Tiểu Phàm nhìn Lã Kì, nói:

- Ngươi có thể giúp ta lo liệu bên nhóm đại sư huynh của ta được không? Vừa va chạm, ra tay phải toàn lực. Tốt nhất là hạ được đối phương thì càng tốt.

Lã Kì hơi ngạc nhiên trong giây lát, nhưng lập tức hiểu được chủ ý của Tiểu Phàm. Hai mắt y ngời sáng, nói khẽ:

- Hảo chủ ý.



- Tôn huynh, ta đến hỗ trợ đây.

Lã Kì phóng xuất một đao chém tới một tên nam tử thuộc nhóm mười hai người.

Keng…, đao kiếm va chạm bùng lên tiếng vang đinh tai.

- Lã huynh, cẩn thận, đối phương không phải tầm thường đâu.

Tôn Kinh đã cùng đối phương giao thủ qua lại trên dưới chục chiêu, tất nhiên cũng đã có phán đoán cân lượng đối thủ. Bây giờ, Lã Kì tới, thế trận trở thành ba đối ba, nhưng Tôn Kinh vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.

Tôn Kinh sử ra một đường Lão Hổ Hồi Sơn – đường côn đi từ dưới lên, uy dũng, khí thế hừng hực, đúng như tên gọi, không khác nào một con hổ trở về núi, tựa như một vị quân vương thắng trận trở về.

Choang, hai người còn lại bên đối phương đồng loạt sử kiểm đỡ lấy một đòn này của Tôn Kinh. Động tác của họ nhanh chậm đều nhau, cùng lúc sử ra một đường kiếm phối hợp, dù vô ngôn vẫn chuẩn xác. Không cần nói cũng rõ hai người này hẳn là vô cùng thân thiết, có lẽ trước giờ đã cùng nhau vào sỉnh ra tử không ít lần. Tuy trường côn của Tôn Kinh là loại vũ khí có lực lượng mạnh, nếu so với trường kiếm rõ ràng hơn hẳn, nhưng lấy một côn đấu hai kiếm thì lại thành thế hạ phong. Hơn nữa, kiếm lại hơn ở chỗ một chữ "xảo"!

Quả nhiên, một chữ này lập tức thể hiện ra.

Hai nam tử bên kia đồng loạt lắc tay, lướt kiếm trên thân trường côn của Tôn Kinh, tạo ra những tiếng két két… do ma sát.

Tôn Kinh bị dồn vào hiểm thế, nhưng một giọng quát vang liền đó nổi lên nghe rõ mồn một giữa trốn hỗn loạn này:

- Khoái Mã… Bôn Đằng! (Khoái Mã – ngựa nhanh, Bôn Đằng – phi nước đại)

Véo véo, hai đường côn, một trái, một phải, từ phía sau lưng Tôn Kinh, phóng thẳng đến Trấn Thủy huyệt của hai nam tử dụng kiếm. Hai nam tử thế đang lao tới, tất nhiên không thể trong tích tắc lùi lại né được hai đường côn nhanh như gió kia. Không cần suy nghĩ nhiều, hai nam tử lập tức thu kiếm về phòng thủ nơi yếu hại. Choang… choang, hai tiếng, đôi bên liền tách nhau ra.

- Hừ! Các ngươi quên mất sự có mặt của Trần Uông ta sao?

Không ai khác, chính Trần Uông là người phóng ra hai côn vừa rồi.

- Trần huynh. Đa tạ.

Tôn Kinh chống côn xuống, nói.

- Đã cùng chung một thuyền cần gì nói lời khách sáo.

Trần Uông mỉm cười. Đoạn, lại tiếp:

- Lên thôi.

- Ừm.

Tôn Kinh gật đầu.

Bốn bóng ảnh, hai côn, hai kiếm lại tiếp tục lao vào chiến đấu.



- Keng keng keng…

Lã Kì như kẻ điên, liên tiếp không ngừng nghỉ bổ đao xuống đầu tên nam tử trước mặt.

Mỗi đao của y đều nặng cả trăm cân có thừa, lại liên tục nối liền chém xuống khiến cho đối phương trở tay không kịp, chỉ biết hoành kiếm lên phòng thủ. Chỉ sau bảy nhát chém, đối thủ của Lã Kì đã phải lùi lại liên tiếp mười mấy bước, bộ dáng trật vật vô cùng. Quả thực so với tình trạng của Tiểu Phàm lúc trước thì giống y chang.

Bỗng nhiên, Lã Kì đang xúc thế, vừa định bổ tiếp một đao xuống, thì hai chân vội vã dậm liền hai cái, thân hình bắn vụt thoái lui.

- Phản xạ nhanh lắm!

Một nam tử mặc trường bào màu lục, trên thêu hoa văn hình một con đại ngưu hung dữ, nhẹ nhàng xuất hiện ngay vị trí Lã Kì vừa đứng. Đúng hơn là kiếm của y đang chỉ vào vị trí đó!

Lã Kì nheo mắt, nói:

- Cuối cùng chịu không nổi rồi sao?

Lục sắc y phục nam tử cười cười, đáp:

- Thấy người ta ăn hiếp sư đệ, làm sư huynh như ta có thể không ra tay sao?

Lã Kì ha hả cười, nói:

- Nực cười, chính các ngươi là kẻ ra tay trước…

Nam tử kia lại nói:

- Là hoàn cảnh bắt buộc thôi mà. Chúng ta đâu ai biết số lượng huy hiệu thật là bao nhiêu, phải không?!

Lã Kì mắt hơi giật giật, không đáp, trong lòng nghĩ thầm: Vậy là chúng cũng biết. Thế này tránh không được rồi.

Lã Kì mắt lại đảo một lượt, trong lòng ngầm thở dài than không xong rồi!

Nam tử mặc lục sắc y phục lại tiếp:

- Bây giờ tám người bọn ta đã hoàn toàn bao vây ba người các ngươi. Chưa nói tới cái khác, chỉ số lượng đã hoàn toàn áp đảo rồi…

(Ban đầu, bên nhóm mười hai người cử ra ba người chặn Tôn Kinh và Trần Uông, bây giờ thêm năm người còn lại xông vào bao vây, tổng cộng là tám người)

Y dừng lại một chút, có lẽ để xem phản ứng của Lã Kì. Y nói tiếp:

- Một câu thôi. Giao hay không?

Lã Kì không cần đối phương nói, tất cũng nhận biết rõ tình hình bên mình như thế nào. Tưởng rằng ra tay trước để chiếm thế thượng phong, không ngờ lại dính bẫy của đối phương! Ài... Lần này tính sai rồi. Bên mình dù có triệt hạ được bốn người bên kia, nhưng tình hình này, bốn người bên kia hẳn là bốn kẻ yếu nhất rồi, chỉ là mồi nhử mà thôi. Bản thân mình cùng hai người Tôn, Trần lại là thuộc nhóm chủ lực, giờ bị hạ, hoặc bị bắt thì lực lượng bên mình sẽ tổn thất nặng nề... Đối phương chắc chắn đã quan sát rất kĩ rồi mới hành động, hơn nữa kế hoạch đánh phủ đầu của Tiểu Phàm cũng đã bị nhìn thấu từ trước! Bây giờ, chỉ còn cách… kèo dài thời gian mà thôi.

Lã Kì dứt khởi dòng suy nghĩ, nói:

- Giao thì sao? Không giao thì sao?

Nam tử kia cười, lắc đầu:

- Đừng hỏi những câu vô vị làm gì. Muốn câu giờ sao?...

Y nhìn Lã Kì một chút, lại tiếp:

- Nếu đã muốn thì ta cùng ngươi chờ!

Lã Kì thoáng biến sắc. Nhưng lập tức hít một hơi thật sâu, nói:

- Hay lắm. Ta thưởng thức con người như ngươi… Ta họ Lã, tự là Kì. Còn ngươi?

Nam tử kia thản nhiên đáp:

- Để xem, ngươi có xứng biết tên ta không?

Lã Kì chỉ nhếch mép cười, không nói gì.

Nam tử diện lục sắc y phục cũng chẳng lý đến Lã Kì nữa, đột nhiên nói:

- Còn không dừng tay? Quảng An, Châu Liêm, về đây…

Hai nam tử đang so đấu với Tôn Kinh và Trần Uông vừa nghe nam tử kia gọi thì hơi nghi hoặc, nhưng cũng nghe theo, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với hai người Tôn – Trần, rồi bước về phía nam tử kia…

Hai người nghiêm chỉnh cúi người, nói:

- Đại sư huynh…

- Ừ…

Nam tử gật đầu, lại tiếp:

- Bên kia cũng ngã ngũ rồi…



Tiểu Phàm ngoái đầu sang, hai mắt lập tức trợn lên: Bên phía Lã Kì nguy rồi!

Hắn tức tốc chạy đi…

- Đến đủ rồi chứ?

