Song Tử rồi…
Đoàn Hữu Hoan cười cười:
- Cơ mà cũng không phải của ta. Là mượn, là mượn thôi…
Lão Quái khinh bỉ nói:
- Mượn cái gì. Trộm thì cứ nói là trộm…
Đoàn Hữu Hoan lại cười ha ha.
…
Kinh đô cổng thành phía Tây, đêm…
- Lão Quái, trở về cẩn thận…
Tiểu Phàm hơi nao nao, nói nhỏ.
Lão Quái cười khằng khặc, nói:
- Tiểu tử ngươi cũng tình cảm quá. Người cần cẩn thận là con kìa. Đi cùng lão Hoan, sinh tử hoàn cảnh gặp rất nhiều. Cố gắng mà sống sót trở về.
Đoạn, Lão Quái nhìn sang Đoàn Hữu Hoan:
- Lão Hoan. Ta giao tên nhóc này cho ngươi. Hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng. Một năm nữa, nó chính là đối mặt với Đổ Đấu Chi Tranh rồi…
Đoàn Hữu Hoan nghiêm túc, nói:
- Ngươi yên tâm. Ta đã nhận nó làm truyền nhân của ta. Tất nhiên sẽ không để xảy ra vấn đề gì. Chắc chắn, một năm sau, ta sẽ trả lại cho ngươi một Lâm Tiểu Phàm ở cấp độ hoàn toàn khác.
Ba người nói lời chia tay, rồi chia làm hai hướng, phóng ngựa rời đi. Lão Quái đi về phía Đông, trở về Vô Cực Học viện. Còn hai người Tiểu Phàm và Thiên Diện Thần Thâu – Đoàn Hữu Hoan đi về phía Nam của Thương Lan Quốc, bắt đầu hành trình huấn luyện kéo dài một năm…
- Hết Chương 82 -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT