Khi Đại Vũ về đến nhà thì trời đã tối.

Làm sao lại không mở đèn thế này?

Đại Vũ trong lòng trách mắng vươn tay sờ sờ chốt mở, sau đó bị hình ảnh Vương Thanh ngồi ở ghế sa lông bị bóng tối che khuất lúc nãy dọa cho giật mình.

"Anh ngồi đây làm gì, dọa em sợ muốn chết," Đại Vũ vừa đổi dép vừa không ngừng kêu ca, không có một chút nào phát giác nét mặt xanh mét của Vương Thanh "Anh làm sao lại không mở đèn?"

Đại Vũ đi vào phòng khách vẫn không có nhìn đến nét mặt của Vương Thanh, thân người xoay tới xoay lui chuyển động một vòng lại một vòng tìm kiếm Sóc Nhỏ.

Đã mấy tháng không được nhìn thấy quả thật là có chút nhớ.

"Sóc Nhỏ đâu?" Đại Vũ đi quanh mấy vòng cũng không có nhìn thấy, rốt cục xoay người lại thì bắt gặp khuôn mặt đen như Bao Công của Vương Thanh "Anh làm sao mà sắc mặt lại khó xem đến như vậy a?"

"Em đi đâu mà trễ thế này mới trở lại?" Vương Thanh rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Đại Vũ, giọng nói không một chút hảo tâm hỏi.

Không thể trách hắn tức giận, Đại Vũ từ quán cà phê đi ra đã là chạng vạng tối, nhưng cậu lại bị lời nói của An Ninh làm cho suy nghĩ vạn thiên. Một mình đi trên đường suy nghĩ đủ loại chuyện mà mấy năm này bản thân mình đã bỏ qua, cũng không khỏi nghi ngờ, năm đó cậu rời đi Vương Thanh, có phải là đã làm sai hay không.

Nếu như năm đó không rời đi Vương Thanh, có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng sẽ không làm thương tổn đến An Ninh và Tôn Triết.

Nhưng nếu năm đó cậu không rời đi, hai người bọn họ lúc ấy vốn có đủ năng lực có thể chống chọi được miệng lưỡi của thiên hạ này sao? Hai người bọn họ có thể liều mạng phấn đấu chứng minh rồi sau đó **cô chú nhất trịch mà liều mạng ở bên nhau sao?

(**được ăn cả, ngã về không)

Suy nghĩ một chút liền rối loạn, dẫn đến việc đi lạc đường.

Khi lấy lại tinh thần mới phát hiện trời đã tối rồi.

Vẫn là nên bắt xe trở về.

Thật ra Vương Thanh rất lo lắng, vốn ôm Sóc Nhỏ về nhà chính là vì muốn xem tâm trạng người kia được vui vẻ. Sau khi trở về thì lại phát hiện người không có ở nhà, gọi điện thoại thì lại thấy điện thoại của người ta bị bỏ lại ở nhà luôn, điều này làm sao không khiến cho hắn không cảm thấy tức giận đây.

"Em chỉ đi ra ngoài đi một chút mà thôi."

Đại Vũ một chút cũng không có cảm giác mình đã làm sai. Cậu và Vương ở chung một chỗ, cũng không đại biểu là cậu không có tự do a. Nếu như nói cho Vương Thanh biết mình đi gặp An Ninh, Vương Thanh nhất định sẽ phán tử hình cậu ngay tức khắc. Đại Vũ không thích Vương Thanh xem cậu như miếng băng mỏng mà ra sức bảo vệ, cậu cũng đâu phải là một người vô dụng a.

"Sóc Nhỏ đâu?"

"......" Vương Thanh nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ biết hỏi con mèo kia! Chồng đại nhân của em đang tức giận em còn không biết đến đây an ủi! "Vậy em tại sao không mang theo điện thoại di động?"

"Điện thoại hết pin a, nên em để ở nhà sạc pin." Đại Vũ tiếp tục hỏi "Sóc Nhỏ đâu rồi?"

"......" Có nên đem con mèo kia mang đi hầm luôn cho xong? Địa vị cư nhiên còn cao hơn cả mình, thật cảm thấy có nguy cơ bị khủng hoảng a "Bị anh đem đi hầm thịt rồi."

"......" Bỏ đi, thật không có kiên nhẫn, "Em cho anh ăn tát! Em hỏi anh lần cuối cùng! Sóc Nhỏ ở đâu rồi! "

"...... Ở phòng thể dục." Vương Thanh bĩu môi, không cam tâm khai ra.

"Thật ngây thơ! " Đại Vũ khinh bỉ, sau đó chạy đến phòng thể dục tìm Sóc Nhỏ khanh khanh ta ta.

Nhìn Đại Vũ ôm con mèo cười đến vui vẻ, Vương Thanh đột nhiên muốn trêu chọc cậu một chút.

"Sóc Nhỏ bị bệnh, bác sĩ thú y nói nó sống không được mấy ngày nữa."

Vương Thanh nghiêm túc nói hưu nói vượn. Không thể không nói những năm này kĩ thuật diễn xuất của Vương Thanh quả thậy không tệ lắm, ít nhất làm một bộ mặt biến sắc vẫn dư sức có thể hù dọa Đại Vũ.

"Cái gì?" Đại Vũ không phản ứng kịp, một lát sau cảm giác thương cảm bắt đầu xông lên não, đưa mắt nhìn Sóc Nhỏ đang oa trong ngực mình, đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, "Làm sao có thể chứ! "

"Là thật, nó đã không ăn không uống chừng mấy ngày rồi."

Ân... Thức ăn cho mèo lúc đầu mang theo cũng bị nó ăn hết sạch. Nếu muốn nói như vậy, thật đúng là nó đã không được ăn uống ngon miệng nhiều ngày, Đào ca còn bởi vì vấn đề này mà hỏi hắn nên cho nó ăn cơm hay là đổi loại thức cho mèo khác đây.

"A?" Đại Vũ tin như thật chớp chớp mắt to, nước mắt đều muốn rơi xuống.

Ông trời ơi, ai ui vợ ngốc của anh, vậy mà mỗi ngày đều lém lỉnh đòi muốn phản công, đi ra ngoài vẫn chưa bị người khác bán đi anh thật lòng cảm tạ trời đất.

Bất động thanh sắc đến gần Đại Vũ, Đại Vũ đột nhiên bắt lấy cánh tay Vương Thanh ôm thật chặc.

"Anh sẽ cứu nó có đúng không?"

Không đành lòng nhìn thấy Đại Vũ khổ sở như vậy, nói cho cùng vẫn là hắn đau lòng Đại Vũ a.

Cho nên...... về sau em không cần phải khổ sở nữa có được không? Bởi vì mỗi lần em trưng ra cái bộ dáng đau lòng như vậy, tim anh sẽ cảm thấy vô cùng đau a.

Vương Thanh không nhịn được nhu loạn mái tóc Đại Vũ, bật cười.

"Yên tâm, sinh lực của con mèo chết này vẫn còn mạnh lắm, đem ghế sa lông nhà Đào ca cào nát đến không còn biện pháp nhìn." Vương Thanh đột nhiên nhớ đến thần tình sụp đổ của Đào ca cách đây không lâu, hung hăng kéo hắn đến bên sa lông không ngừng oán thán, thật sự là, buồn cười cực kỳ.

Đại Vũ phát hiện mình bị lừa, tức giận vội vàng nhào tới, "Anh làm sao lại gạt em! "

Tại sao lại gạt em? Vương Thanh không có trả lời, nhưng câu hỏi này xẹt qua trong đầu, hắn ngay lập tức dễ dàng tìm được câu trả lời.

Đại khái là bởi vì, khi nhìn thấy bộ dáng của em tay chân luống cuống, chỉ có thể dựa vào anh, sẽ có một loại cảm giác hạnh phúc được em tín nhiệm, được em lệ thuộc đi.

//

Tắm rửa xong xuôi, Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên giường đợi Vương Thanh đang tắm rửa, một mình suy nghĩ đến rối loạn.

Cậu không ngừng suy nghĩ đến đủ loại sự tình phát sinh trong những năm này.

Còn nhớ rõ người hâm mộ lúc trước gọi cậu là Phùng Đô Đô.

Trong một show trực tiếp, người chủ trì hỏi cậu có hình tượng như thế nào,

Người hâm mộ ngay lập tức la lên: Phùng Đô Vương.

Tâm khí thiếu niên tràn đầy, ý khí dũng cảm, ai cũng không sợ, đối việc đối người không cứng không mềm.

Ở Mỹ nhiều năm, từ một cuộc sống không quen thuộc đến trở thành minh tinh Hollywood, biến đất nước này thành quê hương thứ hai của mình.

Cho dù là nếm trải không ít thua thiệt cực khổ, Đại Vũ cũng không có sợ hãi, không có luống cuống, vô cùng tĩnh táo cùng kiên định tiếp tục mang theo năng lượng mà sống tiếp.

Tất cả mềm yếu chẳng qua là đối mặt với một mình Vương Thanh.

Thời điểm Vương Thanh không có ở đây, cậu so với ai khác càng phải kiên cường.

Nhưng mà từ khi trở về nước, mặt nạ ngụy trang kiên cường trong tám năm này, tan rã nát bấy ở trước măng Vương Thanh.

Khổ cực rèn luyện đủ loại tự vệ mạnh mẽ, nhưng ngay khi ở bên cạnh Vương Thanh, cậu lại như một con sóc nhỏ thích làm nũng, luôn muốn lệ thuộc vào hắn.

Vương Thanh một mực dùng nhất cử nhất động của anh ấy, nhất thanh nhị sở nhắc nhở mình.

Anh ấy sẽ phụng bồi mình, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không rời đi.

Vương Thanh cầm khăn lông lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy tiểu tức phụ của mình ngây ngô manh manh xuất thần, không khỏi buồn cười tiến đến gần.

Cung phản xạ của Đại Vũ cơ hồ quá dài.

Suy nghĩ đến những câu hỏi trước kia của người hâm mộ. Tại sao thời điểm đơn độc một người lại công khí mười phần, nhưng khi ở trước mặt Vương Thanh lại manh nhuyễn đến không có biện pháp.

Bây giờ khi nhìn thẳng vào gương mặt của Vương Thanh lại tựa như tìm được câu trả lời.

"Không phải là đối với người nào em cũng có thể mềm mỏng được, chỉ là đối với anh mà thôi."

Vương Thanh sửng sốt, sau đó theo thói quen nheo mi cười tà.

Sau đó...... Đại Vũ đáng thương còn không có kịp phản ứng, giây tiếp theo liền bị đẩy ngã xuống giường, tay chân đều bị mạnh mẽ kìm hãm.

Đêm vẫn còn dài.

Điều gì nên làm thì cứ từ từ mà làm đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play