Thôi Cẩn mấp máy đôi môi, nét mặt lạnh lùng đến mức dọa người, hiển nhiên là toàn bộ suy nghĩ trong lòng nàng đều bị Thẩm Vũ nói trúng rồi. Lúc ấy nhìn thấy thi thể Thôi Tú, Thôi Cẩn đã tiến vào trạng thái nửa điên khùng, nào còn có thể suy nghĩ cẩn thận, cho đến khi Thụy Phi chết không rõ ràng, nàng mới bắt đầu hoài nghi.
Khi bị xuất huyết Thôi Cẩn vốn trực tiếp tính chuyện này lên đầu Thụy Phi, thầm nghĩ đợi nàng có thể xuống giường, nhất định phải giết chết Thụy Phi. Không ngờ thân thể nàng còn chưa dưỡng xong, Thụy Phi đã đi trước. Lúc này nàng mới có điều hoài nghi, đợi khi bình tĩnh lại cẩn thận suy xét, tại sao Hiền phi lại muốn trình diễn tiết mục tỷ muội thân thiết với nàng.
Nàng tra xét vài chỗ, tất cả đều rõ như ban ngày.
Hiền phi phí tâm tư, chỉ vì che dấu nàng ta mới thật sự là người hạ độc thủ phía sau màn, thành công chuyển ánh mắt người khác lên trên người Thôi Cẩn. Lúc trước sau khi Thôi Tú chết, Thôi Cẩn không quan tâm mà xông lên giằng co với Thụy Phi một phen, khiến cho người khác cho rằng việc Thôi Tú chết là Thụy Phi làm. Mà Thụy Phi chết lại là sau khi cãi nhau với Thôi Cẩn không bao lâu, mọi người cũng chỉ cho rằng nước cờ của Thụy Phi kém hơn, chỉ làm Thôi Cẩn chảy nhiều máu, lại không lấy được mệnh nàng, cuối cùng bị Thôi Cẩn làm hại.
Từ đầu đến cuối, Hiền phi đều vô cùng an ổn mà đứng sau màn, bên ngoài vẫn duy trì thanh danh tốt của nàng ta.
Thẩm Vũ thấy vẻ mặt Thôi Cẩn càng thêm khó coi, trong lòng liền có chút suy tính, nàng vẫy tay với Thôi Cẩn, để nàng ấy tiến đến trước mặt mình, đè thấp giọng nói ra suy tính trong lòng.
Trên mặt Thôi Cẩn hiện lên vài phần kinh ngạc, mưu kế của Thẩm Vũ xác thực hấp dẫn người ta, nhưng trong đó liên lụy đến tính mạng của Thẩm Vương phi, Thôi Cẩn rõ ràng có vài phần do dự.
Dù sao Thẩm Vương phi là cô cô ruột của nàng, nếu muốn nàng tự tay mưu hại Thẩm Vương phi, Thôi Cẩn vẫn có chút do dự.
“Hiền phi cảnh giác thế nào, ngươi vẫn luôn bên cạnh nàng ta, chắc hẳn biết rất rõ ràng. Nếu hai người chúng ta không liên thủ, chỉ sợ sẽ thất bại trong gang tấc. Nếu bị nàng ta phát hiện, như vậy lần tới muốn trả thù nàng ta, chỉ sợ khó hơn lên trời. Mặc khác ta cũng không phải muốn mạng của Vương phi, tất cả đều phải xem Vương phi tiến cung tìm Hiền phi mấy lần. Bà ta tiến vào một lần thì nguy hiểm một lần.”
Khuôn mặt Thẩm Vũ lộ ra ý cười, như là mê hoặc Thôi Cẩn. Giọng nói cũng ép tới cực thấp, mang theo vài phần dụ hoặc.
Ánh mắt Thôi Cẩn lóe sáng, nàng hơi nhíu mày, vẻ mặt càng thêm thâm trầm. Đúng như lời Thẩm Vũ, Thôi Cẩn gần Hiền phi nhiều ngày như thế, lại chậm chạp không động thủ, chính là bởi vì không tìm thấy cơ hội thích hợp. Đối mặt với một người như Hiền phi phải là một kích tất trúng, không thể do dự hay có chút sai lệch nào, nếu không phải nhận lấy phản kích của Hiền phi.
“Thành giao!” Thôi Cẩn chăm chú nhìn vào đôi mắt của Thẩm Vũ, nét mặt đã trở nên kiên định.
Thẩm Vũ nghe đáp án trong dự kiến, nhẹ nhàng nhướng mày, trên mặt lộ ra vài phần ý cười nhàn nhạt. Nàng giơ chén trà trong tay hướng về phía Thôi Cẩn, nháy mắt, Thôi Cẩn cười khẽ ra tiếng, cũng giơ chén trà lên theo nàng.
“Bang” một tiếng giòn vang, âm thanh hai chén trà chạm vào nhau, hai người đều hơi hất cằm lên, uống một hơi hết sạch chén nước trà. Lấy trà thay rượu, thành lập sự đồng minh ngắn ngủi này.
Sau khi Thôi Cẩn rời khỏi Cẩm Nhan điện không lâu, Hiền phi liền thu được tin tức này. Nàng ta không có cách nào xếp người của mình vào, cho nên cũng không biết hai người này đến tột cùng nói chuyện gì. Khi Thôi Cẩn vừa đến Thính Phong các, Hiền phi đã phái người tới mời Thôi Cẩn.
Thôi Cẩn còn chưa xuống kiệu, trực tiếp để người nâng đến cung Hiền phi.
“Bái kiến Hiền phi tỷ tỷ.” Thôi Cẩn vào nội điện, mới vừa cúi người chuẩn bị hành lễ, cánh tay đã bị người kéo lại.
“Sao muội muội vẫn khách khí như thế, lại đây ngồi, nhìn sắc mặt muội khó coi quá này!” Trên mặt Hiền phi lộ ra vài phần tươi cười, kéo nàng ấy ngồi xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm sắc mặt Thôi Cẩn, trong giọng nói lộ ra vài phần lo lắng.
Thôi Cẩn nhấp môi cười, nhỏ giọng trả lời: “Không còn cách nào, Thục phi phái người lại mời, chung quy muội không thể thoái thác không đi, tránh cho người khác khua môi múa mép, nói muội làm bộ làm tịch!”
Hiền phi vừa nghe nàng nói đến Thẩm Vũ, vội vàng ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá vẻ mặt Thôi Cẩn, dường như phỏng đoán cái gì.
Nhưng nét mặt Thôi Cẩn vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, dù nàng ta có nhìn thế nào cũng không nhìn ra manh mối gì.
“Nàng ta nói gì?” Nhưng Hiền phi vẫn là không nhịn nổi, nhẹ giọng hỏi một câu, trên mặt hiện lên vài phần không yên ổn.
Tuy Thôi Cẩn vẫn luôn nửa cúi đầu, từ góc độ của Hiền phi mà nhìn, lực chú ý của Thôi Cẩn vẫn luôn đặt trên chén trà. Thật ra, ánh mắt của Thôi Cẩn vẫn luôn dao động trên mặt Hiền phi, nhìn thấy vẻ mặt không yên của nàng ta, trong lòng không khỏi trào ra vài phần vui sướng.
“Ai nói cái gì? Thục phi nương nương sao?” Thôi Cẩn chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi khó hiểu, nhưng lúc nhắc tới Thục phi, trong giọng nói lộ ra một chút trào phúng, thậm chí cười nhạo ra tiếng.
Hiền phi nhìn thấy biểu tình này của nàng, trong lòng không khỏi hơi tò mò, càng thêm chuyên chú nhìn Thôi Cẩn, chỉ còn chờ xem nàng nói cái gì.
“Hiền tỷ tỷ, tỷ cũng không biết hôm nay muội đến đã cảm giác Thục phi có chút không thích hợp. Muội mới vừa vào nội điện, nàng ta đã bắt đầu khóc, kéo tay muội nói Tú tỷ tỷ chết thật là thảm. Trong lòng muội cũng không thoải mái, lập tức khóc theo nàng ta một hồi. Vốn cho rằng nàng ta chỉ là đơn thuần muốn nói đến đề tài tỷ muội, không ngờ rằng nàng ta nói thù lớn của Tú tỷ tỷ chưa trả, người ra tay độc ác phía sau màn căn bản không phải Thụy Phi!” Ngữ điệu của Thôi Cẩn chậm rãi nâng lên, thần sắc cũng càng thêm không vui, hiển nhiên là không tin lời Thục phi.
Mí mắt Hiền phi đột nhiên nhảy lên, đợi khi Thôi Cẩn nói câu kia ra, nàng ta không khỏi cầm thật chặt chén trà trong tay, khớp xương cũng tái nhợt vài phần.
“Nàng ta đây là có ý gì?” Hiền phi miễn cưỡng thu lại vẻ mặt cứng đờ, cố gắng nặn ra ý cười.
Nàng ta giữ Thôi Cẩn bên người, chính là để Thôi Cẩn chống lại Thẩm Vũ, đến lúc đó bày mưu kế làm hai người bọn họ hoàn toàn trở mặt thành thù. Dựa vào cá tính của Thôi Cẩn và Thẩm Vũ, tất nhiên đều sẽ không bỏ qua đối phương, hơn nữa hai người đều coi như khôn khéo có thừa, nếu là thật sự đấu đá, định là lưỡng bại câu thương [1], đến lúc đó nàng sẽ có thể làm ngư ông đắc lợi.
[1]: Cả hai cùng bị thương tích, tranh đấu không bên nào có lợi.
Nhưng Thẩm Vũ lại nhắc tới cái chết của Thôi Tú trước mặt Thôi Cẩn. Nếu Thôi Cẩn thật sự biết Hiền phi hại chết Thôi Tú, như vậy Thôi Cẩn nhất định sẽ phản chiến. Hiền phi gần như có thể đoán trước được Thôi Cẩn khó chơi thế nào, chắc chắn đến chết mới thôi.
Hiền phi nghĩ đến đây, lòng bàn tay lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Chẳng qua là nàng ta muốn tìm cớ để mượn sức của muội thôi. Chữ viết của tỷ tỷ sao muội còn không biết, nguyên nhân chính là vì tỷ ấy hẹn Thụy Phi nên mới chết bất đắc kỳ tử. Hiện giờ Thụy Phi cũng đã bị trừng phạt, đi theo tỷ tỷ, tất nhiên muội không định nhắc lại. Cho nên cũng không nghe nàng ta nói hươu nói vượn, nhưng nàng ta lại cứ khăng khăng nói tìm chứng cứ cho muội xem!” Dường như Thôi Cẩn nói đến có chút mệt mỏi, nhón lấy miếng điểm tâm, chậm rãi nhét vào trong miệng, nhai một cách tỉ mỉ, vẻ mặt không cho là đúng.
Hiền phi nhìn dáng vẻ hoàn toàn không tin của nàng, cảm giác lo lắng dưới đáy lòng rõ ràng biến mất không ít, trái tim hoảng hốt cũng yên ổn lại. Chỉ cần Thôi Cẩn không nghĩ theo hướng kia, Thẩm Vũ sẽ không có cơ hội thừa dịp.
Chỉ là nàng ta mới vừa tiễn Thôi Cẩn đi thì có người truyền tin tức cho nàng ta, nói là Tịch công công ban đầu hầu hạ trong điện, sau lại điều đi bên ngoài chuyên phát lương tháng cho cung phi, bị Thẩm Vũ lôi trở về Cẩm Nhan điện thẩm vấn.
Sắc mặt Hiền phi lập tức đông lạnh, cả người đều cứng đờ, có chút không xác định hỏi: “Thục phi bắt Tiểu Tịch làm gì? Cho dù Tiểu Tịch có gan lớn bằng trời cũng không dám cắt xén tiền tiêu hàng tháng của Cẩm Nhan điện!”
Giọng nói của Hiền phi mang theo vài phần không chắc chắn, Tiểu Tịch là thái giám ngày đó nàng ta phái đi giết hại Thôi Tú. Bởi vì cung phi hậu cung đông đảo, có những phi tần không được sủng ái lương tháng thường thường sẽ bị thái giám cung nữ cắt xén, Hiền phi vì muốn thưởng Tiểu Tịch nên đã điều hắn tới nơi đó. Không ngờ hôm nay bị Thẩm Vũ bắt được, vừa nghe đã biết là chuyện không tốt.
“Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, chỉ nói là Tịch công công trộm của Cẩm Nhan điện thứ gì, sau đó cũng không nghe Tịch công công giải thích đã bắt hắn đi!” Tiểu cung nữ truyền lời kia cũng ra sức lắc đầu, sự tình chỗ Thục phi, nàng ta nào có thể thám thính rõ ràng.
Ngay cả tin tức này cũng là do người Cẩm Nhan điện cố ý thả ra, nàng ta mới có thể nhanh chóng đến đây thông báo cho Hiền phi.
Hiện giờ cả người Hiền phi đều như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than, nàng ta rất muốn đi tới đòi người. Nhưng Tiểu Tịch đã không còn thuộc về cung nàng ta, nếu qua đó đòi người ngược lại sẽ chọc người hoài nghi. Nếu Thẩm Vũ không có chứng cứ, chỉ là hoài nghi, Hiền phi trắng trợn đi tới như vậy, chẳng khác nào chứng thực cho Thẩm Vũ.
Bất luận có đi hay không, Hiền phi đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tìm người ra cung, mời Thẩm Vương phi ngày mai vào cung, bổn cung nhất định phải nghĩ biện pháp! Trước khi Thẩm Vũ mượn sức Thôi Cẩn, phải lôi Thẩm Vũ xuống ngựa!” Dường như Hiền phi nhớ tới cái gì, lập tức gấp gáp phân phó, vẻ mặt vô cùng nôn nóng.
Thẩm Vũ lại đang thảnh thơi ngồi trong điện, cũng không đánh chửi Tiểu Tịch, chỉ sai Lan Hủy thẩm vấn hắn. Trộm tiền tiêu hàng tháng phát cho Cẩm Nhan điện, loại sự tình này tất nhiên là lấy cớ, nhưng Lan Hủy nói ra dáng ra hình, sắc mặt Tiểu Tịch bị dọa trắng bệch.
“Được rồi, trước tiên đưa Tịch công công qua phòng chứa củi cạnh thiên điện, hầu hạ cho tốt. Mấy người các ngươi tra hỏi cho kỹ vào, có lẽ là các ngươi trách sai người rồi!” Thẩm Vũ phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, rõ ràng là không muốn dây dưa với Tiểu Tịch.
Trong lòng Tiểu Tịch này cực kỳ thấp thỏm, hắn biết chắc chắn Thẩm Vũ muốn làm khó dễ hắn, lại không biết đến tột cùng phạm phải tội gì, đắc tội với Thục phi nương nương. Cho dù hắn nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra. Hắn luôn luôn làm việc cẩn thận, đối với đồ vật của Cẩm Nhan điện luôn phải cẩn thận thẩm tra đối chiếu ba lần, sợ sai sót, đến lúc đó thì mất nhiều hơn được, nào ngờ vẫn gặp loại sự tình này.
Thẩm Vũ nhìn thái giám thân hình khá cường tráng bị mấy cung nhân xô đẩy đi ra ngoài, khóe miệng gợi lên ý cười. Nếu nhận định là Hiền phi, như vậy muốn tìm kiếm chứng cứ phạm tội của nàng ta thật là quá dễ dàng. Nàng ta nhất định sẽ không tự mình đi giết chết Thôi Tú, nhất định phái người khác đi. Nếu làm xong chuyện này, có thể nói công lao to lớn, tất nhiên Hiền phi sẽ cho người đó chỗ tốt.
Chỉ cần tra xét những cung nhân trong cung Hiền phi được thăng chức vào khoảng thời gian sau khi Thôi Tú chết là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT