Tiểu Phàm và Hỏa Phượng chào tạm biệt nữ tử dẫn đường rồi tiến vào nơi tổ chức tiệc…
Tổ chức lần này tương đối giống đêm dạ tiệc ba hôm trước cho nên hai người Tiểu Phàm không hề cảm thấy bỡ ngỡ. Bên trong đã có rất đông người rồi. Số người tham dự vẫn giữ nguyên như ba đêm trước, ước chừng trên dưới nghìn người…
Hai người tiến đến bàn đồ uống, lấy hai chén rượu Hồng Tửu, rồi ngồi xuống một chiếc bàn trống.
Có lẽ hai người họ đến vừa kịp lúc nên không phải chờ quá lâu, chẳng bao lâu sau, người chủ trì buổi lễ đã xuất hiện. Không có gì quá bất ngờ, người chủ trì lần này vẫn là nam tử Lưu Vu tại dạ hội lúc trước. Thấy y tiến lên sân khấu, toàn trường dần trở nên im lặng. Hẳn là ai cũng đều biết bây giờ chính là giây phút công bố kết quả của đợt thi tuyển năm nay rồi…
Lưu Vu bước lên chính giữa, lấy giọng, nói:
- Xin chúc mừng mọi người đã hoàn thành kì thi năm nay!
- Hoan hô… Hoan hô…
Mọi người đều vui mừng hò hét, tung hô…
Lưu Vu hạ tay ra hiệu im lặng, nói tiếp:
- Lần Truy Phong Hội này tuy có một vài trục trặc không đáng có, nhưng nhìn chung vẫn là một đại hội thành công rực rỡ. Trong kì thi năm nay đã xuất hiện rất nhiều thí sinh thực sự nổi bật. Có thể nói chất lượng đầu vào năm nay rất cao. Cũng tức là nói một trăm năm mươi thí sinh đỗ vào Học viện năm nay sẽ là những học viên tương lai đầy triển vọng. Vì thế, Học viện hết sức vui mừng…
Mọi người lại vỗ tay hoan hô hết sức nồng nhiệt hưởng ứng.
- Xin mọi người hãy im lặng… Bởi vì, sau đây, Lưu Vu xin được công bố danh sách một trăm năm mươi người quan trọng nhất năm nay…
Mọi người nghe đến đây đều hội hộp trong lòng, nhưng vẫn làm theo lời Lưu Vu cố gắng giữ trật tự.
Lưu Vu quay mặt sang một bên sân khấu. Từ cầu thang bên, một nữ tử trẻ tuổi cầm trên tay chiếc khay gỗ, nhanh chóng đi lên sân khấu. Lưu Vu lấy trên khay một quyển trục, rồi gật nhẹ đầu với nữ tử kia, ra hiệu cho nàng ta rời khỏi sân khẩu.
Lưu Vu cao giọng:
- Trên tay Lưu Vu hiện đang là quyển trục ghi lại danh sách một trăm năm mươi người đứng đầu trong kì thi lần này, cũng là những người sẽ đậu vào Học viện… Những người sau khi được đọc tên xin hãy tiến lên sân khấu, đứng phía sau tại hạ. Bây giờ, không để mọi người chờ lâu, Lưu Vu xin bắt đầu đọc từ dưới danh sách lên. Người đứng thứ một trăm năm mươi là…
Lưu Vu bắt đầu đọc từ người thứ một trăm năm mươi trở dần lên. Mỗi lần một cái tên được đọc lên, lại là một màn huyên náo cùng một bóng hình tràn ngập niềm vui và tự hào rảo bước lên sân khấu…
Tiểu Phàm và Hỏa Phượng vốn không có hy vọng gì trong việc đậu vào Học viện, cho nên họ chỉ giống như người qua đường đứng lại xem huyên náo mà thôi… - Xin mời một trăm bốn mươi người phía sau ta xin mời đi xuống phía bên trái của sân khấu, ở đó sẽ có người dẫn các trò đi làm lễ nhập học chính thức. Xin chúc mừng các trò…
Đa phần mọi người reo hò, vỗ tay chúc mừng. Nhưng tất nhiên cũng có những người buồn bã vì biết mình đã hết hy vọng đậu vào Vô Cực viện trong năm nay…
Lưu Vu cười tươi, nói tiếp:
- Vậy bây giờ đến phần quan trọng nhất của phần quan trọng rồi. Sau đây, tại hạ xin đọc tên mười người xuất sắc nhất Truy Phong Hội lần này. Mười người này, như phần thưởng thường niên, họ sẽ được học bổng từ nhà trường. Nhưng… ngoài ra, năm nay, Lưu Vu xin hứa rằng mỗi người họ sẽ có thêm một phần thưởng lớn khác nữa…
- Ồ…
Mọi người lập tức kêu lên với vẻ bất ngờ và vô cùng háo hức chờ đợi…
Lưu Vu tươi cười vu vẻ vô cùng, bắt đầu đọc:
- Đầu tiên, vị trí thứ mười: Cao Âu, Dẫn khí trung giai, mười lăm tuổi, thành tích: năm Ma tinh hạch Dẫn khí trung giai và bảy Ma tinh hạch Dẫn khí sơ giai.
