Thời điểm khi Tôn Triết vội vã chạy đến quán bar, An Ninh đã say khướt.
Thứ âm thanh chói tai từ người DJ gõ nhạc xông vào màng nhĩ, ánh đèn quét vào bầy người nhiệt tình nhảy nhót trên sàn.
Tôn Triết liếc mắt liền nhìn thấy An Ninh đang say gục ở ngay quầy rượu.
Nhưng cảnh quang sau lưng không phải là sự đau thương, mà là rất dơ bẩn.
Khi vô số tin tức bê bối của An Ninh lần lượt bị phanh phui, Tôn Triết cũng không có quá nhiều kinh hách.
Nếu muốn trách, thì chỉ có thể trách An Ninh quá nhanh thỏa ý cầu thành của bản thân mà không màng dùng đến phương pháp vô liêm sỉ như vậy.
Bây giờ An Ninh lại đang say ngã ở quầy rượu, vạn nhất lại đột nhiên bị một tay săn ảnh chụp được, như vậy thật sự chính là không có đường lui.
“Ninh Ninh, đến, chúng ta về nhà.” Tôn Triết cởi ra áo khoác của mình đắp lên người An Ninh, “Tỉnh lại a Ninh Ninh.”
“Vương Thanh … Vương Thanh … là anh sao?” An Ninh mơ mơ màng màng đứng lên ôm lấy cổ Tôn Triết, sau đó bởi vì quá say mà mất phương hướng ngã vào ngực Tôn Triết “Em thật sự rất yêu anh …”
“Ninh Ninh …” Tôn Triết đỡ người An Ninh, có chút đau lòng mở miệng “Em … em thật sự thích Vương Thanh đến vậy sao?”
“Anh nói … Phùng Kiến Vũ đó có cái gì tốt chứ …” An Ninh cười lên thê thảm, hoàn toàn đem Tôn Triết trở thành Vương Thanh, nhịn không được đánh vào lưng Tôn Triết “Anh ta còn là một nam nhân … Anh lại vì một người đàn ông mà đối với em như vậy.”
“…” Tôn Triết cảm giác được nước mắt của An Ninh, vô cùng hoảng loạn. Nhanh chóng đưa An Ninh say như chết ôm trở về, nhìn nhìn gương mặt say ngủ của An Ninh, Tôn Triết không khỏi cười khổ.
Tôn Triết và An Ninh là thanh mai trúc mã.
Ước mơ từ nhỏ của An Ninh chính là trở thành một đại minh tinh, cảm giác bản thân mình có một chút dung mạo cùng mị lực, nên luôn luôn được người khác thổi phồng lên.
Mà Tôn Triết, hai mươi năm qua vẫn luôn một mực bảo vệ An Ninh.
Dù là An Ninh không để ý đến thân phận mà bước vào vòng giải trí.
Dù là An Ninh xem cậu ta như một bước đệm mà lợi dụng cậu ta hết lần này đến lần khác.
Dù là An Ninh vì muốn đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào.
Dù là An Ninh đã trở nên dơ bẩn.
Cậu ta vẫn một mực yêu An Ninh.
Nhà của Tôn Triết là kinh doanh về khách sạn. Lúc còn học đại học cậu ta đã lên làm quản lý, nhưng lại vì An Ninh mà không tiếc từ bỏ sản nghiệp của gia tộc, trở thành người quản lý của An Ninh.
Cậu ta vẫn luôn cảm thấy An Ninh chẳng qua là vì hư vinh, trên thế giới này, có người nào mà lại chẳng ham hư vinh đây.
Tôn Triết luôn tự mình tìm kiếm cho An Ninh một cái cớ để tha thứ.
Nhưng cô ta lại nói cô ta yêu vương Thanh.
Vì Vương Thanh mà cô ta thậm chí nguyện ý bán thân bồi Tống Nhất Phàm một đêm chỉ vì muốn thương tổn Phùng Kiến Vũ.
Cô ta ngay cả sự nghiệp diễn xuất ban đầu của bản thân cũng đều không màng.
Các đại truyền thông tung ra tin tức cô ta từng dùng tiền để bôi đen đồng sự của mình, cô ta không từ thủ đoạn mua chuộc đạo diễn cùng diễn viên diễn đóng cùng, cô ta từng lọt vào đủ loại tin đồn bê bối nghiêm trọng.