Lục sắc y phục nam tử, cười cười nhìn Tiểu Phàm đám người đứng ngoài mười mét khoảng cách.

Tiểu Phàm nghiêm túc nhìn nam tử đối diện, nói một cách dứt khoát:

- Thả người!

Nam tử kia nhướn mày, nói:

- Bớt nói lời thừa đi. Loạn đấu hay một chọi một?

Tiểu Phàm hơi nghiêng đầu, nói:

- Thẳng thắn. Vậy, mỗi bên cử ra ba người, đấu ba trận. Bên nào thắng, được toàn bộ số huy hiệu; bên thua không được phép quay lại đòi đối chiến…

Nam tử kia cười cười:

- Các ngươi có bao nhiêu huy hiệu… thật?

Y cố tình nhấn mạnh vào chữ cuối cùng.

Tiểu Phàm không vòng vo đáp luôn:

- Năm! Các ngươi thì sao?

Nam tử kia đáp:

- Năm!

- Vậy. Thành ước! Còn không thả người…

Tiểu Phàm hỏi.

Nam tử cùng đồng bạn bước sang một bên, thả cho đám Lã Kì trở về.

- Bên ngươi cử ra những ai?

Tiểu Phàm hỏi.

Nam tử cười cười chỉ một người bên cạnh, nói:

- Người thứ nhất là nhị sư đệ của ta…

Một nam tử xách theo trường thương chậm rãi bước ra. Người này thân hình cũng cao lớn theo đúng điển hình của luyện thể giả, nhưng cũng không phải thuộc vào loại quái vật, y chỉ cao khoảng một mét tám. Tay phải y có xăm hình một con đại ngưu mắt đỏ lửa khá đáng chú ý. Ngoài ra, người này không để tóc, chỉ quấn một cái khăn màu lục, che đi cái đầu bóng loáng dưới ánh mặt trời…

- Người thứ hai là tam sư đệ của ta…

Nam nhân thứ hai bước ra. Người này để mà nói thì không có gì quá đặc biệt ngoài việc thân hình của y phát triển hơi kì quái, nói chính xác hơn là không được cân đối cho lắm. Phần nửa thân trên của y phát triển rất mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, đặc biệt là hai cánh tay còn có thể nhìn rõ rất nhiều đường gân nổi lên. Chỉ là, phần thân dưới thì ngược lại, xem chừng không được tập luyện nhiều lắm, hoặc có lẽ vì y mặc quần ống rộng nên hai chân khó có thể hiện rõ cơ bắp. Nhìn qua, nam tử này làm người đối diện dễ có liên tưởng về hình ảnh của một con tinh tinh đầu đàn - xung mãn và nóng nảy.

Nam tử đứng đầu nhóm mười hai người, nói tiếp:

- Người cuối cùng là ta…

Nhóm người Tiểu Phàm cũng không có gì quá bất ngờ về thành viên cuối cùng của đối phương. Lẽ dĩ nhiên, đã là trận đấu quyết định, hai bên đều sẽ xuất toàn lực.

Tiểu Phàm cũng mở lời, nói:

- Người thứ nhất bên ta là Lã huynh…

Lã Kì kê đại đao trên vai, bước lên phía trước.

- Người thứ hai là vị cô nương này…

Tiểu Phàm chỉ Trường Hồng, nói.

Trường Hồng nhẹ cười, để lộ ngọc xỉ trắng muốt. (xỉ - răng)

Tiểu Phàm cuối cùng nói:

- Ta là người thứ ba.

Nam tử đứng đầu nhóm mười hai người nói:

- Vậy chúng ta cử ra người đánh trận đầu chứ?

Tiểu Phàm gật đầu, hỏi:

- Các ngươi cử ai?

Nam tử đáp:

- Nhị sư đệ ta sẽ đánh trận đầu…

Tiểu Phàm nói:

- Được. Lã huynh sẽ là người đánh trậ…

Tiểu Phàm đang nói thì Lã Kì ghé vào tai hắn, thì thầm:

- Để ta đấu với tên đại sư huynh!

Tiểu Phàm hơi nhíu mày, hỏi lại:

- Chắc chứ?

Lã Kì gật đầu.

Tiểu Phàm hơi suy nghĩ, nói:

- Vậy vị cô nương này sẽ đánh trận đầu…

Hắn quay sang Trường Hồng, nói:

- Tiểu tỷ, đã là tiên phong thì đừng làm mất mặt…

Trường Hồng nhướn mày, làm bộ Bản cô nương có thể thất bại sao?.

Tiểu Phàm nói lớn:

- Trong lúc hai người họ thi đấu, tuyệt đối không có ai được xen vào. Ngoài ra, chúng ta cũng nên dọn một võ đài cho họ chứ hả?

Nam tử đứng đầu gật đầu, đáp:

- Được…

Đoạn, hai bên nhanh chóng lùi lại, để một khoảng sân rộng chừng ba mươi mét vuông cho hai người Trường Hồng và nam tử đầu trọc. Dù rằng bây giờ tình cảnh khá hỗn loạn, nhưng vì thao trường vô cùng rộng, cho nên bỏ trống một khoảng diện tích như vậy là có thể dễ dàng làm được.

Nam tử đầu trọc nhìn Trường Hồng trước mặt, cười cười, nói:

- Dù cô nương có là nữ nhi thì Lưu Tái Hưng ta cũng không nương tay đâu.

Trường Hồng là một luyện thể giả, cho nên so với những cô nương bình thường có thân hình cao lớn hơn, tuy nhiên nếu so sánh với nam nhân cũng là luyện thể giả thì dĩ nhiên nàng ta vẫn lại là người nhỏ bé. Hơn nữa, nếu cùng so với nữ nhân là luyện thể giả như Ái Thượng thì Trường Hồng cũng vẫn còn là "liễu yếu đào tơ". Ái Thượng so với Tiểu Phàm cao hơn một cái đầu, nhưng Trường Hồng khi đứng bên Tiểu Phàm thì cũng chỉ cao bằng hắn mà thôi… Vì lẽ đó, Lưu Tái Hưng kia quả thật có phần coi nhẹ nàng.

Trường Hồng cười, nói:

- Dù ngươi là nam nhân thì ta cũng không tha cho ngươi đâu…

Lời vừa dứt, Trường Hồng lắc nhẹ tay, không rõ từ lúc nào và bằng cách gì, nàng đã nắm hai thanh phi đao trong lòng bàn tay.

- Tiếp chiêu…

Nàng quát một tiếng lanh lảnh, hai tay lập tức hất ra.

Lưu Tái Hưng vừa thấy đối thủ động, lập tức cúi xuống, thương thoắt cái đã kề lên vai. Vù…, cổ chân bật mạnh, cả người y lướt về phía trước, một chớp mắt đã tiến sát tới Trường Hồng. Động tác giống như một cơ thủ chuyên nghiệp (người đánh bi – da), hữu thủ y đẩy mạnh, trường thương lướt trên vai và gáy, mũi thương roạt một tiếng, từ dưới lên trên, đâm thẳng tới cổ họng Trường Hồng!

- Hảo thương thủ…

Trường Hồng gặp nguy bất loạn, chân trái khẽ trùng xuống, thân người hơi ngửa ra sau, chân phải vung mạnh. Xoạt, nhất cước phóng xuất.

Binh!, trường thương của họ Lưu liền đó đã bị chệch hướng. Trong một sát na đó, nếu chỉ chậm một chút, nhẹ thì trên chiếc cằm xinh xắn của Trường Hồng giờ đã có một vết xẹo, nặng thì giờ yết hầu sợ rằng đã được trang trí bằng một lỗ lủng máu!

Đột nhiên…

- Ự…

Lưu Tái Hưng sau một đòn áp sát bất thành, cả thân hình tự nhiên khựng lại giống như bị định thân.

- Ngươi…

Y chỉ thốt ra được một tiếng, rồi máu tươi bắt đầu từ khóe miệng rỉ ra.

Nói thì lâu, nhưng toàn bộ diễn biến trận đánh cũng chỉ diễn ra trong mười giây đồng hồ mà thôi!

Trường Hồng chậm rãi lùi lại ba bước, mỉm cười nói:

- Ta đã nói gì nào… Dù ngươi là nam nhân thì ta cũng không tha cho ngươi đâu! Hì… đao của ta có độc đó. Nhưng cũng đừng lo lắng quá, chỉ là mê dược thôi. Ngươi không chết được đâu…

Lời nàng vừa dứt, họ Lưu lập tức đổ cái phịch xuống sân… Đồng đội của y liền có người vội vã chạy đến, đỡ y trở về.

- Trị thương cho đệ ấy…

Nam tử đứng đầu, cũng là đại sư huynh của nhóm mười hai người chỉ chậm rãi nói. Thậm chí mày y cũng chẳng nhíu lấy một cái. Bình tĩnh, chính là bình tĩnh đến khó tin!

Trường Hồng từ từ trở về phía phe mình, bỏ lại sau lưng ánh mắt căm tức từ phía đối thủ…

Tiểu Phàm cười, giơ ngón tay cái, nói:

- Phi đao hay lắm!

Quả thực để hiểu toàn bộ truyện này thì phải quay lại từ lúc trận đấu bắt đầu, khi Trường Hồng vung tay về phía đối thủ. Một cái hất tay đó chính là chìa khóa của tất cả. Một cái hất tay đó chỉ là hất tay không hề có phóng phi đao! Cũng tức là nói, đó chỉ là hư chiêu mà thôi. Có điều, Trường Hồng thắng một cách dễ dàng như vậy cũng là do Lưu Tái Hưng quá chủ quan, khinh địch. Nếu là lúc bình thường, mười phần thì chín, y có thể nhìn ra động tác phi đao của Trường Hồng là giả, bởi lẽ phi đao không có phóng tới vị trí của y. Nhưng, y hành động quá vội vàng, chủ quan, lại thêm việc Trường Hồng khích tướng làm cho nộ hỏa của họ Lưu bùng lên ba phần, do đó mà không quan sát kĩ đã thi triển cực tốc thương pháp tấn công đối phương. Cuối cùng, không những không đả thương được một cọng tóc của Trường Hồng, mà ngược lại còn lãnh trọn hai phi đao của đối thủ trong lúc xuất chiêu. Trường Hồng vừa né một thương của y, đồng thời hai tay cũng xuất động, phóng liền hai phi đao vào mạng sườn đối phương. Động tác của nàng ta không chỉ nhanh mà còn đạt được hai chữ "không ngờ", như vậy họ Lưu mọc cánh cũng khó thoát! Thêm nữa, đao của nàng lại tẩm mê dược, dù họ Lưu có đứng vững sau khi chịu sát thương thì cũng phải gục ngã vì mê dược mà thôi.

Có thể nói Lưu Tái Hưng thương pháp phi phàm, chỉ là đã thua ở "cái đầu lạnh"!

Tiểu Phàm nhìn nam tử đứng đầu phe đối phương, nói:

- Trận thứ nhất chúng ta thắng rồi. Trận thứ hai ngươi cử ai?

Nam tử kia nheo mắt nói:

- Trần đầu chúng ta đã cử người trước rồi. Trận này các ngươi phải nói trước.

Tiểu Phàm thoáng liếc Lã Kì, rồi hắn nói:

- Được. Vậy trận thứ hai này, Lã huynh sẽ ứng chiến…

Vừa nói, Tiểu Phàm vừa nghĩ: Có lẽ tên đại sư huynh sẽ lên ngay trận này. Bên y đã thua một trận rồi, giờ ít nhất y cũng phải gỡ hòa…

Nam tử kia gật đầu, nói:

- Vậy được. Trận này… tam sư đệ của ta sẽ lên tiếp chiến!

Tiểu Phàm giật mình kinh ngạc, Hắn có suy nghĩ gì vậy? Không lẽ tên kia còn mạnh hơn hắn nên hắn mới cho rằng chắc chắn sẽ giành chiến thắng trận thứ hai này? Hay là hắn khinh thường Lã Kì?...

Hắn trao đổi ánh mắt thật nhanh với Lã Kì, nhưng Lã Kì chỉ cười, ý nói: Thôi thì đành vậy…

Lã Kì vác theo đại đao, tiến nhập sân đấu…

Bên kia, nam tử được gọi là tam sư đệ cũng tiến lên.

Lã Kì nhíu mày, hỏi:

- Vũ khí của ngươi đâu?

"Tam sư đệ" vỗ hay tay vào nhau, đáp:

- Song thủ này chính là vũ khí của Kha Nam Thiên ta…

Lã Kì hừ nhẹ một cái, nói:

- Nếu đã như vậy thì đừng hối hận…

- Ra tay đi…

Họ Kha thản nhiên nói.

Nếu so về thể hình thì rõ ràng Lã Kì là người chiếm ưu thế, cho dù có xét trong giới luyện thể, dẫu sao y cũng là hạng quái vật. Hơn nữa, y lại sử đao, đối phương lại chỉ có song quyền, thậm chí hộ thủ cũng không sử dụng… Thế nhưng, nam tử họ Kha kia lại thản thản nhiên nhiên đối đầu với Lã Kì, quả thực là khiến cho nhóm Tiểu Phàm cảm thấy đôi chút bất an.

Hai người vừa chậm rãi đi vòng xung quanh sân đấu, vừa cẩn mật quan sát từng động tác của đối phương.

Cứ hết một vòng, khoảng cách của hai người lại thu hẹp lại một chút…

Zù…, Lã Kì đột ngột bạt đại đao không một tiếng báo trước.

Bình!, âm thanh va chạm và tràng cảnh mở màn giao đấu khiến nhóm Tiểu Phàm phải trợn mắt há mồm. Nguyên lai, một đường đao của Lã Kì đã bị họ Kha kia đánh bay một cách dễ dàng, hơn nữa lại là tay không xuất thủ!

Bịch, bịch... – Lã Kì buộc phải bật lùi hai bước!

Nam tử được gọi là "Đại sư huynh" đột nhiên cười nói:

- Nói cho các ngươi hay. Người mạnh nhất trong số chúng ta, không ai khác chính là Nam Thiên sư đệ của ta. Trận này… Hừ, các ngươi thua chắc.

Tiểu Phàm hít sâu một hơi, trong lòng than thở: Hóa ra giả định bừa bãi của ta lại đúng. Ài… Một chiêu vừa rồi thực sự là muốn xảo có xảo, muốn lực đã có lực.

Chỉ một chưởng nhưng thấy rõ thân thủ của Kha Nam Thiên đáng sợ thế nào. Lã Kì tốc độ đã nhanh, nhưng đối phương còn tấn tốc hơn. Lã Kì đao còn chưa thành, thế còn đang súc, họ Kha đã lao tới, xuất ra một chưởng đánh thẳng vào cổ tay Lã Kì. Nam tử họ Kha này chắc hẳn vô cùng tự tin; đối thủ của mình lao vào, y không những không né tránh, ngược lại còn tự thân lướt tới với tốc độ nhanh hơn. Nhờ vậy, không chỉ né được tầm đao của Lã Kì mà còn có thể xuất thủ phản công… Cũng may Lã Kì còn kịp chủ động lùi lại, nếu không có khi y đã bị lĩnh thêm một chưởng mà trọng thương rồi. Một chiêu đối chiến, ai cũng đã hiểu được, Kha Nam Thiên - chính thị là một quyền thuật cao thủ thực sự!

Lã Kì nheo mắt nhìn đối thủ, trong lòng có thêm ba phần kinh ngạc lại thêm một phần lo lắng mơ hồ.

Nam Thiên cười mỉm, đưa tay ra, hướng về Lã Kì làm dấu hiệu hất hất tay đầy thách thức…

Lã Kì lắc cổ, kêu răng rắc, nói lớn:

- Hảo! Xem ra lão hổ không tỏ oai bị chó khinh mà. Tiếp chiêu…

Man lực chính là thứ mà y vốn đã có, giờ lại thêm nộ hỏa, Lã Kì xuất đao mạnh càng mạnh hơn. Một bước, y lại xuất một đao. Đao trùng đao, bước tiếp bước…

- Vô ích thôi. Đao của ngươi quá vụng!

Kha Nam Thiên cười lên ha hả.

Y lại xông tới, thân hình gập xuống, lập tức tới sát người đối phương, như thế lần nữa đã thành công tự đưa bản thân vào vùng "bất khả thụ thương" từ đao của Lã Kì.

Bặp. Bặp. Bặp. Bặp…, liên tiếp những tiếng chặn cản vang lên. Đao của Lã Kì cứ xuất ra đúng một nửa đường thì lập tức lại bị họ Kha xuất chưởng đánh trượt đi. Thủ pháp cầm nã Kha Nam Thiên xuất ra liền mạch tự nhiên, liên miên bất tuyệt lại không thừa thãi, nhanh mà chuẩn, mạnh mà chánh (chính xác). Xiết, chặn, vỗ, đẩy, xoay, ấn,… tất cả đều là thủ pháp căn bản của thuật cầm nã, nhưng vào tay họ Kha lại thành vi diệu khó ngờ.

Véo…, sau khi quá (qua lại) hơn hai mươi chiêu, Lã Kì đang vung đao, đột nhiên bật lùi lại. Hai người liền tách ra.

- Sao hả? Biết khó mà lui?

Nam Thiên phủi phủi hai tay vào nhau, bộ dáng ung dung, hỏi.

Lã Kì nheo mắt nói:

- Ngươi quả thực rất mạnh. Toàn bộ hai mươi sáu chiêu của ta, ngươi đều có thể hóa giải được hết. Chỉ là… Ngươi vốn cũng phản công không được!

Phải rồi! Từ đầu tới cuối họ Kha kia chỉ gạt đỡ mà thôi, một chiêu phản đòn cũng không được. Hẳn là đao của Lã Kì quá gấp gáp đi. Chỉ cần lơi là, Kha Nam Thiên sẽ ngay lập tức dính đòn! Sao ta có thể quên cảm giác khi đối đầu với Lã Kì cơ chứ. Chính là một phút rảnh tay cũng không có!, Tiểu Phàm chợt nhận ra hoàn cảnh thực sự của họ Kha…

Kha Nam Thiên nghe Lã Kì nói vậy, chẳng những không tỏ vẻ gì lo lắng, mà ngược lại còn đột nhiên cười lên ha hả. Đoạn, y nói:

- Ây dà… Ngươi có phải quá tự mãn rồi chăng? Thực nghĩ rằng ta không có lực hoàn thủ?

Lã Kì nhướn mày nói:

- Có lực hoàn thủ, ngươi còn để ta ép thế sao?

- Ồ. Ép?

Kha Nam Thiên làm bộ "tếu tào", hỏi. Y lại tiếp:

- Là ngươi ép ta hay là ta ép ngươi?

Lã Kì cười gằn, nói:

- Có bản lĩnh thì sử ra đi. Chớ nói nhiều…

Xoát…, đang nói, thân y lập tức phóng tới.

Lã Kì vung đao tới họ Kha, đồng thời quát lớn:

- Thất Đao Vong Mạng!

Tới rồi!, Tiểu Phàm hai mắt lóe sáng – cuối cùng Lã Kì cũng dùng tới chiến kĩ này. Lúc trước chính Tiểu Phàm cũng bị bảy đao này của Lã Kì làm cho khốn đốn không thở nổi.

Nếu nói toàn bộ các chiêu trước của Lã Kì là nhanh - mạnh thì một đao sốc tới này phải nó là điện quang - vũ bão! Ánh đao lóe lên cái chớp mắt, liền chỉ còn cách họ Kha chưa tới một gang tay.

- Xem ngươi giải thế nào?!

Tiếng gầm của Lã Kì vang lên năm phần uy mãnh lại thêm năm phần nộ hỏa, thật không khác gì lão hổ ra uy.

Quả nhiên dùng tới chiến kĩ liền tạo ra khác biệt, đao này Lã Kì chém ra, họ Kha liền rơi vào thế hiểm, không thể như trước cứ vung tay là hóa giải được chiêu thức đối phương.

Nam tử "Đại sư huynh" đột nhiên nói lớn:

- Còn không xuất chân thực lực là nguy hiểm đó.

Đám Tiểu Phàm vừa nghe câu này, lập tức hai mắt trợn lên, trong lòng chợt thắt lại một cái.

Ầm!, một loạt bụi đất bắn vọt lên – đao của Lã Kì không ngờ chém hụt, liền bổ xuống mặt đá. Nguyên lai Kha Nam Thiên đã kịp ngồi hụp xuống, tránh đi. Nhưng…

Vút, đao thứ hai của Lã Kì đã tới sát đỉnh đầu họ Kha! Hoàn cảnh này thực nhiên giống như Tiểu Phàm lúc trước vậy.

Ầm, một màn đất đá khác lại bị thổi tung lên – họ Kha né được đao thứ hai, chỉ là tư thế lúc này của y lại thập phần kì quái. Nói là trên dưới lộn đảo cũng không sai, bởi lẽ y đang… "trồng cây chuối"!

Lã Kì thấy quái lạ, nhưng Thất Đao Vong Mạng đã xuất ra, thế đao đã lập, vốn không thể lùi được. Chiến kĩ này lấy Thế làm "đao", lấy đao tạo Thế, tức mạnh ở cái thế, mà thế lại thành từ đao. Cho nên, Lã Kì dù thấy tình thế có điều bất thường cũng không thể thu đao mà phân tích cho được…

Tiểu Phàm đứng ngoài quan sát rõ được khoảnh khắc họ Kha né đao vừa rồi. Hắn thầm nghĩ: Thì ra là vậy! Thảm nào phần thân trên của tên này lại phát triển mạnh đến thế. Hóa ra thứ hắn giỏi không phải quyền mà là cước!

Suy nghĩ của Tiểu Phàm hoàn toàn chính xác.

Sát na đao thứ hai của Lã Kì phạt tới, họ Kha đang tại tư thế ngồi liền nằm hẳn xuống, có điều tuy nói là nằm, nhưng kì thực cũng không đúng hoàn toàn. Lúc đó, thân hình y tuy có duỗi thẳng ra, nhìn qua thì như là đang nằm úp, nhưng thực chất vẫn còn cách mặt đất ba tốn (khoảng 10 cm). Y làm được như vậy chính là nhờ vào sức của song thủ. Cả thân hình duỗi ra thẳng tưng đó hoàn toàn lấy hai tay làm bệ đỡ, cũng tức là nói toàn bộ trọng lượng cơ thể đều chỉ dồn lên hai bàn tay mà thôi. Phải biết rằng, người ta ngồi khoanh chân mà dùng hai tay chống cơ thể lên đã là rất khó rồi, nhưng đằng này cả cơ thể Kha Nam Thiên còn duỗi ngang song song với mặt đất, dùng hai tay đặt sát hông mà duy trì cơ thể bất động cách mặt đất đúng ba tấc – như thế không chỉ sức mạnh là đủ, mà khả năng giữ thăng bằng cũng phải ghê gớm lắm… Việc ấy quả thực vô pháp mà nghĩ tới!

Lại hỏi tại sao y phải làm thế? Nguyên do chỉ có một, chính là giành cho một chữ "động". Thân hình vừa áp xuống đất, hai tay Kha Nam Thiên vận lực đẩy về trước, thân hình theo lẽ tự nhiên bắn lùi ra sau. Trong lúc bật ngược (hay có lẽ nói lướt ngược thì đúng hơn), cả thân hình y liền cong lại như một con bọ cạp, hai cánh tay vỗ liền mấy cái xuống đất, chớp mắt chuyển thành tư thế như bây giờ: đầu đội đất, chân đạp trời!

Nghe qua thì tư thế có vẻ buồn cười, nhưng thực chất, toàn bộ quá trình đó lại là quỉ dị mà hiệu dụng vô cùng. Y không chỉ né được đao thứ hai của đối phương, mà đồng thời còn kéo dãn được khoảng cách với đối phương, từ đó phần nào cũng làm thế liên hoàn của Lã Kì có đôi chút dán đoạn!

Thêm vào nữa, Tiểu Phàm đoán được rằng thứ họ Kha thực sự sở trường không phải quyền pháp mà là cước pháp chính là để ý và suy đoán từ một tràng cảnh này. Phần trên của y to lớn và mạnh mẽ như thế bởi y thường xuyên luyện tập trong tư thế trồng cây chuối này. Chính là lấy tay làm chân mà vẫn vững chãi vô cùng. Hơn nữa, tay so với chân vốn là linh hoạt hơn nhiều, nhờ đó "bộ pháp" (bằng tay) của y tất nhiên linh hoạt hơn cả bộ pháp thông thường. Phần dưới đã linh hoạt, mà phần trên thiếu linh hoạt tất sẽ không hiệu quả. Nếu thực như thế, họ Kha sau khi thoát đao thứ hai thì phải lập tức chuyển về thế đứng bình thường, nhưng y vẫn "chân tay đảo lộn" như cũ. Vậy tức là nói, song thoái mới là vũ khí thực sự của người này! Vậy cũng là nói, động tác né đao quỷ dị của y không những giúp y thoát hiểm, kéo dãn khoảng cách mà còn đưa y vào thủ thế "thực sự". Sự ảo diệu của cái gọi là "nhất tiễn hạ tam điêu" chính là chỗ này! Chữ "động" chính là như thế…

- Gưaaa…

Ảo diệu thì ảo diệu nhưng đao thứ tư của Lã Kì vẫn tới cùng tiếng gầm của y.

Tiểu Phàm tuy biết giờ họ Kha giờ mới xuất chân thực lực, nhưng hắn lại không hề mất niềm tin vào Lã Kì. Bởi lẽ, chính hắn cũng đã nếm thử bảy đao đáng sợ này. Cái gì là "vong mạng" thì phải là người từng đứng trước bảy đao này mới hiểu được. "Vong mạng" không chỉ là đoạt mạng của người, mà còn là xuất ra bảy đao này: ta cũng "vong"! Tức là nói kẻ sử chiến kĩ này vốn đã xác định cho mình một chữ "vong" ấy rồi. Thử hỏi trong thiên hạ hạng người nào đáng sợ nhất? Chẳng phải quân tử trí dũng song toàn, kẻ tiểu nhân quỷ kế đa đoan cũng chưa phải, mà đứng đầu là… kẻ điên! Điên tới không cần mạng – hạng người ấy, dũng giả cũng phải chùn chân!

- HẾT CHƯƠNG 58 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play