Một nam tử đầu trọc, khuôn mặt có vẻ hiền lành, vận trang phục màu vàng từ từ rẽ dòng người tiến lên phía trước. Quả thực người này trông qua thì có phần giống như một vị tăng nhân vậy.
Vừa đi, y vừa nhã nhặn đa tạ lời chúc mừng của mọi người xung quanh. Lên đến sân khấu, sau khi chào hỏi Lưu Vu, y liền đi về vị trí xếp hàng.
- Vị trí thứ chín: Tạ Đình Phong, Dẫn khí trung kì, mười tuổi, thành tích: năm Ma tinh hạch Dẫn khí trung giai và tám viên Ma tinh hạch Dẫn khí sơ giai…
Từ trong đám đông, một thiếu niên nhỏ tuổi, cao tầm bốn xích (một mét ba) đang cố gắng đẩy mọi người ra để tiến lên sân khấu. Tiểu tử này cắt tóc ngắn, khuôn mặt bầu bầu, kháu khỉnh, hai má lại hồng hồng rất khả ái. Nó hét lớn:
- Tránh ra cho bổn thiếu gia đi nào… Mấy người cậy lớn bắt nạt ta hả?
Cứ đi một đoạn nó lại la hét inh ỏi hòng mở lối lên sân khấu.
Tiểu Phàm nhìn thấy việc đó liền mỉm cười.
- Tiểu tử này đúng là rất khả ái ha. Nhưng mà hơi ngỗ nghịch đôi chút…
Hỏa Phượng gật đầu, chăm chú quan sát tiểu tử kia, một lúc lại cười khúc khích.
Cuối cùng tiểu tử kia cũng lên được tới sân khấu và về vị trí của mình.
Lưu Vu đọc lớn:
- Vị trí thứ tám, Tiền Minh Tâm, Dẫn khí trung giai, mười bốn tuổi, thành tích: bảy viên Ma tinh hạch Dẫn khí trung giai.
Tiểu Phàm nghe cái tên này thật cũng không có gì bất ngờ, chỉ gật gật đầu. Trong một trăm bốn mươi người vừa rồi Lưu Vu đọc không hề có tên của Minh Tâm. Nhưng chiến lực của Tiền Minh Tâm, Tiểu Phàm cũng biết là Dẫn khí trung giai, cho nên Minh Tâm nằm trong mười người đứng đầu chính là điều dễ đoán được.
Hỏa Phượng cũng gật đầu vẻ đoán được, dù sao nàng cũng đã từng chứng kiến chiến đấu lực của Tiền Minh Tâm khi đối đầu với uy áp của Lang vương.
Tiền Minh Tâm chậm dãi đi lên sân khấu. Sau khi đã đứng vào vị trí, Tiền Minh Tâm nhíu mày, ánh mắt y quét nhanh một vòng xuống phía dưới, xem chừng là đang tìm kiếm ai đó… Nhưng sau rồi lại không thấy, cho nên liền thu lại ánh mắt.
Lưu Vu tiếp tục đọc tiếp sáu người nữa. Sáu người này không có gì bất ngờ đều có chiến lực tương đương Dẫn khí trung kì. Trong đó có hai người mà Tiểu Phàm từng nhìn thấy tại buổi sơ tuyển, đó là một nữ tử kiêu ngạo và người nam tử khôi vĩ sơn dã. Người nữ tử danh tự là Kì Hỏa Vân, mười sáu tuổi, có thành tích mười viên Ma tinh hạch Dẫn khí trung giai, đứng thứ năm trong mười người. Còn nam tử kia danh tự là Tôn Kinh, mười lăm tuổi, có thành tích mười ba viên ma tinh hạch. Tiểu Phàm chú ý tới người này không phải chỉ là vì đã nhìn thấy y tại buổi sơ tuyển mà còn vì một thứ khác. Đó là: Tôn Kinh cũng giống như Tiểu Phàm – y là một luyện thể giả.
Lưu Vu đằng hắng một tiếng, hô lớn:
- Được rồi, mọi người xin chú ý lắng nghe. Cái tên cuối cùng tại hạ đọc lên sau đây sẽ trở thành quán quân của Truy Phong Hội lần này…
- Nói đê… Đọc điiii…
Mọi người ầm ĩ hò reo. Nhân vật cuối cùng này chính là đã đứng lên đỉnh của hơn một nghìn thí sinh tham gia Truy Phong Hội, và hàng nghìn thí sinh tham gia sơ tuyển. Y chính là nhân vật mà mọi người hiếu kì muốn biết nhất.
Lưu Vu nói lớn:
- Dẫn khí trung kì, mười ba tuổi, thành tích: hai mươi lăm viên Ma tinh hạch trung giai. Vâng một con số đáng nể…
- Nói luôn điii…
Mọi người lại ầm ĩ giục dã…
Lưu Vu cười tươi, hô to:
- Được. Thể theo yêu cầu của mọi người, tại hạ xin đọc cái tên cuối cùng đó…
- Uất… Trì… Lạc… Nhạnnnnn…!
Một bóng người nhanh như cắt bay vút lên không trung, giữa thiên không lại xoay một vòng khiến trường bào phất bay, sau đó mới nhẹ nhàng hạ xuống sân khấu. Có thể nói Nam tử này vô cùng anh tuấn, thậm chí đường nét còn có phần thư sinh quá mức. Khuôn mặt trắng trẻo, da dẻ hồng nhuận, tóc dài, bó lại thành cuộn trên đầu vô cùng nho nhã. Y lại mặc trường bào lụa lục sắc, tay cầm quạt xếp phe phẩy… Quả thực là vô cùng cuốn hút nữ giới. Tuy y còn nhỏ tuổi, xong có thể nói y chính là biểu tượng của một loại bạch mã hoàng tử trong lòng nữ nhân… (hiện tại nàng đang giả nam)
Mọi người hò reo không ngớt. Uất Trì Lạc Nhạn này chính là một nhân vật “tài – sắc vẹn toàn”. Nữ nhân thì điên đảo, nam nhân thì gật gù khâm phục…
Tiểu Phàm khi nghe thấy cái tên đó thì chưa ngạc nhiên lắm, chỉ là thấy ngờ ngờ, cảm giác như bản thân đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó. Nhưng khi hắn đứng dậy theo mọi người để xem xem nhân vật cường đại nhất kì thi năm nay thì…
- Là y!
Tiểu Phàm giật mình nói.
Hỏa Phượng nghe thấy liền khó tin nhìn Tiểu Phàm, hỏi lại:
- Chàng biết người đó sao?
- Ừ… Trước đây có gặp một lần.
Tiểu Phàm gật gật đầu.
Tiểu Phàm mỉm cười, nghĩ thầm: “Thật không ngờ. Tên khất cái ngày đó lại là kẻ thâm tàng bất lộ. Tuy biết y là con nhà cự hào nhưng không ngờ lại tới mức này… Nhan Lạc… Lạc Nhạn… lại còn nói dối tên với mình nữa chứ… Có điều cái tên Lạc Nhạn này không phải hơi quá nữ tính sao?”
Lạc Nhạn đứng trên sân khấu, đa tạ những lời cổ vụ của mọi người xong, y nói nhỏ gì đó với Lưu Vu. Lưu Vu mỉm cười gật đầu.
Y gọi một nữ tử lên, dặn dò gì đó. Một lúc sau, nữ tử kia đem lên một chiếc mề đay màu vàng lấp lánh mấy màu ánh sáng khác nhau lên và đưa lại cho Lưu Vu. Lưu Vu tươi cười đưa lại vật đó cho Lạc Nhạn. Lạc Nhạn để gần cái mề đay lên miệng và mở lời:
- Lâm Tiểu Phàm!
Giọng nói vang vọng vô cùng, xem ra cái mề đay ka chính là một dụng cụ để khuếch đại âm thâm.
Mọi người lập tức xì xào, bán tán không ngừng, ai ai cũng nghi hoặc, không hiểu tại sao đương kim quán quân năm nay, lời nói đầu tiên chính là gọi ra cái tên “Lâm Tiểu Phàm” hiện đang vô cùng nổi tiếng hiện tại.
- Sao lại gọi Lâm Tiểu Phàm?
- Họ quen nhau à?
- Ta không nghe nhầm chứ? Lâm Tiểu Phàm?
…
Những lời bàn tán như vậy không ngớt vang lên. Thậm chí nam tử Lưu Vũ cũng bị bất ngờ, chỉ cần nhìn biểu hiện của y là có thể nhận ra.
Hỏa Phượng nhìn Tiểu Phàm bằng ánh mắt khó hiểu.
Tiểu Phàm nhíu mày. Tuy rằng hắn và Uất Trì Lạc Nhạn có duyên gặp mặt một lần, nhưng có gì lại gọi tên hắn vào thời điểm này.
Lạc Nhạn lớn tiếng nói tiếp:
- Tiểu Phàm, ta biết ngươi hiện đang ở đây. Ngươi có còn nhớ người bạn cũ này không? Lần này ta tham gia thi tuyển vào Vô Cực viện chính là vì muốn so tài với ngươi. Con người ta từ trước tới này đều có hứng thú khiêu chiến với những kẻ mà ta cho là đáng nể. Lần đó, cơ trí của ngươi đã khiến ta coi trọng. Cho nên ta muốn xem xem cơ trí của ngươi hay chân khí của ta sẽ mạnh hơn trong lần thi tuyển này… Ngươi có nghe rõ không?
- Ồ ồ ồ…
Mọi người đều lập tức “ồ” lên kinh ngạc.
- Thì ra là long tranh hổ đấu…
- Vừa là bạn vừa là đối thủ. Hai người họ đúng là rất hợp đó.
- Phải rồi. Một người là cao thủ đứng đầu Truy Phong Hội năm nay. Một người là anh hùng dám đối mặt với Lang vương để cứu hơn trăm thí sinh mà vẫn toàn mạng trở về…
- Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân…
Tiểu Phàm ở phía dưới nghe tới đây liền thoáng ngẩn ra. Nhưng sau đó khóe miệng hắn dần nhếch lên thành một đường cong. “Thú vị… thú vị…”. Tiểu Phàm cười thầm.
Lạc Nhạn lại nói tiếp:
- Ta đã nghe chuyện của ngươi rồi. Quả thật cơ trí của ngươi đúng như ta mong đợi… Rất lợi hại. Nhưng mà, ta cũng không thua ngươi, ta hiện tại chính là quán quân của Truy Phong Hội lần này. Ngươi và ta hiện tại có thể coi là đang ở thế bất phân thắng bại. Con người ta không bao giờ chịu thua người khác, cho nên ta muốn ngươi và ta cùng nhau phân thắng bại một lần luôn ở đây!!!
Lời Lạc Nhạn vừa dứt, toàn trường như được hâm nóng cực độ, toàn bộ một ngàn thí sinh lập tức như bùng nổ. Đây là cái gì? Không phải là tuyên chiến trực tiếp sao? Anh hùng nổi tiếng Lâm Tiểu Phàm chưa có ra mặt kia liệu có dám ứng chiến không? Và nếu y ứng chiến? Một hồi long tranh hổ đấu này, ai mới là kẻ chiến thắng?...
Mọi người sục sôi chờ đợi…
Hỏa Phượng nhìn Tiểu Phàm với ánh mắt đầy lo lắng. Nàng sợ Tiểu Phàm mới hồi phục, chiến lực còn chưa ở thời kì đỉnh phong khi chiến đấu sợ rằng sẽ không ở trạng thái toàn thịnh được. Đó là còn chưa kể đối thủ thách đấu của hắn chính là đương kim quán quân Truy Phong Hội nữa…
Tiểu Phàm trên miệng nở nụ cười hứng thú, ánh mắt lộ tinh quang. Xem chừng trong lòng đã nảy sinh chiến ý…
Tiểu Phàm không nói gì, chỉ nhẹ xoa đầu nàng, rồi từ từ gỡ bàn tay nhỏ nhắn của nàng ra.
Hít vào một hơi sâu, Tiểu Phàm hét lớn:
- Xin hỏi, Lạc Nhạn huynh đệ muốn phân thắng bại thế nào đây?
Lời hắn vừa vang lên, toàn trường cả nghìn ánh mắt liền tập trung ngay về phía đó.
Tiểu Phàm dứt lời, thân hình lập tức bắn lên, nhảy vút lên sân khấu, trường bào lất phất bay trong gió, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện phía đối diện Uất Trì Lạc Nhạn. Mọi người phía dưới lập tức hò reo vang dội, vô cùng hưng phấn.
Thân pháp hắn quả thực không thể mĩ lệ như Lạc Nhạn, nhưng lại đơn giản mà thực dụng hơn nhiều. Độ cao, góc độ, lộ trình đều được tính toán vô cùng tinh chuẩn. Độ cao cú nhảy từ khi xuất phát cho tới khi hạ xuống mặt sàn, lúc nào cũng rất thấp, dường như hai mũi chân của hắn lúc nào cũng chỉ cách đỉnh đầu mọi người một vài phân mà thôi. Lộ trình thì vô cùng trực tiếp, chính là thẳng một đường lên sân khấu, không hề một động tác nhào lộn, hay phô diễn nào cả…
Lạc Nhạn nhìn thấy Tiểu Phàm, trong mắt liền lóe lên tia vui mừng trong chốc lát, chỉ là không ai có thể kịp nhìn thấy mà thôi.
“Sao tự nhiên tìm mình lại đập nhanh vậy?”, Lạc Nhạn khó hiểu, tự hỏi trong lòng. “Có lẽ ta quá mong được so tài với hắn…”. nàng tự dựng lên trong đầu một đáp án.
Tiểu Phàm hướng về Lưu Vũ, chào hỏi:
- Lưu tiên sinh hảo.
Lưu vũ chắp tay đáp lễ:
- Tiểu Phàm huynh đệ quá câu nệ rồi.
Lạc Nhạn mở lời:
- Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau. Ngươi còn nhớ lần đó, câu nói cuối cùng của ngươi là gì không?
Tiểu Phàm gật đầu, đáp:
- “Có duyên chúng ta sẽ gặp lại”, phải không?
- Đúng! Xem ra đến ông trời cũng muốn ta và ngươi so tài đó… Hôm nay lời nói của ngươi ứng nghiệm rồi đó.
Lạc Nhạn cười nói.
- Vậy…
Tiểu Phàm ánh mắt lóe lên chiến ý, dò hỏi.
- Chúng ta sẽ so đấu ngay tại đây. Một đấu một. Sau khi nghe giai thoại của ngươi, ta biết chiến lực của ngươi đã khác xưa rất nhiều rồi. Hẳn là ta không có bắt nạt ngươi chứ hả?
Lạc Nhạn nói.
Tiểu Phàm mỉm cười:
- Hay lắm. Hiện tại ta cũng muốn xem bản thân đã tiến bộ như nào rồi, so với ngươi còn kém bao xa nữa?
Lạc Nhạn nói:
- Hảo. Vậy thì…
Lạc Nhạn nhìn sang phía Lưu Vu hỏi:
- Xin hỏi Lưu tiên sinh, hai người chúng tôi có thể mượn sân khấu này làm võ đài được không?
Lưu Vu gật đầu, đáp:
- Được thôi. Nhưng hai vị phải có chừng mực. Điểm tới là dừng, không được gây nguy hiểm tới tính mạng của đối phương. Nếu để ai trong hai vị có vấn đề nguy kịch tới tính mạng thì tại hạ sẽ bị cấp trên trách phạt. Cho nên mong hai vị chú ý ra tay chỉ trên tinh thần tỉ thí mà thôi. Nếu không, tại hạ có gì mạo phạm xin đừng trách cứ…
Tiểu Phàm và Lạc Nhạn đều là người hiểu chuyện, cho nên đều gật đầu đáp ứng. Lưu Vu mỉm cười, rồi quay xuống nói lớn:
- Đáp ứng nhu cầu của hai thí sinh, tại hạ xin nhường lại sân khấu này cho họ để hai người có thể tỉ thí ngay tại đây. Có thể coi như đây là màn kết thúc của buổi lễ bế mạc Truy Phong Hội năm nay mà Học viện gửi đến mọi người. Nhưng trước hết xin mời mọi người lùi lại cách vũ đài ít nhất mười trượng (khoảng hơn ba mươi mét) nhằm tự đảm bảo an toàn cho bản thân mình…
Mọi người hào hứng reo hò, đồng thời tự động lùi lại cho đủ khoảng cách…
Lưu Vu quay lại nói với cả hai người trên đài:
- Chúc cả hai may mắn. Nói thật bản thân ta cũng rất mong chờ được chứng kiến trận tỉ thí này. Mong là hai vị sẽ không làm ta thất vọng…
Tiểu Phàm mỉm cười tự tin, đáp:
- Nhất định rồi.
Lạc Nhạn cũng nói:
- Đương nhiên…
Lưu Vu cười lớn mấy tiếng, rồi nói:
- Được. Nếu hai vị cũng đã nói thế thì cũng nên bắt đầu thôi… Nhưng mà, tại hạ xin được mạn phép đưa ra một đề xuất.
Lạc Nhạn nói:
- Mời Lưu tiên sinh cứ nói…
Lưu Vu tiếp:
- Hai vị có thể để tại hạ làm trọng tài cho buổi tỉ thí này hay không?
Tiểu Phàm và Lạc Nhạn nhìn nhau, sau rồi cùng lúc nói:
- Được thôi.
- Vậy thì tốt rồi...
Lưu Vu tươi cười.
Đoạn, y quay mặt về phía khán giả, hai tay liền vung mạnh lên không… Một chục luồng sáng đủ các màu sắc khác nhau từ trong tay áo y bay ra nhanh như chớp, hướng về bát hướng, thập phương lao tới.
Phập… phập… phập…
Liên tiếp những tiếng động giống như thiết đinh cắm vào gỗ vang lên – mười luồng sáng đâm thẳng xuống mặt đất, tạo thành một vòng tròn bao quanh võ đài. Đường viền của vòng tròn không sai lệch, cách võ đài đúng mười trượng khoảng cách.
Tiểu Phàm nhìn kĩ, thì ra trong bên trong mỗi luồng sáng kia chính là có một cây tiểu kì (lá cờ nhỏ). Bên trên mặt cờ có những hoa văn vẽ các loài thú theo kiểu cách điệu rất đặc biệt.
Lưu Vu bắt đầu lẩm bẩm gì đó trong miệng, hai tay thì thoăn thoắt kết các kiểu ấn pháp khác nhau. Cứ một lúc, tay y lại chỉ vào một tiểu kì, và mỗi lần như thế, cây tiểu kì được chỉ vào lại sáng rực lên. Sau khi cả mười cây tiểu kì đều bừng sáng, Lưu Vu hét lớn:
- Lập!
Lời y vừa dứt, bỗng nhiên từ mười cây tiểu kì, vô vàn các đồ hình lạ kì bay lên không trung, rồi nhanh chóng đan kết lại với nhau thành một cái lồng trong suốt bao phủ phạm vi mười trượng xung quanh vũ đài. Đồng thời, giữa các cây tiểu kì cũng hình thành một giải liên kết nối liền với nhau…
Mọi người bên ngoài lập tức kêu lên những tiếng thán phục không ngớt…
Lạc Nhạn tán thưởng:
- Lưu Vu tiên sinh không chỉ có tu vi cao cường, mà không ngờ rằng về phương diện trận pháp cũng thật là đáng sợ…
Lưu Vu lắc đầu, nói:
- Quá lời rồi. Trận pháp kiến thức là vô biên, tại hạ chẳng qua là mới sờ được chút lông da bên ngoài mà thôi…
Lạc Nhạn cười:
- Lưu tiên sinh quá khiêm tốn rồi. Trong một thời gian ngắn, không có chuẩn bị trước, Lưu tiên sinh vẫn có thể tạo ra được trận pháp bảo vệ cỡ này… Tuy Lạc Nhạn không biết nhiều Trận sư, nhưng Lạc Nhạn biết tại Thương Lan Quốc chúng ta không có trên trăm người tuổi trẻ như Lưu tiên sinh mà có được năng lực cỡ đó đâu…
Lưu Vu tươi cười nói:
- Không dám… Không dám…
Tiểu Phàm nghe hai người nói mới hiểu mọi chuyện là thế nào. Hắn thầm cảm thấy bản thân còn quá thiếu hiểu biết, cho nên chẳng dám góp một lời nào.
Lưu Vu tiếp:
- Hai vị sẵn sàng rồi chứ?
Tiểu Phàm và Lạc Nhạn gật đầu.
Lưu Vu hắng giọng rồi nói lớn:
- Sau đây, trận tỉ thí của hai thí sinh Lâm Tiểu Phàm và Uất Trì Lạc Nhạn… bắt đầu.
Vừa dứt, thân hình lập tức biến mất, nháy mắt đã đứng cách xa khán đài mười trượng – chính là vị trí của một trận kì (cờ dùng để dàn trận pháp) trong trận pháp.
Hai người Tiểu Phàm và Lạc Nhạn nghe xong khẩu lệnh, cũng phản ứng cực nhanh, cả hai liền cùng lúc bật lùi ra, đồng loạt thủ thế…
Bên ngoài trận pháp mọi người hò reo không ngớt.
Lưu Vu nhìn Tiểu Phàm thủ thế, hai mày nhíu lại, hỏi:
- Thái Tổ Trường Quyền?
Tiểu Phàm lúc đầu hơi giật mình, nhưng nhớ lại những lời nói của Phạm Nhất Tiêu: “Thái Tổ Trường Quyền ta chỉ cho ngươi là một bộ quyền thuật căn bản, cũng không phải bí kĩ gì, hơn nữa còn được lưu truyền rất nhiều trong dân gian…”, hắn liền hiểu ra…
Tiểu Phàm mỉm cười:
- Không sai.
Lạc Nhạn khó chịu nói:
- Ngươi coi thường ta?
Tiểu Phàm lắc đầu:
- Không hề. Chỉ là… ta biết mỗi bộ quyền pháp này mà thôi.
Lạc Nhạn hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không tin, nói:
- Được, nếu ngươi đã muốn giấu chiến kĩ… thì ta sẽ ép ngươi phải lộ ra chân thực lực!
Lạc Nhạn cất cây quạt vào trong người, sau đó nói lớn xuống phía dưới võ đài:
- Lưu tiên sinh, xin cho Lạc Nhạn mượn một cây mộc kiếm.
Chẳng mấy chốc sau, Lưu Vu ném một cây mộc kiếm về phía Lạc Nhạn. Lạc Nhạn thuận tay bắt lấy, nói:
- Đa tạ.
Rồi nhìn Tiểu Phàm, tiếp:
- Ngươi chọn vũ khí đi…
Tiểu Phàm ngớ người. Từ trước tới giờ hắn chưa có dùng vũ khí bao giờ, cho nên bây giờ cũng không biết nên chọn cái gì để sử dụng nữa. Hắn nói:
- Ta chưa từng dùng vũ khí, cho nên…
- Thập bát ban võ nghệ (mười tám ban võ nghệ - ứng với mười tám loại vũ khí khác nhau), ngươi chọn lấy một thứ đi… Ta không thể dụng kiếm với kẻ không có vũ khí được.
Lạc Nhạn nói.
- Vậy…
Tiểu Phàm ngập ngừng. “Ta nên chọn vũ khí gì đây?”, Tiểu Phàm suy nghĩ. Hắn nhìn hai tay mình, rồi chợt nghĩ ra một chuyện… Hắn nói lớn:
- Lưu tiên sinh, cho tại hạ mượn một bộ song kiếm, được chứ?
Lưu Vu nhíu mày, nhưng rồi cũng gọi người lấy vũ khí cho Tiểu Phàm. Tại sao Lưu Vu lại nhíu mày? Bởi vì y không hề cho rằng Tiểu Phàm có thể sử dụng loại vũ khí này. Trong thập bát ban vũ khí song kiếm chính là một trong những loại khó sử dụng nhất. Vì sao? Vốn kiếm chính là “trung vương chi vương” (vua của những vị vua) của các loại vũ khí. Kiếm – sắc bén – tinh tế - biến ảo khôn lường – vạn vạn phức tạp. Nhưng, song kiếm so với đơn kiếm còn khó sử dụng hơn không chỉ gấp bội. Bởi lẽ một người muốn sử dụng song kiếm trước tiên phải có một thứ. Mà thứ ấy lại không phải cứ luyện tập là có được. Đó chính là khả năng điều khiển hai tay độc lập! Cũng có thể tạm hiểu là thuận cả hai tay. Nhưng thuận hai tay mới chỉ là biểu hiện đơn giản nhất của khả năng ấy mà thôi. Để gọi ra đúng tên của thiên phú ấy, thì phải nói là “nhất tâm nhị dụng” mới đúng ( nhất tâm nhị dụng tức là cùng lúc có thể làm được hai việc song song với nhau). Nếu không có thiên bẩm ấy, chỉ sợ tả kiếm vốn để tương hành (hành động tương ứng) với hữu kiếm thì cuối cùng lại trở thành cản trở, thậm chí làm rối loạn kiếm pháp, tự hại tới bản thân mình. Mà người trong thiên hạ, kẻ có được khả năng ấy chỉ sợ giống như “phượng mao, lân giáp” (lông phượng, vẩy lân) mà thôi. Đó chính là lí do vì sao Lưu Vu không có cho là Tiểu Phàm có thể sử dụng được loại vũ khí đặc thù như vậy.
Tiểu Phàm có biết điều đó không? Hắn không biết! Có điều, lựa chọn của hắn không phải là ngẫu hứng. Kiếp trước hắn có đọc tác phẩm “Thần Điêu Hiệp Lữ” của tiên sinh Kim Dung, đến đoạn Tiểu Long Nữ được Chu Bá Thông truyền dạy môn “Song Thủ Hổ Bác” (môn võ sử dụng hai tay đánh nhau. Hẳn ai là Fan của Kim tiên sinh đều rõ môn võ này), Tiểu Phàm thấy rất thú vị. Ở đoạn đó, Chu Bá Thông có thử kiểm tra Tiểu Long Nữ bằng cách bắt nàng một tay vẽ hình tròn, một tay vẽ hình vuông để thử xem nàng có khả năng “nhất tâm nhị dụng” hay không? Tiểu Phàm hiếu kì, cho nên làm theo thử, và kết quả là… hắn làm được! Nhưng sau đó, hắn một phần là chưa ý thức được sức mạnh đặc biệt của khả năng đó, một phần là hắn cũng chẳng sử dụng gì đến nó, cho nên dần quên lãng đi. Bây giờ gặp chuyện mới chợt nhớ ra. Trong tác phẩm “Thần Điêu Hiệp Lữ”, nhờ “Song Thủ Hổ Bác”, Tiểu Long Nữ đã một mình sử dụng được hai thánh kiếm, mỗi kiếm một môn võ khác nhau, và theo đó, thành công một mình tự thi triển “Song Kiếm Hợp Bích”. Chính vì nhớ tới mấy chuyện quá khứ đó, Tiểu Phàm đã quyết định chọn song kiếm làm vũ khí… Tuy rằng hắn không hề biết yêu cầu tiên quyết để sử dụng song kiếm, nhưng lại may mắn mà chọn đúng vũ khí thích hợp với thiên phú có một không hai của mình. Có lẽ đó chính là chữ “duyên” mà người ta thường nhắc tới!
Cầm trên tay cặp mộc kiếm, Tiểu Phàm hứng thú lật qua lật lại xem xét, bộ dáng không khác gì đứa trẻ hứng trí chơi với một món đồ chơi mới mà lần đầu nó có được. Tiểu Phàm thử chém qua chém lại vài đường kiếm, bộ dáng lơ đãng lại vụng về trông hết sức tức cười.
Lạc Nhạn và Lưu Vu nhìn thấy cảnh này đều nhíu mày nghi hoặc. Thực sự họ không hiểu Tiểu Phàm là thật ngu ngốc hay là “trí giả giả ngu đây” (tức là người thông minh nhưng cố tình giả bộ như ngu ngốc)…
Hỏa Phượng bên dưới cũng ngờ ngợ, khó hiểu. Nàng biết Tiểu Phàm không phải kẻ ngu muội, ngược lại còn có thể tạm coi là một kẻ có cơ trí là đằng khác. Nếu xét theo cách nhìn nhận ấy, thì Tiểu Phàm không thể nào là vu vơ chọn bừa lấy một món binh khí được. Nhưng nếu nhìn biểu hiện của hắn bây giờ… nàng quả thực buộc phải cho là hắn đích thị là một kẻ ngớ ngẩn.
Tiểu Phàm nghịch tới, nghịch lui một lúc, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nói:
- Lạc Nhạn, ta đã sẵn sàng rồi. Chúng ta bắt đầu chứ?
Lạc Nhạn hỏi lại:
- Ngươi thật đã chuẩn bị xong? Ta không muốn bị nói là cậy mạnh bắt nạt kẻ không có chuẩn bị trước đâu.
Tiểu Phàm mỉm cười, gật đầu:
- Ta đã sẵn sàng.
Lạc Nhạn gật đầu xác nhận:
- Vậy thì…
Nàng hét lớn:
- Tiếp chiêu…!!!
- HẾT CHƯƠNG 29 -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT