Edit: Xuân Tu viện.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

Ngón tay Hoàng đế lưu luyến gương mặt nàng, đầu ngón tay vuốt ve làn da, quả nhiên trơn mềm trắng nõn. Những ngón tay dừng lại nơi khóe mắt nàng, nàng mở to mắt nhìn hắn mà không chớp lấy một lần, giống như muốn thổ lộ hết mọi điều.

“A Vũ.” Chất giọng khàn khàn của nam nhân vang lên, hắn khẽ gọi tên nàng. Hai chữ kia cuộn một vòng nơi đầu lưỡi hắn, lưu luyến giữa những kẽ răng, dường như đã cùng máu thịt hắn hòa làm một thể.

Thẩm Vũ ngẩng đầu lên. Nàng vẫn luôn nhìn hắn, ánh mắt nàng đảo qua đảo lại gương mặt hắn, giống như muốn khắc ghi khuôn mặt góc cạnh anh tuấn vào tận đáy lòng.

“Hoàng thượng, thần thiếp nên khởi hành thôi!" Thấy nam nhân trước mặt mình mãi không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm, nàng bèn nhỏ giọng nhắc hắn một câu.

Thẩm Vũ vừa dứt lời, Tề Ngọc lập tức vươn tay tới bắt lấy cổ tay nàng, cặp mắt sáng như sao trợn tròn, nhìn nàng không chớp mắt, trông hắn có vẻ hơi do dự.

Nam nhân mấp máy môi, dường như muốn nói lại thôi. Thẩm Vũ dồn ánh nhìn vào đôi môi mỏng của hắn, kiên nhẫn đợi hắn nói hết lời.

“Ngoài trường đình, bên đường cũ, cỏ thơm xanh tận chân trời. Gió muộn vờn liễu tiếng địch tan, rặng núi thăng trầm bóng chiều tàn!" Tề Ngọc không hề do dự, ánh mắt trở nên nghiêm túc, sau cùng hạ quyết tâm mở miệng xướng một khúc "Đưa tiễn".

Tiếng hát nam nhân vừa khàn đục vừa ưu phiền, lời ca cổ xưa, từng câu từng chữ như đang nỉ non với tình nhân. Từ đầu chí cuối, ánh mắt hắn luôn nhìn Thẩm Vũ, tựa như lúc này đây, trong thế giới của hắn chỉ có một mình nàng mà thôi.

Tất cả mọi người xung quanh hắn đều nín thở, nơi này nhiều kẻ đang đứng như thế mà giống như cõi chết tĩnh lặng. Hoàng thượng cất lời ca vừa đau thương vừa u sầu, Thẩm Vũ sửng sốt ngay tại chỗ. Nàng cứ ngước lên nhìn nam nhân cao hơn mình một cái đầu, chầm chậm giơ tay vuốt ve khuôn mặt hắn.

“Chân trời góc bể, tri ân mấy ai nhớ. Khó được buổi đoàn viên, chỉ có biệt ly nhiều!" Tề Ngọc khép hờ đôi mắt, dường như hắn đang hưởng thụ cảm giác dịu dàng do ngón tay Thẩm Vũ mang lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, cái nhìn của hắn lại thêm mấy phần không nỡ. Lời ca khe khẽ chầm chậm vang lên, đúng vào lúc ngắt nhịp khúc hát, hắn dịu dàng cúi xuống hôn môi nàng.

Thẩm Vũ cay mũi, hốc mắt nàng bỗng chốc đỏ hoe. Đôi tay nàng không ngừng quyến luyến gương mặt nam nhân, từ trán đến mũi rồi đến làn môi mỏng, không bỏ qua chỗ nào cả. Nàng giống như đang lặp lại hành động vuốt ve trước đó của hắn, muốn khắc sâu gương mặt Tề Ngọc vào tận đáy lòng.

“Nay ngàn dặm, rượu một chung, cất tiếng thúc giục liên hồi. Hỏi quân lần này đi bao lâu, đến khi chẳng còn bồi hồi." Hai người mở miệng cùng lúc, giọng nam giọng nữ đan xen nhau, cả hai nhìn nhau chăm chú.

Thẩm Vũ ứa lệ tràn mi. Nàng từng xướng khúc ca này trên xe ngựa mấy lần, bây giờ Hoàng thượng đã thuộc làu làu. Thời khắc nàng sắp sửa rời cung, tiếng hát khàn đục của nam nhân cứ mãi quanh quẩn bên tai. Đó là khúc ca mà Tề Ngọc dành cho Thẩm Vũ, hàm chứa mong ước và sự quyến luyến của hắn.

“Chân trời góc bể, tri ân mấy ai nhớ. Bầu rượu đơn sơ, biệt ly bao ước mộng!" Thẩm Vũ cất giọng run rẩy, kèm theo tiếng khóc nức nở. Hàm răng nàng run run, đầu lưỡi đã cứng đờ, thậm chí hát không rõ câu từ nào nữa.

Hoàng thượng không nói ra những lời này, hắn chỉ cúi đầu nhìn nàng rơi lệ, hốc mắt đã hơi ươn ướt. Nữ nhân trước mặt đã cùng hắn trải qua hai năm dài, lúc này đây nàng phải rời xa để đến am ni cô dưỡng thai. Hắn cảm thấy cõi lòng ê ẩm chua chát, thoạt nhìn vẫn ổn nhưng một khi chạm vào sẽ đau.

Thẩm Vũ hát không nên lời nữa, tiếng ca của nàng đã hoàn toàn khàn đi, ngay cả một chữ cũng không thốt ra được. Tiếng khóc âm thầm vang lên, thậm chí hơi vang vọng trong hoàn cảnh yên tĩnh này. Nàng cứ khóc một cách tội nghiệp như vậy, khiến không ít người xoắn hết cả lòng, khó chịu tột cùng.

Hốc mắt Tề Ngọc bỗng chua xót, dường như có thứ gì sắp lăn ra từ khóe mắt hắn. Hắn lại cúi đầu, hai tay ôm mặt Thẩm Vũ rồi hôn nàng thật khẽ, hôn từ trán xuống chân mày, cánh mũi, sau đó hôn lên làn môi mềm mại đỏ mọng.

Nụ hôn của hắn vô cùng dịu dàng, không mang theo bất kỳ hương vị nào. Hắn chỉ đơn thuần an ủi nàng, đồng thời an ủi chính mình. Sau cùng, nụ hôn của hắn dừng lại nơi khóe mắt và gò má, khẽ khàng hút lấy những giọt lệ sầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, giống như đang giúp nàng liếm miệng vết thương.

Thẩm Vũ ôm cổ hắn. Hai người dính lấy nhau, hôn nhau đến nỗi hoàn toàn quên mình, giống như lần biệt ly này sẽ không còn gặp lại được nữa. Những người xung quanh bị động tác của họ dọa cho sợ hãi, quên cả cúi đầu, cứ ngẩn ra nhìn hai người đang dịu dàng tỉ mỉ hôn môi đối phương.

“Chân trời góc bể, tri ân mấy ai nhớ. Hỏi quân lần này đi bao lâu, đến khi chẳng còn bồi hồi." Hoàng thượng hôn xong bèn ngân vài câu hát, dang tay ôm nàng vào lòng.

Nam nhân vùi đầu vào cổ nàng, vòng hai tay ra sau lưng ôm nhưng lại không dám dùng sức vì sợ động đến bụng nàng. Thế nhưng, đôi tay ôm lưng nàng vẫn không ngừng run rẩy, nàng nhận ra Hoàng thượng đang lo lắng và không nỡ.

Hai người cứ ôm lấy nhau, những người khác đã biến thành vô hình. Dường như ôm nhau qua một thế kỷ dài, họ mới chịu buông ra.

“A Vũ, thuận buồm xuôi gió!” Tề Ngọc kéo tay nàng, trên mặt chẳng còn sự lưu luyến, trở lại nụ cười hờ hững ngày thường. Hắn khẽ nói một câu nhưng khóe miệng run rẩy vẫn để lộ tâm trạng hiện giờ của hắn.

Lần này Thẩm Vũ rời cung, không thuộc phạm vi mà hắn bảo vệ, dù gặp phải chuyện gian nan hiểm trở gì hắn cũng không thể xuất hiện đúng lúc. Dẫu đã chọn lựa kỹ càng thị vệ hộ tống cho nàng, thậm chí phải nói là cao thủ nhiều như mây nhưng trong lòng hắn vẫn hụt hẫng.

“Hoàng thượng, bảo trọng!” Nàng nắm lấy tay hắn, véo nhẹ một cái rồi rút tay về.

Tề Ngọc nhìn chằm chằm nàng, dường như phát hiện điều gì đó không ổn. Hắn lại bắt lấy cổ tay Thẩm Vũ để nàng dừng lại, tự tay mặc áo choàng đội mũ cho nàng. Vành nón che khuất vầng trán Thẩm Vũ, chỉ để lộ cặp mắt hạnh trắng đen rõ ràng.

Hoàng thượng từ từ nới lỏng tay, Minh Tâm và Minh Âm phía sau nàng lập tức bước lên phía trước, nhẹ nhàng đỡ nàng xoay người rồi đi ra cửa cung. Bên ngoài đã sớm có xa giá đợi sẵn và vô số người đi theo, các phi tần ở ngoài sân trông thấy Thẩm Vũ bước tới bèn chia làm hai tốp, lập tức nhường đường.

Thẩm Vũ không hề quay đầu lại. Bước chân nàng hơi loạn, tim đập nhanh hơn bình thường. Thấy rõ xe ngựa đang chờ bên ngoài, thậm chí nàng có thể cảm nhận được sự náo nhiệt bên ngoài hoàng cung. Minh Âm và Minh Tâm ra sức dìu Thẩm Vũ, tránh để nàng lảo đảo ngã xuống.

Ánh mắt Tề Ngọc vẫn luôn dõi theo bóng hình của nàng. Mãi đến khi Thẩm Vũ được đỡ lên xe ngựa, hắn nhìn thấy cả người nàng đột nhiên ngừng lại, hình như nàng quay đầu nhìn thoáng qua cửa cung. Tường đỏ ngói vàng bên trong, đế vương phi tần, tất cả vào phản chiếu trong mắt nàng, dường như nàng muốn khắc ghi những cảnh tượng tinh xảo phức tạp ấy vào tận đáy lòng.

Nhưng nàng vẫn bước vào trong xe ngựa, ánh mắt Hoàng thượng cũng chuyển sang chỗ khác. Cửa cung màu đỏ thắm từ từ khép kín, Hoàng Quý phi đắc sủng nhất Đại Tần lấy lý do tu thân dưỡng tính, rời cung đến Lãng Nguyệt am.

Mười ngày sau khi Thẩm Vũ rời đi, Uyển Tu viện bên Kỳ Hoa điện bỗng có tin vui. Hoàng thượng vô cùng mừng rỡ, đặc biệt hạ chỉ phong làm Uyển Phi chính nhị phẩm.

Kể từ đấy, không ít ánh mắt của người trong hậu cung đều chuyển sang vị Uyển Phi này. Tưởng đâu sau khi sinh Đại Hoàng tử, Thẩm Uyển đã đi đến bước cuối cùng, không ngờ nàng lại mang thai lần hai. Rất nhiều người suy nghĩ, dáng vẻ Thẩm Uyển hoài thai hai lần như vậy, sao giống như thân mẫu của Hoàng thượng - Lê Phi đến thế?

Chẳng lẽ Thẩm Uyển này muốn nối gót hào quang của Lê Phi, không chỉ phục sủng mà còn gõ trống thêm phần hăng hái, hạ sinh Thái tử?

Kỳ Hoa điện lập tức nhận lấy rất nhiều phiền toái, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng. Không ít chuyện thương thiên hại lý xông tới, nhưng điều khiến mọi người bực bội nhất là hình như cho dù họ làm gì đi nữa, Thẩm Uyển đều có thể nhẹ nhàng thoát được. Quả nhiên một lần hoài thai Đại Hoàng tử giúp nàng có vô số kinh nghiệm phản chiến, tư thái giống như đao thương bất nhập.

Thẩm Vũ tới Lãng Nguyệt am. Nguyệt Trạc sư thái dẫn toàn bộ ni cô ra nghênh đón. Sau khi nhận lễ, Thẩm Vũ lập tức yêu cầu được vào sương phòng nghỉ ngơi. Tuy Lãng Nguyệt am nằm trong phạm vi kinh thành nhưng bây giờ nàng cảm thấy rất khó chịu, chỉ vì đi đường nhiều quá nên hai bắp đùi vô cùng đau nhức.

Cũng may, tuy am này rất ít khi tiếp đãi nhân vật hiển hách nhưng họ cũng biết Hoàng Quý phi ngọc thể ngàn vàng, đương nhiên không thể chịu thiệt. Vừa nghe nàng nói muốn nghỉ ngơi, họ lập tức dẫn nàng vào sương phòng loại tốt nhất.

Trước đây khi Thẩm Vũ gọi Nguyệt Trạc sư thái tiến cung, nàng từng dặn bà tu sửa Lãng Nguyệt am một lần nên thời khắc này, sương phòng đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ. Minh Âm hầu hạ Thẩm Vũ ngồi xuống trước rồi lập tức dẫn người vào buồng trong dọn giường. Mãi đến khi phòng ở của Thẩm Vũ và Đại Hoàng tử được sắp xếp thỏa đáng, các nàng mới thay phiên nhau quay về dọn chỗ cho mình.

Bên ngoài Lãng Nguyệt am giống y như mọi ngày nhưng nếu có kẻ võ nghệ cao cường tới gần thì sẽ lập tức cảm thấy hơi thở xung quanh không giống người thường. Hoàng thượng sai vài ám vệ núp trong chỗ tối, quan sát chặt chẽ hướng đi xung quanh Lãng Nguyệt am. Một khi phát hiện điều bất ổn thì cứ bắt lấy tra hỏi.

Thẩm Vũ ở trong sương phòng, kiến trúc nơi đây như tách biệt với Lãng Nguyệt am, là một sân riêng có một không hai. Hơn nữa chỗ này vô cùng rộng rãi, dẫu sao muốn sắp xếp cho hai vị chủ tử và toàn bộ cung nhân đi theo cũng không phải là chuyện quá dễ dàng.

Lúc này đây, Thẩm Vũ cần dưỡng thai nên Đại Hoàng tử tách ra ở riêng với nàng. Ngay từ đầu, thằng nhóc ấy còn rất bất mãn, miệng mồm không ngừng oán giận, sau được bà vú dỗ cho ăn cơm với cá bèn lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo bà vú qua phòng bên cạnh.

Vì biết Thẩm Vũ thân phận cao không thể chạm vào, các tiểu sư phụ ở Lãng Nguyệt am rất biết điều, thậm chí xem chỗ nàng ở là nơi cấm kỵ, không được bước tới hoặc tìm hiểu. Phàm là chuyện thì luôn có ngoại lệ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play