Cô ta đã không còn có cách nào để quay đầu lại.
Điện thoại di động đột ngột vang lên.
“Uy”
“Triết ca, tất cả các nhà hợp tác cùng An Ninh đều lên tiếng muốn rút lại hợp đồng, mấy nhà chế tác cùng truyền hình cũng gọi điện đến nói đơn phương hủy bỏ hợp đồng, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây a?” Trợ lý phụ tá kinh hoảng thất thố khi phải đối mặt với việc trong một đêm toàn bộ tin tức xấu đột nhiên bị phát ra dư luận. “Triết ca anh mau nghĩ biện pháp ngăn chặn đi a! Còn nữa a Triết ca …”
Tôn Triết không muốn nghe hết liền tự mình cúp điện thoại, xoay người lại nhìn thấy An Ninh ngủ yên trên chiếc giường màu trắng, lặng lẽ đi tới ngồi xổm người xuống.
Tôn Triết đưa tay nhàn nhạt vuốt ve khuôn mặt của An Ninh.
Nếu như em thương anh ta như vậy, vậy thì anh sẽ giúp em.
An Ninh, bất cứ thứ gì em muốn, anh cũng sẽ cho em.
Cho dù đó là Vương Thanh.
//
Cho dù lần này có được xem như là vi phạm hợp đồng phải bồi thường tổn thất cho Tô Hữu Bằng đi chăng nữa thì Vương Thanh cũng không nguyện ý muốn đi diễn.
Xem như là bị mọi người mắng chửi.
Xem như là bị người ngoài dị nghị không thành tâm với công việc.
Vương Thanh cũng không có ý định rời đi Đại Vũ dù chỉ là một giây.
Thật ra thì Vương Thanh suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Dù cho là hắn thật sự không đến trường quay đi chăng nữa, thì Tô Hữu Bằng làm sao mà nỡ đi tìm hắn đòi bồi thường đây.
Huống chi tình hình quay chụp lần này, truyền thông cũng không nắm rõ được chi tiết.
Đại Vũ có thể thật sự là bị giật mình, liên tục ngủ hơn mười tiếng, ngay cả trong mộng đều là hoảng sợ.
“Đừng … đừng đụng tôi …” Đại Vũ đang lúc nửa tỉnh nửa mê bất chợt cả người run rẩy.
“Ngoan … Đại Vũ … Đại Vũ em tỉnh tỉnh … Anh ở đây … Đừng sợ …” Lòng của Vương Thanh hung hăng thắt lại, vô cùng đau lòng nửa nằm ở bên người Đại Vũ, đem Đại Vũ ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về. “Ngoan … Anh sẽ không rời đi em …”
Vương Thanh nhẹ giọng dụ dỗ.
“…” Đại Vũ dường như cảm nhận được hơi thở của Vương Thanh, cư nhiên bắt đầu rơi lệ “Vương Thanh?”
“Anh ở đây.” Vương Thanh kiên định trả lời, còn đau lòng cúi người hôn lên trán Đại Vũ.
Nước mắt từ khóe mắt của hai người đồng thời chảy ra.
“Em biết mà, anh nhất định sẽ đến cứu em.” Đại Vũ bởi vì vừa mới tỉnh dậy nên cổ họng khàn khàn, đôi mắt đẫm lệ mông lung mở miệng, ôm thật chặc tay của Vương Thanh đang đặt ở trên người mình.
“Thật xin lỗi, anh đã đến chậm.” Vương Thanh cảm nhận được Đại Vũ sợ hãi, nên hắn không ngừng hôn rồi lại hôn lên tóc Đại Vũ, sau đó lại đem cậu hướng vào lòng ngực mình ôm chặc không buông.
Ánh mặt trời thời điểm tám chín giờ chiếu sáng toàn bộ phòng bệnh, gió nhẹ thổi phấp phới chiếc rèm trắng bên cửa sổ.
Nơi nào có Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ đặc biệt cảm thấy rất an tâm.
Có anh ở đây, em cái gì cũng không sợ.
Bất kể ở nơi nào, chỉ cần anh ở bên cạnh em, như vậy là tốt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT