Đỗ Viện phán đứng bên giường của Nhị Hoàng tử, trong tay ông cầm một tấm vải lụa, cẩn thận lau sạch miếng ngọc bội to bằng lòng bàn tay. Trước mặt ông là bàn gỗ hoa lê, trên bàn đặt đủ thứ đồ lớn nhỏ, hiển nhiên đây đều là đồ chơi của Nhị Hoàng tử.
Nhị Hoàng tử còn nhỏ tuổi, cho nên mấy món đồ chơi không thể quá lớn, cũng không thể quá nhỏ. Đỗ Viện phán giơ tấm vải lụa lên trước mặt cẩn thận xem xét, lại từ từ đưa đến gần mũi ngửi, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
"Đỗ Viện phán.” Thẩm Vũ nhìn dáng vẻ của ông, nghĩ rằng đã có manh mối, bèn lập tức nhỏ giọng gọi.
Đỗ Viện phán phục hồi lại tinh thần, thi lễ một cái rồi bước nhanh đến trước mặt Thẩm Vũ, trong tay ông vẫn còn cầm tấm vải lụa. Ông nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói với Thẩm Vũ: "Hoàng hậu nương nương, có thể nói chuyện một chút được không?"
Thẩm Vũ phất tay cho cung nhân lui xuống, trầm tĩnh nhìn về phía Đỗ Viện phán, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Nương nương, trên bề mặt của những thứ đồ này đều bị tẩm đoạn trường tán. Người làm những việc này nhất định rắp tâm độc ác, chính là muốn Thái tử một kích trí mạng. Chuyện tình trọng đại, lão thần sẽ khởi bẩm lên Hoàng thượng." Đỗ Viện phán nghiến răng nghiến lợi nói, ông ở hậu cung nhiều năm như vậy, loại thủ đoạn nào cũng đều thấy qua hết rồi.
Dù cho những nữ nhân kia tranh đấu tàn khốc như thế nào đi nữa, thiết kế đẩy người khác vào chỗ chết, thì ông đều không có cảm giác gì. Bởi vì nếu những chủ tử này đã lựa chọn vào cung, thì phải chấp nhận những tập kích minh thương ám tiễn này. Thế nhưng ra tay ngoan độc với một đứa trẻ như vậy, đây là lần đầu tiên ông chứng kiến. Huống hồ thân phận của Thái tử đã xác định, chính là người kế vị tương lai, chỉ cần điều tra ra thì chỉ có con đường chết.
Sau khi Thẩm Vũ nghe xong thì cả người đều run lên. Thật sự nàng không ngờ vậy mà có người lại ngấm ngầm ra tay ngoan độc như vậy. Ngay cả đoạn trường tán cũng dám dùng, biết rõ Nhị Hoàng tử thích cho đồ chơi vào miệng, vì thế mục đích là để thằng bé nuốt độc vào bụng. Hơn nữa, cho dù ngày thường cung nhân có cầm những món đồ chơi này, cũng sẽ không nhét thẳng vào miệng. Nếu Đại Hoàng tử không nhạy bén, chỉ sợ cái tên tiểu mập mạp Nhị Hoàng tử chỉ biết ăn kia bây giờ đã trúng chiêu rồi!
Thẩm Vũ càng nghĩ thì trong lòng lại càng hoảng sợ. Nếu như cục thịt nhỏ kia bỗng nhiên bất động lạnh ngắt, cũng không đòi ăn bánh, cảnh tượng như vậy nàng căn bản không dám đối mặt. Cho dù mới suy nghĩ lung tung một chút thôi mà đã cảm thấy cả người run rẩy, mí mắt không ngừng giật giật rồi.
"Bổn cung đã biết, làm phiền Đỗ Viện phán rồi. Mong ngài thu dọn những thứ này sạch sẽ, không được bỏ sót một ngóc ngách nào!" Thẩm Vũ vẫn còn chưa hoàn hồn, yếu ớt nói.
Cung nhân bên ngoài được Đỗ Viện phán gọi vào, bắt đầu thu dọn toàn bộ những món đồ chơi bị tẩm đoạn trường tán vứt đi. Sắc mặt Minh Âm vô cùng khó coi, nàng trộm liếc nhìn Thẩm Vũ một cái, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng.
"Sao vậy?" Thẩm Vũ vừa đi ra ngoài, vừa nhỏ giọng hỏi.
Sắc mặt lúc này của Minh Âm làm cho Thẩm Vũ cũng khẩn trương theo. Hai người đi ra thiên điện phía tây, chọn một chỗ yên tĩnh dừng lại.
"Bẩm nương nương, mới vừa rồi có người đến truyền lời, nói rằng cung nữ tới thiên điện phía tây hôm qua đã chết, sáng sớm hôm nay nô tỳ đã phái người qua xem. Người của Tư Dược ti nhớ ra không nhìn thấy cung nữ kia nên mới đến phòng nàng ta tìm, thì tận mắt nhìn thấy nàng ta treo cổ trên xà nhà. Sau khi được mọi người tháo xuống, ngay cả hơi thở cũng không còn, thân thể sớm đã lạnh ngắt rồi." Ngữ khí Minh Âm có vẻ cứng nhắc, sao lại như vậy! Manh mối tra được một nửa liền bị cắt đứt, đến năm tuổi thật sự là không yên ổn mà!
Thẩm Vũ khẽ nhướng mày, dường như nàng cũng không cảm thấy bất ngờ đối với đáp án này. Chủ tử trong hậu cung, am hiểu nhất chính là uy hiếp, dụ dỗ và sử dụng nô tài của cung khác đi hại người, sau đó làm cho những nô tài tầm thường kia lập tức biến mất, chết không đối chứng.
Năm đó Thẩm Uyển bị sinh non, những cung nữ trong phòng của nàng ấy, một người chết, một người khác thì không được xử lý sạch sẽ, lại to gan lớn mật để Thẩm Uyển phát hiện ra, cho nên Thẩm Vũ mới bắt được nhược điểm của Hiền phi. Cho đến bây giờ, cung nữ đã chết kia, rốt cuộc là ai phái tới, Thẩm Vũ vẫn chưa biết được.
Thẩm Vũ nâng tay lên vuốt vuốt lông mày, vẻ mặt có chút bực bội. Người ám toán sau lưng này một ngày vẫn chưa diệt trừ, thì an nguy của Nhị Hoàng tử sẽ luôn tồn tại một mầm họa, nàng sẽ phải luôn lo lắng đề phòng.
Hai vị Hoàng tử đều dọn ra khỏi thiên điện phía tây, Thẩm Vũ sai người kê thêm hai chiếc giường vào trắc phòng trong nội điện, chỉ cần bên cạnh có động tĩnh thì Thẩm Vũ có thể nghe thấy được. Nàng phân phó Minh Ngữ qua bên đó chăm sóc hai vị Hoàng tử, rất ít khi để các nàng ra khỏi Phượng Tảo cung, tăng cường không ít người canh gác trong ngoài.
Lúc Hoàng thượng biết được có người muốn dùng đoạn trường tán để hãm hại Thái tử, sắc mặt liền lập tức biến đổi. Hắn siết chặt chiếc bút trong tay. "Bụp" một tiếng, cán bút trực tiếp bị bẻ gãy, các đốt ngón tay cũng trở nên cực kỳ trắng bệch, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Thật là gan to bằng trời, lại dám mưu hại Thái tử? Vậy mà thủ đoạn lại âm độc như thế, thật sự nên bị thiên đao vạn quả!" Tề Ngọc cắn răng hung tợn nói, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
"Lý Hoài Ân, bãi giá đến Phượng Tảo cung!" Giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền đến, hắn đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Lý Hoài Ân lập tức dẫn theo người đuổi theo, không dám thở mạnh, thầm nghĩ lại là vị nào không có mắt sử dụng loại thủ đoạn táng tận lương tâm này, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ không thiện bãi cam hưu [1]. Hơn nữa nếu bị tra ra, e là người này sẽ vô cùng thê thảm.
Lúc Hoàng thượng đến nơi, Thẩm Vũ đang ôm Nhị Hoàng tử. Hiện tại nàng đang hao phí tâm tư giúp Nhị Hoàng bỏ thói hư tật xấu lấy đồ chơi cho vào miệng này, nhưng hiệu quả lại không được bao nhiêu. Lúc này nàng đang cầm một quả cầu to bằng lòng bàn tay, cục thịt nhỏ kia lập tức đưa tay với lấy quả cầu trong tay Thẩm Vũ, bỏ thẳng vào miệng, làm cho khắp quả cầu đều là nước miếng.
"Tiểu Sanh không sao chứ?" Hoàng thượng đứng ở cửa lẳng lặng nhìn một lát mới chậm rãi bước vào, nét mặt vô cùng lo lắng.
Thẩm Vũ đứng dậy, đưa Nhị Hoàng tử cho nhũ mẫu ôm. Nàng chưa kịp khom lưng hành lễ thì đã được Hoàng thượng đỡ dậy. Hai người cho cung nhân lui xuống, bắt đầu thảo luận về chuyện này.
Hoàng thượng đã biết cơ bản, đợi đến khi nghe được chuyện cung nữ hạ độc đã thắt cổ tự sát, đôi mày anh tuấn lập tức nhíu lại, sắc mặt có chút căng thẳng.
"May nhờ Đại Hoàng tử cảnh giác, có điều người giật dây chưa diệt trừ, đáy lòng thần thiếp bất an!" Thẩm Vũ nhẹ giọng nói, sắc mặt của nàng cũng khó coi đến cực điểm.
"Trong hậu cung này, có người nào đáng nghi không? Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!" Tề Ngọc lạnh giọng mở miệng, vẻ mặt của hắn không chút do dự, hiển nhiên là muốn tra xét thật triệt để chuyện này.
Thẩm Vũ nghe hắn nói xong, đầu tiên là sững sờ, sau đó nàng ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt u ám của hắn. Nàng chậm rãi lắc đầu, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Việc này vô cùng trọng đại, mạng người quan trọng, thần thiếp không tiện suy đoán lung tung. Huống hồ trong hậu cung, phi tần nhiều như vậy, nhiều người nhiều thủ đoạn, phức tạp lẫn lộn, thần thiếp không dám đoán cũng không muốn đoán!"
Tề Ngọc hơi mím môi mỏng, ánh mắt xa xăm, hiển nhiên đang trầm tư điều gì đó.
"Trong cung này vẫn còn hơn hai trăm phi tần, vậy mà lại không thành thật như thế. Có thể có bản lĩnh khiến cho cung nữ của Tư Dược ti động thủ, hoặc là mua chuộc hoặc là cưỡng ép, những phi tần phân vị không cao, hậu thuẫn không vững chắc nhất định là không thể làm được. Mà những người có bản lĩnh này, cộng lại các yếu tố trên, tuyệt đối không vượt quá mười người. Nàng cứ điều tra, nếu gặp phải vấn đề gì, lập tức phái người đến tìm trẫm. Chẳng qua chỉ là mấy phụ nhân mà thôi, lật không nổi bầu trời Đại Tần này đâu!" Giọng Tề Ngọc ép xuống cực thấp, so với sự nổi giận đùng đùng ban đầu, bây giờ hắn đã khôi phục lý trí.
Chỉ có điều câu cuối cùng của hắn lại làm cho Thẩm Vũ âm thầm bật cười. Không biết Hoàng thượng nói như vậy là đang an ủi Thẩm Vũ, hay đang tự trấn an bản thân mình nữa. Nữ nhân có bản lĩnh đổi trắng thay đen, nhất định Hoàng thượng đã gặp qua không ít, Thái hậu chính là một trong số đó. Người đứng sau hại Thái tử hiển nhiên vô cùng am hiểu việc ám hại người này, há có thể dễ dàng bắt được như vậy!
Sau khi Hoàng thượng rời đi, Thẩm Vũ có chút thất thần. Nàng tựa lưng vào ghế, khẽ nheo mắt nhìn ra bên ngoài. Minh Âm vội vàng bước vào, Thẩm Vũ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Minh Âm, hiển nhiên việc điều tra cũng không thuận lợi.
"Nương nương, nô tỳ vừa tra xét ghi chép xuất thân của cung nữ Tư Dược ti kia, vừa cẩn thận hỏi thăm những người giao hảo với nàng ta, phát hiện ra vậy mà nhân duyên của cung nữ này vô cùng tốt, quen biết vô số cung nữ thái giám, quả thật là thuận lợi mọi bề. Ngay cả cung nữ đứng đầu của các chủ tử khác trong cung cũng có quan hệ tốt với nàng ta. Lương phi, Đức phi, Tuệ Phi, Uyển Phi, Giai Tần, Nhiên Mỹ nhân, những chủ tử chạm tay vào là bỏng trong cung, đều có thể tìm ra cung nữ có giao tình với nàng ta. Đương nhiên trong Phượng Tảo cung cũng có!" Giọng nói Minh Âm tràn đầy bất đắc dĩ. Cung nữ này hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị tốt từ trước, bằng không cũng không thể giao hảo với nhiều người như vậy. Bây giờ tra xét vô cùng hao tâm tốn sức, người đứng sau khẳng định là ẩn trốn trong đó, nhưng ẩn mình sâu như vậy, căn bản không thể tìm kiếm.
Thẩm Vũ hơi nhíu mày, hiển nhiên đây là mưu đồ đã sớm thiết kế kỹ lưỡng. Hơn nữa, không phải một sớm một chiều là có thể xây dựng mối quan hệ tốt với mọi người, nhất định đã hao phí rất nhiều tinh lực và tài lực mới có thể kết giao nhiều mối nhân duyên tốt như vậy. Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười khẩy. Nhìn tình hình nàng hồi cung lâu như vậy, không phải là không có ai động thủ với Thái tử, mà là ngủ đông quá lâu, chuẩn bị quá sâu, mới bắt đầu thực hiện mưu kế ngoan độc này.
"Tiếp tục tra xét, nhất định sẽ có sơ sót lộ ra. Cho dù người đứng sau màn này có sử dụng chiêu chết không đối chứng, nhưng sự tình hạ đoạn trường tán này, quá mức chỉ vì cái trước mắt, hiển nhiên là vì người đó có chút đứng ngồi không yên rồi. Hơn nữa mưu kế độc ác tàn nhẫn, nhất định sẽ lưu lại mầm họa. Từ bối cảnh xuất thân của cung nữ kia, cho đến giao hảo với người nào, thời gian giao hảo bao lâu, đều nhất định phải điều tra rõ ràng. Đặc biệt chú ý những cung nhân có quan hệ thân cận với cung nữ này trong nửa năm trở lại đây.” Thẩm Vũ càng cau chặt mày hơn, nàng suy xét kỹ lưỡng một lát, sau đó lạnh giọng dặn dò.
Khi phi tần hậu cung biết đến sự tồn tại của Thái tử cũng chính là ngày Thẩm Vũ hồi cung, có lẽ là nửa năm trước. Nếu người đứng sau màn nảy sinh ra loại tâm tư này, nhất định lúc đó đã bắt đầu tìm kiếm người hạ độc. Cho dù là trước đó dùng để bồi dưỡng, nhưng từ khi quyết định muốn hạ độc, thì các liên hệ qua lại trong thời gian đó sẽ bắt đầu trở nên vô cùng chặt chẽ.
Minh Âm nhận được phân phó liền lập tức lui xuống. Nàng rút từ trong ống tay áo ra một tờ danh sách, mở ra xem xét, chi chít trên đó toàn bộ đều là tên người. Hiển nhiên đây là danh sách những người có quan hệ tốt với cung nữ Tư Dược ti kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT